Ngày hôm sau, khi Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang đang ăn sáng, bỗng Lâm Tuệ nói với giọng u buồn:
"Lâm Dĩ gây ra tai nạn cho tổng giám đốc của Diệp Gia như vậy, giờ mình không biết có nên xin vào đó thực tập không nữa?"
"Không biết ai sẽ thay anh ấy tiếp quản công ty nữa nhỉ?"
Bạch Tiểu Giang thấy Lâm Tuệ như vậy cũng cảm thấy thương xót cho cô, rồi trả lời:
"Cậu cứ xin vào đi, công ty lớn như vậy chắc người ta cũng không có thời gian để ý người khác, còn nữa nếu mà bị từ chối thì có thể xin vào công ty khác cũng được mà. Nhưng mà với khả năng của cậu chắc chắn sẽ được nhận thôi." Nói xong thì nháy mắt một cái với Lâm Tuệ.
Nghe xong cô cũng không khỏi gật gù rồi cười hì hì:
"Cảm ơn Tiểu Bạch Bạch gọi cậu là quân sư quả không sai mà"
Nghe cái tên "Tiểu Bạch Bạch" Bạch Tiểu Giang sởn hết gai ốc rồi nói:
"Cứ gọi mình như bình thường là được rồi. Cậu có dự định gì chưa?"
"Lát nữa mình sẽ đến thăm Lâm Dĩ và Diệp tổng. Lâm Dĩ lần này đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, không những uống rượu rồi đi cướp xe của người khác nữa, nếu mà không đền bù đủ số tiền của chiếc ô tô kia thì họ sẽ khởi kiện." Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Tuệ bất giác thở dài.
Sau khi ăn sáng xong, cô thay một bộ đồ thanh lịch, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và một cái quần bò ống rộng tối màu, mái tóc đen dài thả ngang lưng, nhìn rất có sức hút. Khi có thời gian rảnh cô còn chịu khó tập thể dục nên dáng người vô cùng hoàn hảo. Tô thêm một chút son rồi nhanh chóng gọi taxi đi đến bệnh viện. Trên đường đi cô mua hai bó hoa và một chút hoa quả. Hy vọng gia đình nhà Diệp tổng sẽ bớt giận.
Đến nơi thì thấy ba mẹ đang ngồi cạnh Lâm Dĩ vẫn chưa tỉnh lại. Cô nhẹ nhàng chào hỏi:
"Ba mẹ. Con đến rồi đây. Con có mua ít hoa quả ba mẹ ăn đi này." Nói rồi cô đặt một bó hoa xuống chiếc tủ ở đầu giường bệnh.
Mẹ Lâm thấy có hai bó liền hỏi:
"Còn bó kia thì sao?"
"Bó này để tặng Diệp tổng"
"Diệp... Diệp tổng?"
Lâm Tuệ thở dài đáp:
"Đúng vậy a, cái người mà Lâm Dĩ đâm phải là tổng giám đốc công ty dịch thuật Diệp Gia rất có tiếng ở Trung Quốc"
Nghe xong câu này ba mẹ Lâm không khỏi chấn kinh, hai ông bà quay sang nhìn nhau rồi Mạn Đoản Uyên nói:
"Vậy thì con mau sang thăm cậu ấy đi, nói là gia đình chúng ta xin lỗi. Con đi nói chuyện với họ chắc họ sẽ chịu nghe thôi"
Sang đến phòng hồi sức của Diệp Đào Phi, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Mở cửa là một người phụ nữ tuy tuổi đã cao nhưng đôi mắt vẫn thể hiện sự sắc sảo, không giống với bộ dạng ở phòng cấp cứu lần trước. Lâm Tuệ lên tiếng chào hỏi:
"Cháu chào bác, cháu là Lâm Tuệ chị gái của Lâm Dĩ, có thể cho cháu vào thăm Diệp tổng một chút được không ạ?"
Trình Ánh Như mở cửa thấy một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, tay còn cầm theo một bó hoa, nghe thấy cái tên Lâm Dĩ không khỏi tức giận nhưng thấy thái độ chân thành của Lâm Tuệ nên cũng mời vào. Bên trong phòng bệnh, Lâm Tuệ gặp Diệp Đào Nguyên, cô cũng lên tiếng chào hỏi bác trai. Nói xong cô đặt bó hoa lên chiếc tủ đầu giường bệnh rồi hỏi thăm tình hình của Diệp Đào Phi:
"Tình hình Diệp tổng sao rồi ạ?"
