Cuối cùng Tô Hồng Sương và Bạch Tiểu Giang cũng trở về Bắc Kinh. Tô Hồng Sương quay trở lại công ty làm việc sau một thời gian vắng bóng, còn Bạch Tiểu Giang đang lên ý tưởng mở một công ty thiết kế logo, dạo này hai người cũng khá bận rộn, ngay cả cuối tuần Bạch Tiểu Giang cũng phải đi gặp đối tác. Tiền đầu tư đương nhiên Tô Hồng Sương đóng góp không ít, còn có anh trai cô cũng hỗ trợ cho nên tạm thời yên tâm về chi phí.

Đến đêm lúc Tô Hồng Sương trở về phòng ngủ vẫn thấy phòng làm việc của Tiểu Giang còn sáng đèn, cô mở cửa đi vào nói:

"Em nghỉ ngơi đi, mai rồi xử lý giấy tờ sau cũng được. Muộn lắm rồi đó"

"Vâng chị ngủ trước đi, em đọc nốt sắp xong rồi"

"Haizz, nếu em không ngủ sớm thì từ sau ngủ sô pha đi, đừng có lên giường nữa"

Trong lòng Tiểu Giang thầm rơi lệ, bất đắc dĩ đồng ý. Ai bảo cô sợ chị ấy cho ra sô pha ngủ thật cơ chứ.

...

Sau bữa tiệc mừng sinh nhật của Tiểu Dương, Ngôn Khải nhắn tin thử thăm dò xem Đào Phi anh ấy có biết bạn trai Lâm Tuệ không.

"Cho em hỏi một vấn đề có được không ạ?"

"Ừ có chuyện gì thế?"

"Hmm... anh có biết bạn trai Lâm Tuệ là ai không?"

Bạn trai? Diệp Đào Phi không biết Lâm Tuệ có bạn trai cơ đấy, không hiểu sao Ngôn Khải lại hỏi câu này, sợ là có hiểu lầm gì rồi.

Mãi một lúc sau anh nhắn lại:

"Sao em hỏi thế?"

"Em thấy tò mò thôi, Lâm Tuệ nói rằng đã có bạn trai nhưng không biết người như thế nào mới xứng đáng với em ấy được"

"Lâm Tuệ nói có bạn trai???" Anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không thể nói thật rằng Lâm Tuệ và em gái mình đang yêu nhau được. Hai đứa còn chưa công khai ra bên ngoài, mình cũng không thể nhiều chuyện được.

"Vậy là em ấy không có bạn trai sao?"

"Thật ra anh cũng không để ý đời tư của Lâm Tuệ lắm nên cũng không biết"

Vương Ngôn Khải sau khi đọc xong nở nụ cười xấu xa, tay nắm chặt điện thoại trong lòng không biết đang suy tính gì.

Cảm thấy kỳ lạ, anh nhắn tin hỏi Lâm Tuệ:

"Em nói với Ngôn Khải là em có bạn trai sao?"

Lâm Tuệ đang có tiết dạy cho nên không thể trả lời tin nhắn của Đào Phi được, khoảng một tiếng sau đến giờ giải lao, cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Đọc xong dòng tin nhắn của anh ấy, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu đôi mày thanh tú cô nhắn lại:

"Em chưa hề nói với anh ấy em có bạn trai"

"Anh ấy hỏi anh cái gì sao?"

Cô bỗng nhớ lại lần trước có nhờ cậu bé kia chuyển lời cho Ngôn Khải là cô đã có người yêu rồi, không biết rằng qua tai hắn ta lại biến thành có bạn trai rồi. Trong lòng cảm thấy có chút thành kiến với vị Vương tổng kia, không ngờ hắn ta nhiều chuyện như vậy, cô thở dài nhắn tiếp:

"Là Vương tổng hiểu lầm rồi"

"À là như vậy sao. Ok anh hiểu rồi"

"Em làm việc tiếp đi nhé, bye bye"

"Vâng em chào anh"

Đã kết thúc tiết học buổi chiều, cô ra cổng trường đợi Phúc Nhị. Bình thường cô tan làm là đã thấy anh đến đây đợi cô sẵn, nhưng hôm nay có lẽ anh có chút việc hoặc là tắc đường, cô thầm nghĩ như vậy.

