Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang quyết định đi bộ, đang đi thì từ đằng kia cô thấy bóng dáng của Diệp Đào Ngọc với một cô gái nào đó, họ đang trò chuyện với nhau có vẻ rất thân mật. Lâm Tuệ giật mình vội vã kéo tay Bạch Tiểu Giang quay trở về, tự nhiên cô không muốn đụng mặt chị ấy, càng thêm khó xử. Bạch Tiểu Giang không hiểu chuyện gì hỏi:
"Này cậu dẫn mình đi đâu vậy, nhà hàng không phải ở đằng kia sao?"
"Cậu quay đầu ra đằng sau đi nhìn xem là ai"
Bạch Tiểu Giang nghe thấy thế cũng quay đầu ra đằng sau, nhìn tứ phía một hồi liền giật mình nói:
"Kia chẳng phải là Diệp tổng với cả... chị gái lần trước???"
Bạch Tiểu Giang hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong đó có cả Diệp Đào Ngọc và Tô Hồng Sương. Thật ra Diệp Đào Ngọc cảm thấy buồn bã cần tìm người tâm sự cho nên mới mời Tô Hồng Sương đi cà phê với mình. Đang chuẩn bị bước vào quán thì đột nhiên hai người họ nghe thấy tiếng hét có chút lớn liền ngoảnh mặt lại nhìn. Nàng giật mình khi thấy Bạch Tiểu Giang còn có cả... Lâm Tuệ ư? Tô Hồng Sương đồng thời cũng nhìn Bạch Tiểu Giang, hai mắt mở to, định nói cái gì thì đột nhiên Diệp Đào Ngọc tiến về phía hai người kia. Tô Hồng Sương thấy thế cũng đi theo.
Lúc này Lâm Tuệ không thể làm ngơ được nữa đành quay đầu lại mỉm cười nói:
"Chào Diệp... tổng"
"Thật trùng hợp quá chị cũng đi ăn ở đây sao?"
Diệp Đào Ngọc nhíu mày không vui nói:
"Ừ em cũng đi ăn ở đây sao?"
Bạch Tiểu Giang rất tức giận muốn nói nhưng biết ý chỉ đành giữ im lặng đứng một bên khoanh tay nhìn. Tô Hồng Sương lúc này mới quan sát Bạch Tiểu Giang, ở góc nghiêng nhìn vô cùng hút mắt lại còn có chút... quyến rũ. Lúc này cô chợt giật mình trời ơi mình bị làm sao vậy chứ? Sau đó không nhìn Bạch Tiểu Giang nữa mà rời ánh mắt sang Diệp Đào Ngọc và Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
"Vâng bọn em ăn xong rồi đang định trở về. Em xin phép về trước"
Cô quay đầu rời đi đột nhiên cổ tay bị Diệp Đào Ngọc nắm lấy, cô khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn. Diệp Đào Ngọc nói với thái độ chân thành:
"Em vẫn giận chị đúng không? Chị biết lỗi rồi, cảm thấy rất áy náy. Tiểu Tuệ à, em có thể tha lỗi cho chị được không. Thật ra chị... chị..."
Diệp Đào Ngọc ấp úng đỏ mặt nói tiếp:
"Chị rất thích em... em có đồng ý làm... làm bạn gái chị được không?"
Lâm Tuệ không tin được trố mắt nhìn, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt có chút nhiễm đỏ của chị ấy, sợ mình nghe nhầm cô hỏi lại:
"Chị nói cái gì?"
Nàng trịnh trọng nhìn vào mắt em ấy nghiêm túc nói lại một lần nữa:
"Tiểu Tuệ à, chị thật sự rất thích em, em có đồng ý làm bạn gái chị không?"
