Lâm Tuệ đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi video của Bạch Tiểu Giang, cô liền bấm nút trả lời:

"Cậu vẫn khỏe chứ Tiểu Tuệ?"

"Ừ mình vẫn ổn cậu sao rồi?"

"Mình vẫn khỏe, mình rất tiếc chuyện xảy ra với gia đình cậu, trời ơi ước gì mình có thể ở bên cậu lúc này"

"Tiểu Tuệ đó hả? Em đừng buồn quá nhé, phải giữ sức khỏe đó." Tô Hồng Sương đang ngồi cạnh Bạch Tiểu Giang cũng lên tiếng chào hỏi, đồng thời cũng chia buồn với cô.

"Cảm ơn hai người rất nhiều, hình như chị chăm sóc Tiểu Giang rất tốt nha"

Bạch Tiểu Giang đỏ mặt nói:

"Cậu cứ trêu mình hoài"

Tô Hồng Sương nhìn Bạch Tiểu Giang nói:

"Không đúng sao?" Nói xong cô véo nhẹ eo của Bạch Tiểu Giang.

"A em sai rồi, là chị chăm em rất tốt, cũng không cho người ta giảm cân"

Lâm Tuệ thấy hai người họ bát nháo cũng vui vẻ cười ha hả.

"Cậu với chị Đào Ngọc sao rồi?"

"A bọn mình... đang yêu nhau"

Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương bất ngờ hỏi lại:

"Hai người yêu nhau từ lúc nào thế?"

"Cũng mới gần đây thôi, hóa ra chị ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều mà mình lại không biết"

Trò chuyện khoảng nửa tiếng thì họ mới cúp máy, cô cũng rất mừng cho Bạch Tiểu Giang khi tìm được người như ý. Tô Hồng Sương sau đó ngay lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Diệp Đào Ngọc, hai người họ cũng thỉnh thoảng mới nhắn tin cho nhau. Diệp Đào Ngọc trả lời mọi thắc mắc của cô bạn mình, một lúc sau cô phải bỏ điện thoại xuống tập trung làm nốt việc.

...

Hai ba con ở nhà một mình cũng buồn chán vì vậy Lâm Tuệ đưa ba đi dạo cho khuây khỏa. Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau rất nhiều điều, phần lớn là chuyện ngày xưa ba mẹ quen nhau như thế nào, sau đó kể những chuyện hồi bé của hai chị em cho Lâm Tuệ nghe. Cô hít hít cái mũi sau đó lấy tay nhẹ lau đi nước mắt.

"Ba à, nếu mấy hôm nữa con phải quay trở lại Đức học tiếp, nhưng con rất sợ ba ở nhà cảm thấy cô đơn. Chị Đào Ngọc nói rằng sẽ thuê giúp việc, hàng ngày sẽ đến thăm ba nhưng con vẫn thấy bản thân có lỗi vì không chăm sóc ba được. Ba có giận con không?"

"Tiểu Tuệ à, con là một đứa bé hiếu thảo, ba hiểu. Nhưng con cũng đừng cảm thấy có lỗi, con chưa làm gì sai cả, hơn nữa tương lai của con mới quan trọng. Con đi rồi sang năm lại quay trở về mà, giờ công nghệ phát triển ba có thể mỗi ngày đều gọi cho con được nha." Ông vừa nói vừa mỉm cười nhìn con gái. Lâm Tuệ cảm động ôm ba một cái rồi sau đó hai người quay trở về nhà.

Đến tối khi Diệp Đào Ngọc tan làm, nàng có đem vài bộ quần áo qua nhà Lâm Tuệ. Nàng muốn tranh thủ thời gian ở bên em ấy càng nhiều càng tốt, thời điểm này Lâm Tuệ đang phải chịu một vết thương lòng rất lớn, nàng mong ở bên em ấy sẽ giúp phần nào xoa dịu nỗi đau đó, hơn nữa hai người họ sắp phải chia xa một lần nữa. Nghĩ đến đây Diệp Đào Ngọc ước gì thời gian trôi qua chậm một tí.

