Tin tức sau đó nhanh chóng phủ sóng khắp các trang mạng xã hội Trung Quốc. Tất cả những người có liên quan trong vụ buôn bán tàng trữ ma túy đều phải đối mặt với án tù giam. Riêng Tô Vĩnh Nguyên thì bị xử phạt thêm tội nhận hối lộ.
Còn tập đoàn MxPest hiện tại như rắn mất đầu, Vương tổng của bọn họ đang ăn cơm nhà nước khiến cho tất cả nhân viên đều xấu hổ, tức giận không thôi. Chỉ có mấy tiếng thôi mà cổ phiếu của tập đoàn giảm sút đáng kể. Ba Vương tức giận ném chén trà xuống đất khiến nó vỡ thành nhiều mảnh nhỏ văng tung tóe.
"Ba, ba bình tĩnh"
"Ngôn Thanh à, hiện tại con lên thay thằng nghịch tử kia đi"
"Nhưng con..."
"Giờ không còn ai thích hợp hơn con được nữa"
Nhìn ra cửa sổ, phóng viên hiện tại đang bao vây lấy nhà họ cả ngày lẫn đêm. Vệ sĩ có ngăn lại nhưng vẫn không địch lại nổi số lượng. Khi Vương Ngôn Thanh quay trở lại xe, đám phóng viên chặn hết cả đường lui khiến cô bất mãn cực kỳ.
...
Mấy ngày nay Diệp Đào Ngọc rất lo lắng cho cô, hàng ngày đều nấu toàn đồ bồi bổ cho cô ăn.
"Chị định nuôi em thành heo hay sao a~?"
"Haha sao em lại thành heo được chứ. Lão bà của chị là xinh đẹp nhất"
"Hừ"
Nàng ôm mặt cô hôn chụt chụt mấy cái rồi mới nói:
"Ba mẹ gọi bảo tối mai tụi mình về ăn cơm"
Cuộc sống của hai người dần quay trở lại trạng thái như lúc đầu, Lâm Tuệ cũng vừa vặn thi xong bằng lái ô tô, từ nay cô cũng không cần Phúc Nhị đưa đón mình nữa.
"Em thích chiếc nào?"
Diệp Đào Ngọc dẫn nàng tham quan garage, cô thở dài một hơi nói:
"Em cũng không biết nữa"
"Hmm... Thế em lái chiếc Mercedes-Maybach Exelero này đi"
"Không thể nào, nhìn nó có hơi kì cục"
"Thế thì chiếc McLaren Speedtail thì sao?"
"Em đi dạy học chứ đâu có phải đi đua xe đâu"
"Vậy em có thể lái chiếc Bugatti La Voiture Noire này"
"Thôi bỏ đi, em mua Mazda đi làm thôi cũng được"
Lần đầu tiên trong đời Diệp Đào Ngọc cảm thấy mình vô dụng như vậy, mua nhiều xe như thế nhưng lão bà của nàng không ưa cái nào. Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Được rồi, để chị đưa em đi mua xe mới"
Chọn được xe như ý mình, Lâm Tuệ hớn hở lái thử. Nàng ngồi ghế phó lái ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của cô, trong lòng cũng vui mừng theo.
"Em thích không?"
"Dạ thích"
Lâm Tuệ không dám lái nhanh vì vậy nửa tiếng sau hai người mới trở về nhà.
Sau khi lên giường đi ngủ, nàng nói:
"Cuối tuần này chúng ta đi hẹn hò đi. Đã lâu rồi không đưa em đi chơi"
Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Lâm Tuệ, nàng mỉm cười nói:
"Em cười cái gì?"
"Không có gì. Em thực mong chờ"
Thời gian này, Bạch Tiểu Giang đang cho triển khai xây dựng công ty nho nhỏ của riêng mình. Dự án đang tiến hành được một phần ba, tiến độ tương đối ổn định. Ước tính khoảng nửa năm nữa là có thể đưa vào hoạt động.
Thấy Tiểu Giang vẫn đang ngồi làm việc, cô vẫn nhận các dự án thiết kế bên ngoài để làm thêm. Tô Hồng Sương đẩy cửa đi vào nói:
"Em ăn dưa hấu đi"
"Vâng chị cứ để đấy lát em ăn"
"Em ăn luôn đi, lát nữa của em là nửa tiếng nữa cũng chưa ăn"
Nàng nói xong liền ngồi xuống đùi Tiểu Giang cùng mặt đối mặt. Tiểu Giang xấu hổ nói:
"Chị làm gì thế?"
Không trả lời cô, nàng lấy cái dĩa chọc từng miếng dưa hấu đưa vào miệng Tiểu Giang. Sau khi ăn được một nửa đĩa dưa, cô bỗng nhiên nghiêng đầu mớm dưa cho nàng. Tô Hồng Sương lấy tay đỡ sau gáy cô làm nụ hôn sâu hơn.
Dây dưa một hồi xong, nàng đứng dậy chỉnh sửa lại cổ áo nhẹ nhàng nói:
"Được rồi, em làm việc tiếp đi"
...
Hôm sau Tiểu Giang đi siêu thị mua ít đồ ăn, cô không cẩn thận đụng trúng vào một cô gái khoảng chừng 21, 22 tuổi khiến cô gái kia làm rơi túi đồ trong tay. Cô vội vã đi đến đỡ cô ấy đứng dậy, sau đó nhặt lại hoa quả cho vào túi. Ngay khi tay hai người chạm vào cùng một quả táo, trên mặt Tiểu Trúc có chút xấu hổ rụt tay lại, điều này khiến Tiểu Giang thấy có chút buồn cười.