"Thằng bé vẫn hôn mê, bị gãy tay trái, não bị tổn thương nhẹ"
Nghe thấy tình trạng không quá nặng, Lâm Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm một chút rồi nói tiếp:
"Cháu thay mặt Lâm Dĩ đến xin lỗi gia đình bác, thằng bé có lớn mà không có khôn nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, giờ nó cũng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Tiền bồi thường gia đình cháu sẽ cố gắng trả đủ cho gia đình bác, tuy rằng không thể bù đắp lại hoàn toàn những tổn thương mà Diệp tổng phải chịu, thế nhưng cháu sẽ cố gắng. Xin gia đình bác bỏ quá cho." Nói xong cô cúi đầu thay cho lời xin lỗi.
Thấy thành ý của Lâm Tuệ như vậy ba Diệp lên tiếng nói:
"Thôi được rồi, tiền bồi thường thì không cần đâu. Đợi Tiểu Phi tỉnh lại rồi tính tiếp, bác sẽ hỏi ý kiến thằng bé"
Mẹ Diệp nghe được cũng không nói gì. Rời bệnh viện, cô trở lại phòng trọ chuẩn bị viết CV thực tập. Trong khi đó, Diệp Đào Ngọc đã đến công ty và thông báo cho mọi người biết tình hình của anh trai đồng thời mình sẽ quản lý Diệp Gia một thời gian. Đám nhân viên lần đầu thấy em gái của Diệp Đào Phi không khỏi tám chuyện:
"Diệp tổng xinh gái quá"
"Nghe nói tài sản nhà họ Diệp nằm trong top 15 dòng họ giàu có nhất Trung Quốc"
"Không biết Diệp tổng có bạn trai chưa?"
"Tôi tình nguyện cong vì Diệp tổng aaaaaaaaaa"
...
Ở trong phòng làm việc, nàng đang nghe trợ lý của Diệp Đào Phi là Thương Ngôn báo cáo tiến độ công việc và tình hình công ty trong thời gian qua. Hồ sơ có rất nhiều thứ cần xử lí, còn nữa bao nhiêu cuộc họp chỉ vì anh mình mà đã bị hoãn. Nghĩ thôi mà Diệp Đào Ngọc không khỏi cảm thấy có chút đau đầu. Sau khi báo cáo xong, Thương Ngôn lên tiếng nói:
"Đây là tất cả ạ, em xin phép ra ngoài trước, có việc gì thì chị cứ gọi em là được"
Nhìn đồng hồ đã là 11h30, cô mở ra hộp cơm đã chuẩn bị trước từ sáng rồi từ từ ăn. Nhưng đang ăn tự nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của cô bé ngày hôm qua, cô bé đó nở một nụ cười thật tươi với mình. Nghĩ đến đây vô thức Diệp Đào Ngọc cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong, nàng tiếp tục đọc tài liệu và xử lí hồ sơ, nháy mắt đã đến giờ tan ca, nàng lái con Audi S8 màu trắng đến bệnh viện. Trên đường đi, thuận tiện mua một bó hoa đến tặng anh trai. Vào đến căn phòng kia, nàng thấy ba mẹ vẫn ngồi đó, phía trên tủ còn có một bó hoa, cứ nghĩ rằng là ba mẹ mua. Diệp Đào Ngọc lên tiếng chào ba mẹ, rồi nhẹ nhàng bảo họ về nghỉ ngơi trước, mình sẽ ở đây. Nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của anh trai, tâm nàng không khỏi đau nhói. Từ bé anh đã rất cưng chiều nàng, ngay khi ra nước ngoài học, thỉnh thoảng anh sẽ qua thăm rồi mua một đống đồ cho mình. Ngày đầu tiên ở nước ngoài không cẩn thận bị ốm, Diệp Đào Phi biết liền đặt vé máy bay đến London ngay lập tức, anh đã thức cả đêm để chăm sóc nàng. Giờ đến lượt anh nằm viện, trong lòng Diệp Đào Ngọc không khỏi đau xót, rơm rớm nước mắt nắm tay anh trai.
"Anh phải tỉnh lại có biết chưa, ba mẹ đều rất lo lắng, em mới học được mấy món ăn nhất định anh phải ăn thử a"
"Còn nữa anh phải nhanh chóng tỉnh lại rồi tìm bạn gái đi"
...