Sau khi ba người ăn tối xong, Lâm Tuệ đi rửa bát đũa, còn Diệp Đào Ngọc đứng ở một bên quan sát. Nàng mỉm cười nhìn Lâm Tuệ, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Đào Ngọc, Lâm Tuệ quay đầu sang nhìn tò mò hỏi:

"Chị cười cái gì thế?"

"Không có gì chỉ là thấy em rất dễ thương, bộ dáng tập trung rửa bát cũng thật câu người"

"Chị đứng đắn một chút không được sao?" Cô đỏ mặt nói.

Chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi:

"Tại sao chị lại để ảnh đại diện Wechat là chú cún kia?"

"Em muốn biết sao?"

Lâm Tuệ tròn mắt gật đầu, Diệp Đào Ngọc mỉm cười xoa mặt em ấy nói:

"Vậy thì em hôn chị một cái được không? Chị sẽ nói cho em một bí mật"

"Cái gì chứ? Vậy thì để lát nữa được không em đang rửa bát a"

"Em nhớ đó nha"

Lâm Tuệ:...

Sau khi hai người vào phòng ngủ của Lâm Tuệ, Diệp Đào Ngọc xấu xa đè em ấy vào tường.

"Em vừa nãy nói là sẽ hôn chị"

Lâm Tuệ xấu hổ, nhón chân lên hôn nhẹ một cái vào khóe môi Diệp Đào Ngọc, trên mặt cô có chút hồng. Hôn xong, cô nói:

"Em hôn chị rồi đó, giờ chị nói cho em biết có được không?"

Nàng lắc đầu nói:

"Vẫn chưa đủ, chị muốn nụ hôn sâu hơn cơ"

"Chị... lưu manh"

"Chị chỉ lưu manh với một mình em"

Nói xong, Diệp Đào Ngọc liền cúi đầu xuống gặm nhấm đôi môi mềm mại của Lâm Tuệ, hai người hôn nhau say đắm cho tới khi thỏa mãn Diệp Đào Ngọc mới chịu buông tha, nàng nói:

"Được rồi, chiều theo ý em, chị sẽ nói"

Vừa nằm xuống giường, Lâm Tuệ rúc vào lòng của Diệp Đào Ngọc hít lấy mùi thơm cơ thể kia của chị ấy. Nàng rất thích xoa đầu Lâm Tuệ, tóc của em ấy rất mềm mượt lại còn thơm, cảm giác rất thích, sau đó chậm rãi nói:

"Là như vậy, em có nhớ tài khoản Weibo đã bình luận vào bài viết của em sau đó bị em chặn không hả?"

Lâm Tuệ cau mày suy nghĩ có sao? Nghĩ một lúc, cô mới nhớ ra, trợn mắt nhìn Diệp Đào Ngọc.

"Là chị sao?"

"Đúng vậy a~ người ta cũng muốn quan tâm em mà em lại tàn nhẫn như vậy, khiến chị thật khổ sở"

"Nhưng mà... nhưng là tại chị bình luận như vậy ai mà tin được, em tưởng ai đó vào trêu vớ vẩn"

"Mà sao chị để tên tài khoản kì cục thế? Sọ đầu lâu???"

"Em còn nhớ sao nhóc con, lúc đấy chị cũng đặt bừa chứ không có để ý lắm"

"Vậy là chị đã biết đó là chú chó em từng nuôi sao?"

"Ừ đúng vậy. Nó tên gọi Mio?"