Lâm Tuệ rơi vào trầm mặc hồi lâu, trong khi đó cả Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương mắt chữ A mồm chữ O không tin được nhìn Diệp Đào Ngọc chuyện gì vậy chứ, trời ơi. Một lúc sau, Lâm Tuệ đáp:
"Chị cho em thời gian suy nghĩ đã"
Diệp Đào Ngọc có chút vui mừng vì em ấy không từ chối, nhưng cũng mong em ấy suy nghĩ xong sẽ đồng ý làm bạn gái mình. Nàng cười nói:
"Được rồi chị sẽ chờ em"
Nói xong, Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang xin phép rời đi trước. Diệp Đào Ngọc vẫn đứng đó ngơ ngẩn nhìn bóng lưng xinh đẹp Lâm Tuệ đang ngày càng xa dần. Tô Hồng Sương vẫn chưa hết hoang mang lập tức hỏi nàng:
"Này cậu thích cô bé kia sao? Sao mình không biết?"
Nàng xấu hổ nói:
"Ừ mình thích em ấy từ lâu rồi, giờ chẳng phải cậu cũng biết rồi đó sao?"
Tô Hồng Sương nhõng nhẽo nói:
"Không tính, thì ra cậu rủ mình đi tâm sự là vì cô bé đó hả?"
Nàng đáp:
"Đúng vậy, tại mình đã làm em ấy không vui. Thôi được rồi bây giờ cậu có đói không, hay mình đi ăn chút gì đó đi? Mình mời"
Nhắc đến ăn uống ánh mắt Tô Hồng Sương sáng lên vui vẻ gật đầu.
Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang quyết định đến một quán ăn khác ở gần đấy. Sau khi chọn xong món, đang đợi phục vụ đem đồ ăn lên, Bạch Tiểu Giang liền hỏi:
"Ban nãy mình thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ chị ấy lại tỏ tình cậu như vậy. Cậu... Cậu nghĩ sao?"
"Mình cũng không biết nữa, sợ cũng chỉ là nhất thời, thôi đừng nói cái này nữa, nói chuyện của cậu đi. Bao giờ cậu sang Úc học thạc sĩ vậy?"
"Mình định học hết năm nay rồi sẽ qua Úc học, sau đó muốn về mở một công ty thiết kế cho riêng mình"
Lâm Tuệ nghe vậy cũng mừng hộ bạn mình, cô nói:
"Tuy phải xa cậu sẽ rất buồn, nhưng mình tôn trọng cậu, mình tin cậu sẽ làm được thôi haha"
Bạch Tiểu Giang cảm động nói:
"Cảm ơn cậu"
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo một vòng cho tiêu cơm rồi mới trở về nhà. Lâm Tuệ vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ câu hỏi của Diệp Đào Ngọc, tuy cô cũng rất thích chị ấy nhưng chênh lệch quá lớn sẽ không ở bên nhau được, điều này khiến cô rất phiền não mấy ngày nay.
Đến cuối tuần, Diệp Đào Ngọc nhắn tin cho Lâm Tuệ muốn mời em ấy về nhà mình ăn cơm:
"Tối mai em có rảnh không? Có thể đến nhà chị ăn cơm được không? Ba mẹ chị họ cũng rất muốn gặp em a~"
Lâm Tuệ thở dài bất đắc dĩ đồng ý nhắn lại:
"Dạ được"
"Vậy hẹn em 6h tối mai nhé, chị sẽ qua đón"
...
Ăn mặc chỉnh tề rồi cô xuống nhà đợi Diệp Đào Ngọc, cô có mua ít quà tặng cho bác trai bác gái, đúng 18h nàng lái xe đến trước khu nhà của Lâm Tuệ. Nhanh chóng xuống xe mở cửa mời em ấy ngồi, Diệp Đào Ngọc đánh lái ô tô trở về nhà mình.
"Hôm nay trông em rất xinh đẹp a~"
Lâm Tuệ có chút hờn dỗi nói:
"Vậy mọi hôm em không xinh đẹp sao?"
Diệp Đào Ngọc lúng túng nói:
"Không phải... mọi hôm em cũng rất xinh, nhưng hôm nay trông em xinh đẹp hơn nhiều nha"
Lâm Tuệ nghe được cảm thấy có chút đỏ mặt, hôm nay cô thật sự đã chải chuốt, trang điểm xinh đẹp hơn mọi hôm. Trang điểm xong cô không biết tại sao mình lại làm như thế? Cứ như mọi hôm trang điểm nhẹ nhàng cũng được mà.