Đã thấy đến lúc phải về, Diệp Đào Ngọc nhấc túi xách lên và nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng, đi được một đoạn nàng liền nhìn thấy cô bé kia, tâm không khỏi động. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Tuệ cảm thấy rất bất ngờ rồi bất động đứng im tại chỗ, tim cô đang nhảy loạn xạ hết cả lên trời ạ, là chị ấy sao, mình không nhìn nhầm chứ. Diệp Đào Ngọc rảo bước đến chỗ Lâm Tuệ rồi mỉm cười:
"Lại gặp em rồi"
Lâm Tuệ vẫn chưa hoàn hồn, ấp a ấp úng nói:
"Em... em... em chào chị, không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị đi thăm người nhà ạ?"
"Ừ đúng rồi, em cũng vậy à?"
"Vâng"
"Em đã ăn gì chưa, nếu chưa ăn gì thì đi ăn với chị có được không? Coi như chúng ta có duyên, chị sẽ mời bữa này"
Vốn dĩ Lâm Tuệ đã ăn rồi, định đi thăm Lâm Dĩ một chút, dù gì nó cũng là em trai mình. Nhưng nghe thấy Diệp Đào Ngọc mời mình đi ăn, hai mắt không khỏi sáng lên, cô nở ra một nụ cười xán lạn rồi đáp: "Em chưa có ăn"
Diệp Đào Ngọc lần trước đã thấy Lâm Tuệ cười rồi nhưng mà lúc đó khoảng cách xa quá, nay được nhìn thấy em ấy cười như vậy lộ ra chiếc răng khểnh, trong lòng nàng cảm thấy có chút ngứa ngứa, vội quay mặt đi nói: "Ok, vậy mình đi ăn nhé?"
Đang đứng chờ thấy Diệp Đào Ngọc lái chiếc Audi sang trọng đến, Lâm Tuệ càng không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm ôi mẹ ơi, phú bà sao... Sau khi lên xe, Lâm Tuệ đây là lần đầu tiên ngồi xe sang không khỏi có chút bối rối, không biết thắt dây an toàn kiểu gì. Đột nhiên Diệp Đào Ngọc vươn người đến giúp cô thắt dây an toàn, chóp mũi hai người chỉ thiếu chút nữa là chạm vào nhau, trên mặt Lâm Tuệ cảm thấy có chút nóng vì vậy vội quay đầu ra ngắm cửa kính ô tô. Thấy trên mặt Lâm Tuệ có chút hồng nghĩ em ấy thấy nóng liền hỏi:
"Em muốn bật điều hòa không?"
"A à không cần đâu ạ, em không sao"
Vừa lái xe đến quán ăn gần đấy, hai người vừa nói chuyện:
"Em tên là gì?"
"Em là Lâm Tuệ năm nay 21 tuổi ạ"
"Vậy là vẫn đang đi học nhỉ?"
"Vâng em vừa mới kết thúc năm 3"
"Em đang học ngành gì?"
"Em đang học tiếng Đức ở Trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh ạ"
Nghe được tên trường, Diệp Đào Ngọc không khỏi nhớ tới anh trai mình. Nàng hỏi tiếp:
"Em đi thực tập chưa?"
"Em đang viết CV xin thực tập vào công ty Diệp Gia ạ"
Thấy em ấy định vào Diệp Gia thực tập, trong lòng không khỏi mừng thầm, tự dưng Diệp Đào Ngọc hoàn toàn muốn quản lý công ty thay anh trai.
"Haha vậy sao chúc em thành công nhé!"
"À quên chưa hỏi chị tên là gì ạ?"
"Em gọi chị là Đào Ngọc là được rồi"
"Vâng ạ"
Sau khi đến nơi, hai người chọn một cái bàn trống, Diệp Đào Ngọc liền cầm menu đưa cho Lâm Tuệ chọn trước, nhìn một đống món cô cũng không biết ăn gì vì giờ bụng vẫn còn no. Đưa trả lại menu cho Diệp Đào Ngọc rồi nói:
"Chị chọn gì em ăn nấy, em không kén ăn đâu hì"
Nhìn thấy nụ cười kia nàng không khỏi xuất thần, chưa bao giờ thấy ai cười đẹp như em ấy, nụ cười kia cứ khiến mình say đắm mê muội như vậy. Cầm lấy menu Diệp Đào Ngọc gọi hai tô mì đầy thịt bò. Một lát sau chủ quán mang ra hai tô mì lớn, nhìn thấy bát mì lớn như thế Lâm Tuệ liền cảm thấy xong rồi, làm sao mà ăn hết nổi. Nhưng vì được đi ăn với Diệp Đào Ngọc nên cô vẫn cố gắng ăn mì một cách chậm rãi. Mãi đến khi Diệp Đào Ngọc ăn xong tô mì mà nhìn sang bát của Lâm Tuệ mới chỉ vơi đi được một nửa, nàng hỏi:
"Mì ở đây không hợp khẩu vị của em sao?"