Tên thám tử mà Ngôn Khải phái đi theo dõi Lâm Tuệ bỗng nhiên thấy cô đang đứng ngay phía trước cách đó khoảng bốn, năm mét. Hắn ta tỉnh cả ngủ, mở to hai mắt ngồi quan sát cô.

Chỉ vài phút sau, Phúc Nhị mới phóng xe đến với tốc độ cực nhanh, anh hạ cửa kính xuống rồi nói:

"Cô Lâm đợi tôi lâu chưa?"

"Em mới xuống thôi, cũng không lâu lắm đâu"

"Tôi xin lỗi, hôm nay đường tắc quá nên đến trễ"

Lâm Tuệ mỉm cười nói:

"Không sao đâu"

"Được rồi cô Lâm mời lên xe"

Sau khi đánh lái rời đi, chiếc xe ô tô phía sau cũng bắt đầu đi theo, Phúc Nhị quan sát thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe cũng đang bám đuôi mình, anh cố tình tăng tốc thì chiếc xe kia cũng tăng tốc, anh giảm tốc thì chiếc xe đằng sau cũng đi chậm lại. Xe vừa dừng đèn đỏ, Phúc Nhị cười nửa bên miệng, lấy điện thoại ra nhắn cho mấy thằng đệ. Xong xuôi anh lái xe đi tiếp, Lâm Tuệ cảm thấy lộ trình về nhà hôm nay hơi khác, cô khó hiểu hỏi:

"Anh lái xe đi đâu thế?"

"Cô Lâm cứ yên tâm"

Lâm Tuệ thở dài không nói gì nữa, cô quay đầu ra nhìn cửa sổ rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Lái xe đến khu vắng người, Phúc Nhị dừng xe lại rồi nói:

"Cô Lâm có thể đi theo tôi không?"

"Tôi muốn tận tay bắt kẻ đang theo dõi cô"

Lâm Tuệ sửng sốt trợn tròn mắt hỏi lại:

"Theo dõi em?"

Cô sợ hãi hỏi tiếp:

"Tại sao vậy?". Đam Mỹ Hay

"Cô Lâm cứ bình tĩnh, ở đây có tôi rồi. Cô có thể xuống xe đi cùng tôi không?"

Lâm Tuệ gật đầu một cái rồi xuống xe đi theo anh. Tên thám tử dừng xe cách đó không xa thấy hai người họ sóng vai đi cùng nhau vào một ngõ hẻm, hắn ta hoài nghi liệu đó có phải bạn trai Lâm Tuệ? Cầm theo máy ảnh, hắn ta xuống đi bộ theo hai người kia. Nhưng vừa rẽ vào ngõ nhỏ đó, hắn ta ngay lập tức bị một nhóm người xông ra bao vây. Hắn ta giật mình hoảng sợ nói:

"Các người là ai? Sao lại chặn tôi?"

"Bắt hắn ta lại"

Phúc Nhị yêu cầu mấy thằng đệ trói lại, sau đó còn lấy băng dính dán miệng rồi nhốt hắn ngồi trên xe, đem về nhà cho tiểu thư xử lý. Hắn ta hoảng sợ tới mức sắp tè luôn ra quần, không biết liệu mình còn sống được không.

Đến tối khi Diệp Đào Ngọc đi làm về, nàng vội vàng bước vào nhà. Nhìn thấy Lâm Tuệ trong phòng khách, nàng hoảng sợ chạy đến ôm cô vào trong lòng.

"Em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu không?"

"Em không sao, cũng may có anh Phúc Nhị"

Buông Lâm Tuệ ra, nàng nói:

"Cảm ơn cậu"

"Không có gì thưa tiểu thư"

Nói xong nàng quăng ánh mắt sắc bén nhìn tên thám tử đang quỳ dưới đất. Bước đến gần hắn ta, nàng lạnh lùng nói:

"Ai thuê anh theo dõi em ấy?"