Về đến nhà Diệp Đào Ngọc, nhìn thấy Lâm Tuệ, ba mẹ Diệp không khỏi vui mừng hỏi han tình hình Lâm Tuệ. Trình Ánh Như liền nói:
"Cháu đến chơi là được rồi còn mua quà làm gì chứ? Tối nay ở lại nhà ta ăn cơm, Tiểu Ngọc con bé nấu ăn rất ngon a~"
Lâm Tuệ thấy Diệp Đào Phi cũng lên tiếng chào hỏi, hai người hàn huyên một lúc, Diệp Đào Ngọc tranh thủ vào nhà bếp sơ chế nguyên liệu. Lâm Tuệ rất muốn đến giúp nhưng lại bị chị ấy từ chối:
"Sẽ làm bẩn tay em, em ra ngồi chơi uống nước đi, để chị làm là được rồi." Nàng nói với ánh mắt dịu dàng trìu mến. Lâm Tuệ cảm thấy tim đập có chút nhanh, mẹ Diệp liền chạy đến nói:
"Tiểu Tuệ cháu ra ngồi đi, để Tiểu Ngọc làm là được rồi, con bé làm nhanh lắm sẽ xong sớm thôi"
Cô đành gật đầu đáp ứng rồi ra phòng khách ngồi trò chuyện với ba mẹ chị ấy. Họ kể rất nhiều chuyện từ hồi bé của hai anh em cho Lâm Tuệ nghe. Bà hồi tưởng lại rồi cười nói:
"Hồi Tiểu Ngọc học trung học, có một cậu nam sinh theo con bé về tận nhà rồi tặng hoa, đã bị bác cầm chổi đuổi đi hahaha"
Diệp Đào Ngọc đang nấu ăn trong bếp nên không nghe được bọn họ đang trò chuyện cái gì, chỉ thấy đang nói cười rôm rả. Lâm Tuệ nghe xong quay đầu ra nhìn Diệp Đào Ngọc cũng vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau, cô xấu hổ lập tức quay đầu ra hướng khác tiếp tục trò chuyện với họ.
Nấu ăn xong xuôi, đang dọn đồ ăn ra bàn thì có tiếng chuông cửa, Diệp Đào Nguyên bỏ tờ báo xuống ra mở cửa, ông ngạc nhiên rồi cười nói:
"Tiểu Phong à cháu, mau mau vào đây"
Mẹ Diệp thấy thế cũng chạy ra:
"Ai gu cháu đã lớn quá rồi, lại còn đẹp trai nữa, nhà bác vừa nấu xong, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn với gia đình bác"
Bách Phong lên tiếng chào hỏi:
"Chào buổi tối cả nhà, hôm nay rảnh nên cháu qua thăm hai bác"
Anh ta nhìn đến Diệp Đào Phi rồi mỉm cười lịch sự hỏi thăm. Lâm Tuệ thấy Bách Phong thân quen với gia đình họ Diệp như vậy cảm thấy có chút chạnh lòng.
Ngồi vào bàn ăn, mẹ Diệp gắp nhiều thức ăn cho anh ta rồi hớn hở nói:
"Cháu về nước lúc nào thế? Ba mẹ cháu có khỏe không?"
"Cháu mới về thôi, ba mẹ cháu vẫn khỏe ạ"
"A vậy sao, vậy cháu có bạn gái chưa?"
Anh ta nhìn Diệp Đào Ngọc rồi nhìn Trình Ánh Như đáp:
"Cháu chưa có"
Diệp Đào Ngọc thấy khó chịu, liền gắp một miếng thịt vào bát của bà, nói:
"Mẹ, ăn nhiều chút"
"Ừ mẹ biết rồi." Bà thở dài nói:
"Nếu cả hai đứa chưa có người yêu thì có thể làm quen nhau cũng được, cũng đều sắp 30 cả rồi"
Diệp Đào Ngọc giận dữ nói:
"Mẹ nói cái gì thế?"
Trình Ánh Nhiên tức giận nói lớn:
"Mẹ là lo cho con, con xem sắp 30 tuổi rồi mà chưa dẫn người yêu về ra mắt, muốn ế tới già có phải không? Mẹ thấy Tiểu Phong cũng rất được, có học thức lại đẹp trai, con thử mở lòng không được hay sao?"