"Không đâu em thấy mì ngon lắm, chẳng qua là dạ dày em nhỏ, chỉ ăn được nửa tô là thấy no mất rồi a"
Nhìn Lâm Tuệ một hồi rồi nàng bảo:
"Em no rồi thì thôi đừng cố ăn no quá, sẽ không tốt. Em ngồi đây để chị đi tính tiền xong sẽ đưa em về... em muốn chị chở về nhà luôn không?"
"À chị chở em về lại bệnh viện là được rồi ạ, em còn phải đi thăm em trai nữa"
"Em trai em nằm viện sao? Có nghiêm trọng không?"
Tránh nhắc đến việc Lâm Dĩ gây tai nạn, Lâm Tuệ chỉ nói:
"Nó không sao đâu chỉ là hôn mê vẫn chưa tỉnh"
Nghe đến đây Diệp Đào Ngọc liền thở dài lại nghĩ về Diệp Đào Phi. Thanh toán xong, nàng chở cô về lại bệnh viện. Đến nơi, nàng tháo dây an toàn giúp cho Lâm Tuệ rồi xin Weibo em ấy. Lâm Tuệ mừng rỡ liền đồng ý, cô cũng muốn xin Weibo của nàng nhưng vừa định mở miệng thì điện thoại của Diệp Đào Ngọc đổ chuông, trên màn hình hiện tên "Mama giá lâm❤️❤️". Thấy thế, Lâm Tuệ chào tạm biệt Diệp Đào Ngọc rồi xin phép xuống xe trước. Cô không khỏi mỉm cười, chỉ cảm thấy chị ấy thật giống trẻ con, nhưng cũng rất hâm mộ tình mẹ con giữa Diệp Đào Ngọc và mẹ nàng. Chắc phải thân thiết lắm mới lưu cái tên như vậy.
"Alo mẹ ạ. Mẹ bảo gì con thế?"
"À Tiểu Ngọc mẹ lỡ tay bấm nhầm, không có gì đâu, con đang ở đâu thế?"
"Con vừa thăm anh đang định trở về. Con cúp máy trước"
Sau khi cúp máy, nàng thấy bóng dáng Lâm Tuệ ngày càng xa dần rồi biến mất ở lối rẽ, sau đó nhanh chóng khởi động xe rồi quay trở về nhà. Khi về nhà tắm rửa xong rồi, nàng tiếp tục cầm tài liệu chậm rãi đọc kĩ, gạch chân những chi tiết quan trọng. Đọc đến lúc 23h nàng chợt cất tài liệu đi, cầm lấy điện thoại vào Weibo của Lâm Tuệ xem. Trên Weibo cô không mấy khi đăng bức ảnh nào về bản thân mà chỉ thấy đăng toàn hình ảnh con poodle, nhưng weibo chỉ chia sẻ lần gần nhất cách đây 2 năm còn đâu không thấy Lâm Tuệ up cái gì lên nữa. Có một ảnh Lâm Tuệ hôn hôn con poodle, không hiểu sao Diệp Đào Ngọc ước gì mình được là chú chó kia. Nghĩ đến đây, nàng liền giật mình rồi suy nghĩ mình liên tưởng vớ vẩn cái gì thế không biết.
Dùng tài khoản phụ đăng nhập vào Weibo theo dõi và gửi lời mời kết bạn cho Lâm Tuệ, sau đó đi vào phòng tắm skincare chuẩn bị đi ngủ. Ở bên kia, sau khi về nhà tắm rửa Lâm Tuệ cầm điện thoại lên hi vọng Diệp Đào Ngọc gửi lời mời kết bạn cho mình, nhưng đợi mãi mà không thấy, cô chợt cảm thấy có chút mất mát. Thấy thông báo gửi đến, cô mở ra xem thì thấy một tài khoản có tên Sọ đầu lâu gửi lời mời. Cô giật mình một cái rồi nhăn mày người gì thế không biết sau đó ném điện thoại qua một bên rồi đi ngủ.
Sau khi skincare xong, Diệp Đào Ngọc kiểm tra điện thoại, thấy vẫn chưa được phản hồi cũng buông xuống điện thoại, tắt đèn đi ngủ.