Khí chất bức người kia của nàng khiến hắn ta run sợ, vội vàng nói:

"Xin cô tha cho tôi, tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo"

"Tôi hỏi LÀ AI THUÊ ANH?" Nàng gằn từng chữ nói.

"Là... là...Vương tổng của tập đoàn MxPest – Vương Ngôn Khải"

Nghe thấy cái tên đáng ghét kia, nàng không khỏi cười lạnh thể hiện sự khinh bỉ. Lâm Tuệ trố mắt nhìn tên kia, không tin được hỏi lại:

"Anh nói là Vương tổng?"

"Tại sao vậy?"

Hắn ta nhìn Lâm Tuệ nói:

"Còn sao nữa, hắn ta muốn tìm hiểu người bạn trai kia của cô là ai chứ sao?"

"Nói. Anh đã điều tra được những gì?" Nàng hứng thú hỏi ngược lại.

"Tôi... ngoài điều tra về bối cảnh của cô Lâm ra, còn bạn trai thì chưa tìm hiểu được"

"Ô là vậy sao?"

"Nếu anh muốn yên ổn thì hợp tác với tôi, giúp tôi thu thập chứng cứ việc Vương Ngôn Khải buôn bán ma túy"

Cả Lâm Tuệ và tên thám tử kia đều không tin được, ngay cả Phúc Nhị cũng sửng sốt.

"Ma túy?"

"Chị nói Vương tổng buôn bán ma túy?"

"Sao chị biết?"

"Chị có một người bạn, anh ấy ở cùng khu chung cư với Vương Ngôn Khải. Hôm nọ, vợ chồng anh ấy cãi nhau thế là bị vợ đuổi ra khỏi nhà. Anh ấy bất đắc dĩ xuống ô tô nằm ngủ. Nửa đêm đang mơ mơ màng màng thì trong hầm gửi xe vang lên tiếng cãi nhau của hai người đàn ông khiến anh ấy tỉnh giấc. Nhìn thấy Ngôn Khải đang tát một người đàn ông khiến anh ấy trợn tròn mắt lên nhìn, sau đó còn nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của hai người họ khiến anh ấy cảm thấy sợ hãi"

"Vậy sao anh ấy không báo cảnh sát mà lại nói với chị?"

"Báo cảnh sát cũng vô ích, hắn ta mua chuộc cả cảnh sát rồi"

"Hả thật sao?"

Lâm Tuệ lo lắng hỏi:

"Vậy phải làm sao?"

"Vậy có trích xuất camera trong nhà xe được không?"

"Cũng vô ích, camera bị hỏng một tuần nay chưa sửa rồi"

Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, nàng mở miệng nói tiếp:

"Tôi cần anh chụp được chứng cứ hắn ta giao dịch ma túy"

"Chỉ cần tống hắn ta vào trong tù thì tôi sẽ cho anh một căn nhà"

"Nhưng chị không phải nói là hắn ta mua chuộc cả cảnh sát rồi sao?"

"Không sao, chị sẽ nhờ ông nội"

Lâm Tuệ lúc này mới nhớ ra là lần trước cũng là nàng nhờ ông nội can thiệp vụ Bách Phong nên mới có thể dễ dàng làm việc với cảnh sát.

"Vâng"

Nàng nhìn tên thám tử kia nói tiếp:

"Anh không được để lộ chuyện hôm nay cho hắn ta biết, nếu không thì đừng trách tôi"

"Nhưng nhỡ hắn phát hiện ra tôi thì phải làm sao?"

Sau khi nhờ Phúc Nhị đi làm ít việc, chỉ một lát sau anh đã quay trở lại.

"Đây là thứ cô cần thưa tiểu thư"

Cầm lấy đồ vật trên tay Phúc Nhị, nàng nói:

"Chỉ cần anh mang luôn theo thứ này bên người là được"

Cầm lấy con chíp định vị mini kia, Tố Cảnh hoài nghi nói:

"Có thể yên tâm không?"