"Vâng, nó là món quà mà Bạch Tiểu Giang từng tặng em nhân dịp sinh nhật tuổi 14, nhưng đến khi em học lớp 11 thì nó đột nhiên đi lạc mất, em đi tìm suốt đêm nhưng vẫn không thấy. Từ đó đến nay em không có nuôi con gì nữa hết, em rất sợ"

Diệp Đào Ngọc vỗ vỗ lưng Lâm Tuệ một cách nhẹ nhàng, một lúc sau Lâm Tuệ nói:

"Chị thích em từ lúc nào thế?"

"Từ lần đầu chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, lúc em cười rồi vẫy tay với chị. Khi đó chị cảm thấy nụ cười của em rất đẹp, nhìn gần thì đẹp hơn nhiều"

"Em đã làm chị tổn thương như vậy chị có trách em không?"

"Sao mà trách em được, là trách chị đã đột ngột hôn em lúc em ở bệnh viện, khiến em sợ rồi"

"Em... không phải... sợ cái đó, mà là..." Cô ủ rũ nói tiếp

"Lúc đó gia đình chị rất thích Bách Phong, còn ghép hai người thành đôi. Em cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy không có tư cách gì ở cạnh chị cho nên mới quyết định đi du học"

"Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa. Không cho phép em nói không có tư cách gì ở bên chị. Em rất ưu tú, thậm chí còn hơn chị, tương lai em còn dài em nhất định chứng minh được bản thân. Phải nói là chị may mắn khi được trở thành bạn gái của em mới đúng nha"

"Mau ngủ thôi"

"À khoan đã, chuyện hồi sáng, chị có nói là em đêm qua khi dễ chị? Rốt cuộc là như thế nào?"

Diệp Đào Ngọc tí thì quên mất, nàng nở nụ cười xấu xa nói:

"Ồ, em còn nhớ?"

"Chính là đêm qua em đạp chị xuống đất. Giờ em định làm sao để đền bù nỗi đau đó đây?"

Lâm Tuệ sửng sốt không tin được hỏi lại:

"Không thể nào? Sao em có thể đạp chị được?"

"Em không tin sao? Chả lẽ chị tự ngã?"

"Nhưng em thật sự là..." Cô vẫn cảm thấy thật khó tin, điều này chưa từng xảy ra, chắc tại cái giường có chút nhỏ.

"Em xin lỗi, vậy chị bị thương ở đâu không?"

"Ở đây đang rất đau, cần em xoa." Nàng nói xong thì lấy tay Lâm Tuệ đặt lên mông mình, Lâm Tuệ giật mình rụt tay lại đỏ mặt hỏi:

"Chị làm cái gì vậy hả?"

"Ai nha thật sự mông chị đang rất đau đó"

"Vậy thì... chị tự làm đi"

"Không được, em phải xoa cho chị chứ, hửm?"

"Em cũng đâu phải lần đầu chạm vào người chị mà ngại hả?"

"Em..e..em"

Lâm Tuệ chần chừ tay có chút run mãi mới dám chạm vào bờ mông cách lớp quần kia của chị ấy, phải nói là cô cực kì xấu hổ, cảm thấy mình không khác gì lưu manh đi sàm sỡ gái nhà lành. Diệp Đào Ngọc nhắm mắt hưởng thụ, thậm chí còn phát ra âm thanh xấu hổ kia càng khiến Lâm Tuệ mất bình tĩnh, được một lúc cô liền rời tay đi.

"Chị cảm thấy ổn hơn chưa?"

Diệp Đào Ngọc gật đầu tán dương:

"Ừm không tệ, rất thoải mái"

"Em muốn tiếp tục không?"

"Hừ chị muốn tiếp tục thì tự làm đi, em ngủ đây." Nói rồi cô nhắm mắt lại sau đó nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Diệp Đào Ngọc ngắm nhìn gương mặt kia của Lâm Tuệ không nhịn được liền cúi xuống hôn một cái, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt ôm mỹ nhân đi ngủ. Nàng cảm thấy cuộc sống có Lâm Tuệ ở bên rất tốt, có người khiến cho mình một mực muốn cưng chiều cũng là một điều hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play