"Tiểu Trúc, thì ra là em ở đây. Chị tìm mãi"
Đột nhiên vang lên một giọng nói của một người phụ nữ, cả Tiểu Giang và Tiểu Trúc đều ngẩng đầu lên nhìn.
"Chị Nhã Lâm." Bất chợt đôi mắt sáng long lanh của Dương Trúc nhìn nàng.
Vừa nãy trong lúc Nhã Lâm và Nghiên Dương Trúc đang đi mua sắm thì Nhã Lâm gặp lại bạn cũ. Hai người họ trò chuyện quên cả thời gian, Dương Trúc đứng một chỗ cảm thấy nhàm chán liền định đi dạo một vòng quanh siêu thị nhưng không ngờ đụng phải Tiểu Giang.
Nhã Lâm khi nãy vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dương Trúc trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng bước đến ôm bả vai của Dương Trúc nói:
"Chào em Tiểu Giang"
Bạch Tiểu Giang ngạc nhiên nói:
"Chị... chị biết em sao?"
"Em là bạn gái của Hồng Sương mà đúng không?"
"À vâng"
"Chị biết chị ấy sao?"
"Tất nhiên là biết rồi, ngày xưa bọn chị từng học chung lớp"
"Thì ra là vậy"
Lại nhìn đến Nhã Lâm đang ôm bả vai của cô gái kia, cô mạnh dạn hỏi:
"Hai người đang yêu nhau sao?"
Dương Trúc xấu hổ đỏ mặt vội vàng phủ nhận:
"Không có đâu, chị đừng hiểu nhầm"
"Em chỉ là trợ lý thôi"
Gật đầu vài cái tỏ vẻ hiểu, cô nói:
"À xin lỗi đã hiểu nhầm hai người"
"Vậy thì tạm biệt hai người, em có việc cần trở về trước"
Sau khi Tiểu Giang rời đi, ánh mắt ảm đạm của Nhã Lâm nhìn về phía Dương Trúc. Nàng cao hơn em ấy cả một cái đầu nên khi nhìn xuống không nhìn được biểu cảm của em ấy.
"Lần sau em đừng tự ý rời đi như vậy, sẽ rất dễ lạc đó"
"Vâng em xin lỗi"
Dương Trúc trên mặt vẫn chưa hết nóng, cô không dám nhìn thẳng mặt chị ấy. Lúc nãy tim cô đập rất nhanh khi Tiểu Giang hỏi câu hỏi kia.
Sau khi ngồi trên xe, cô thở dài nói:
"Sao chị Tiểu Giang lại hỏi câu hỏi như vậy chứ thật là"
"Nếu như chị muốn em trở thành bạn gái chị thì sao?"
"Hả?"
Câu nói này như sét đánh ngang tai của Dương Trúc. Cô không tin được hỏi lại:
"Chị... chị trêu em đúng không?"
"Chị rất nghiêm túc"
Cô cần thời gian để tiêu hóa thông tin này, Dương Trúc nhìn chằm chằm đôi mắt bồ câu của Nhã Lâm, tim cô đang đập rất nhanh.
"Em đồng ý chứ?"
"Em... em... em..."
Không đợi câu trả lời của Dương Trúc, nàng tiến đến gần em ấy cho đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, khiến Dương Trúc quên cả hô hấp. Cô chưa bao giờ gần chị ấy đến như thế, có thể nhìn được hàng mi dài cong cong mê người kia, làn da trắng nõn mịn màng kia... Bỗng nhiên Nhã Lâm đặt một nụ hôn xuống đôi môi của cô khiến Dương Trúc toàn thân đều cảm thấy tê dại. Rời đi nụ hôn kia, nàng mỉm cười nói:
"Em đồng ý trở thành bạn gái chị được không?"
Dương Trúc suốt cả chặng đường quay đầu ra nhìn cửa kính, cả người đều nóng ran như lửa đốt, tay không ngừng sờ sờ đôi môi chính mình. Nghĩ lại lúc nãy mình cũng thật không có tiền đồ, không suy nghĩ gì liền gật đầu.
Đưa Dương Trúc trở về khách sạn hai người đang ở, Nhã Lâm điên cuồng ép cô vào cửa mà hôn môi. Bỗng nhiên cảm nhận được vật thể lạ tiến vào khoang miệng mình, hai chân Dương Trúc dường như muốn ngã khuỵu xuống. Nhã Lâm phải di chuyển thân thể hai người về phía phòng ngủ. Ngay khi Nhã Lâm muốn cởi quần áo hai người ra, lúc này Dương Trúc mới thanh tỉnh được một ít, giọng khàn khàn nói:
"Khoan đã, đây vẫn đang là ban ngày"
Nhã Lâm xấu xa cười nói:
"Không sao như vậy mới có thể nhìn rõ em hơn"
"Chị...a... ưm"
......
Nàng vẫn chưa thỏa mãn thế nhưng không muốn lần đầu của cả hai ở trong khách sạn. Sau đó hai người mới đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi ăn tối. Tối nay nàng có lịch với khách hàng cho nên ăn tối xong hai người không có thời gian nghỉ liền phải rời đi.