"Chúng tôi luôn theo dõi anh, chỉ cần anh cư xử như bình thường trước hắn ta"

Hắn ta thở dài nói:

"Được tôi biết rồi. Nếu không có gì tôi xin phép đi trước"

Sau khi Tố Cảnh rời đi, Lâm Tuệ nói:

"Nếu anh ta không lấy được bằng chứng thì sao?"

"Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi. Chị không tin hắn ta không lộ ra chút sơ hở nào"

"Hi vọng là vậy"

"Tiểu thư có gì phân phó không?"

"Tạm thời chưa cần đâu, anh có thể trở về rồi"

"Vâng"

...

"Sao? Anh có điều tra thêm được gì nữa không?"

"Vương tổng, tôi đã cố hết sức nhưng không có thêm thông tin gì"

Ngôn Khải trên tay cầm tài liệu đọc, mặt không cảm xúc lạnh lùng nói:

"Tiếp tục theo dõi"

"Vâng"

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Ngôn Khải đặt tài liệu xuống nhìn Tố Cảnh nói:

"Anh trở về được rồi"

"Chào Vương tổng"

Cửa mở ra thì Tố Cảnh liếc nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt khiến anh ta không nhìn rõ dung mạo người đó. Khi Tố Cảnh bước ra thì tên kia cũng nhanh chóng bước vào trong nhà, khóa cửa lại.

"Sao rồi?"

"Thưa Vương tổng, đã tổng hợp đủ số lượng hàng hóa, sang tuần sau có thể bắt đầu giao dịch được rồi"

"Tên Đại tá kia cũng sẽ giúp chúng ta một tay"

"Miếng mồi béo bở như vậy hắn ta không thể nào không động tâm được haha"

Ngôn Khải ngồi nghe trong tay lắc lắc ly rượu uống từng ngụm một, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.

"Haha tốt"

Đứng ở ngoài cửa nhưng Tố Cảnh không thể nghe được bên trong bọn họ đang nói chuyện gì, anh ta thở dài bỏ đi. Cảm giác người đội mũ ban nãy có vẻ khả nghi, anh ta quyết định ngồi trong ô tô dưới tầng hầm chờ hắn ta. Quả nhiên gần nửa tiếng sau, anh ta thấy tên kia bước lên một chiếc ô tô. Tố Cảnh vội vã cầm máy ảnh lên, phóng đại tiêu cự sau đó chụp được biển số xe.

Ngay khi chiếc ô tô kia vừa khởi động thì anh ta cũng lái xe đuổi theo. Chiếc xe kia đi đến một biệt thự sang trọng. Anh cảm thấy kì quái, sau đó cũng nhanh chóng đưa máy ảnh lên chụp lại căn biệt thự, rồi ngồi đợi hai tên kia.

Vừa bước vào trong phòng làm việc của đại tá, tên đội mũ nói:

"Ông đừng quên giao ước đấy. Căn biệt thự này a~ không biết là bao nhiêu tiền nhận hối lộ rồi nhỉ?"

"Tôi đã hứa là nhất định sẽ giúp rồi, xin Vương tổng nhất định yên tâm"

Sau khi bàn bạc kế hoạch cụ thể xong, hai tên kia lái xe quay trở về khách sạn nghỉ ngơi. Tố Cảnh cảm thấy kì quái, anh đoán rằng nhất định là có chuyện gì liên quan đến ma túy. Nhìn lại căn biệt thự này, anh ta nhíu mày, không biết đây là nhà của vị tai to mặt lớn nào đây.

Tố Cảnh ngồi canh căn biệt thự kia, kết quả là cả đêm ngủ quên trong xe. Sáng sớm anh bị ánh mặt trời chiếu rọi vào mặt nên mới tỉnh ngủ, ngáp một cái anh ta nhìn thấy có một người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi mặc áo quân phục bước lên một chiếc ô tô. Nhanh chóng khởi động xe đuổi theo đến Đại lễ đường Nhân dân hay còn gọi là Tòa nhà Quốc hội Trung Quốc. Chụp lại được ảnh người đàn ông trong bộ quân phục kia, anh không khỏi thở dài, sau đó gửi một loạt ảnh cho Diệp Đào Ngọc.

"Anh giúp tôi điều tra thêm về ông ta"

"Tôi biết rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play