Diệp Đào Phi nhìn em gái rồi chen vào nói:
"Mẹ, con cũng 33 tuổi rồi mà chưa có bạn gái đây, mẹ đừng lo quá, 30 tuổi vẫn còn trẻ, tương lai còn dài. Người tán tỉnh em ấy thì lắm mà quan trọng là em ấy thích ai cơ, không lo không có đối tượng." Nói xong anh quay sang nhìn Lâm Tuệ làm cô cảm thấy giật mình.
Ba Diệp thở dài nói:
"Thôi đừng nói nữa, mau, mau ăn cơm đi không nguội hết bây giờ"
Lâm Tuệ tập trung lắng nghe câu chuyện vừa nãy, trong lòng không khỏi đau nhói đúng rồi chị ấy đã đến tuổi lập gia đình không thể mãi độc thân như vậy được, ba mẹ chị ấy lại rất thích cái người tên Bách Phong kia, còn muốn hợp tác họ thành đôi. Còn mình thì... mình không nên tương tư chị ấy mãi được, cũng không có kết quả.
Diệp Đào Ngọc thập phần lo lắng nhìn Lâm Tuệ, em ấy sẽ để ý sao, định lên tiếng thì Lâm Tuệ nhìn đồng hồ rồi vội nói:
"Cháu xin phép có việc quan trọng cần phải về trước, tạm biệt mọi người." Nói rồi cô liền đứng dậy.
Diệp Đào Ngọc thấy thế cũng vội đứng lên nói:
"Tiểu Tuệ, để chị..."
"Chị cứ ở lại ăn cơm với gia đình tiếp đi, em có thể bắt xe về"
"Vậy để chị bảo Phúc Nhị đưa em về"
"Đúng rồi để Phúc Nhị đưa em về anh mới yên tâm được." Diệp Đào Phi nói.
Sau khi trở về nhà, Bạch Tiểu Giang còn chưa đi làm về, Lâm Tuệ buồn rầu ngồi thẩn thơ trên giường, không ngừng nghĩ đủ mọi chuyện, sớm biết đã không có kết quả rồi tại sao lại còn đâm đầu vào, cô không ngừng cười khổ. Lúc Bạch Tiểu Giang trở về thấy bạn mình như vậy, vội chạy đến lo lắng hỏi:
"Tiểu Tuệ cậu sao thế?"
Lần này Lâm Tuệ không có khóc như mấy lần trước nữa, cô đau đủ rồi, nhìn bạn mình với ánh mắt ủ rũ nói:
"Tiểu Giang à, có lẽ mình sẽ từ chối lời tỏ tình lần trước của chị ấy, bọn mình không thể đến với nhau được. Ba mẹ chị ấy muốn chị ấy làm quen với người đàn ông tên Bách Phong, anh ta giàu hơn mình, lại còn có gia thế học thức. Trong khi đó mình là con gái, ba mẹ chị ấy sẽ khó chấp nhận, lại còn chưa tốt nghiệp chưa có bằng cấp gì, chênh lệch quá lớn"
"Mình... mình chưa biết chính xác nữa. Có lẽ vẫn sẽ tiếp tục đi làm ở công ty cho đến khi mình tốt nghiệp, trong quãng thời gian đó sẽ cố gắng cống hiến hết mình vì công ty, chị ấy cũng đã giúp đỡ mình cho nên không thể cứ thế nghỉ làm ở công ty chị ấy rồi nhảy sang công ty khác được"
"Vậy sau khi tốt nghiệp thì cậu tính sao Tiểu Tuệ?"
"Có thể mình sẽ sang bên Đức du học thạc sĩ, mình nghĩ đó là lựa chọn hợp lí nhất của mình"
Hai người rơi vào trầm mặc một lúc, Bạch Tiểu Giang liền nói:
"A vậy là cả hai chúng ta đều đi học thạc sỹ sao? Lại phải xa nhau khá lâu đây. Được rồi cùng cố gắng nhé!"
Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Diệp Đào Ngọc:
"Em sắp ngủ chưa? Chị nhớ em Tiểu Tuệ"
Nàng thấy chưa đủ, gửi thêm mấy sticker hai con gấu ôm nhau.
"Em đi ngủ rồi, chị ngủ ngon." Gửi xong cô liền tắt máy đi ngủ.
Tháng này công ty rất bận rộn vì đã gần đến cuối năm, có rất nhiều hồ sơ, cuộc họp cần nàng xử lý, hiện giờ quyền quản lý công ty thuộc hoàn toàn về Diệp Đào Ngọc, còn anh trai nàng thì đi du lịch nay đây mai đó. Đầu nàng hiện giờ đang rất đau như búa bổ, hôm qua Lâm Tuệ nhắn cho nàng một tin khiến nàng mất ngủ cả đêm:
"Em xin lỗi, em không thích chị, xin đừng làm phiền em nữa. Em vẫn sẽ cố gắng làm việc, chị yên tâm"
"Tại sao? Vì cái tên Bách Phong kia?"
"Em đã suy nghĩ kĩ rồi, em không thích chị chính là không có tí tình cảm nào với chị. Chị yên tâm, em sẽ không để tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc đâu"
Diệp Đào Ngọc đọc xong đoạn tin nhắn đó, nước mắt tuôn rơi thì ra là tự mình đa tình sao.
Quay trở lại thực tại, nàng phải vùi đầu vào công việc để cố quên đi dòng tin nhắn kia.
Đã gần đến Tết, mọi người đều trở về quê, trong đó có cả Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang, tuy nhà họ cũng ở Bắc Kinh nhưng đi tàu cũng mất một tiếng rưỡi mới về đến nhà. Công ty thưởng Tết rất lớn, cô có thể đưa toàn bộ số tiền đó cho ba mẹ. Lâm Dĩ sức khỏe ngày càng kém đi, Lâm Tuệ không khỏi đau lòng. Về nhà thắp hương cho ông bà xong, cô cùng ba mẹ đi sắm Tết rồi mua cho họ ít quần áo mới. Mặc dù hàng tháng cô đều gửi tiền về nhưng ba mẹ không bao giờ đi mua quần áo cả, chỉ lo tiền ăn uống sinh hoạt rồi tiết kiệm. Nhìn họ mặc quần áo cũ không thể nào cũ hơn, Lâm Tuệ cảm thấy đau lòng, nhanh chóng đưa ba mẹ đi sắm đồ mới.
Đêm giao thừa, Bắc Kinh bắn pháo hoa sáng rực cả một vùng trời, có rất nhiều cặp đôi rủ nhau đi ngắm chung, Lâm Tuệ cũng đi ngắm pháo hoa với Bạch Tiểu Giang. Mỗi năm họ đều sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau, đây đã là lần thứ mười sáu. Có lẽ đây cũng là lần cuối, mấy năm nữa mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, định hướng riêng, còn chưa biết được. Vì vậy họ tận dụng mọi khoảnh khắc khi ở chung với nhau, làm cho nó có ý nghĩa hơn.
Chợt Lâm Tuệ nhận được tin nhắn của Diệp Đào Ngọc:
"Tiểu Tuệ, chúc em năm mới bước sang tuổi 22 đầy ý nghĩa"
"Không biết bây giờ em có đang ngắm pháo hoa không nhỉ?"
"Chị đang ngắm pháo với gia đình, nhưng tâm hồn chị chạy theo em mất rồi"
"Mình... mình không sao, bụi bay vào mắt. Mình thấy mệt rồi mình về trước nhé"
"Cậu không sao thật chứ? Thôi mình cũng về luôn, xem một mình có ý nghĩa gì"
Về đến nhà, Lâm Tuệ mất một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô cũng rất muốn hỏi thăm và chúc chị ấy nhưng giờ nếu cô làm thế, cô càng lún sâu vào cái hố mà cô cần phải tránh xa. Đã một tiếng trôi qua mà Lâm Tuệ chưa trả lời tin nhắn, Diệp Đào Ngọc nghĩ chắc em ấy cũng đi ngủ rồi cho nên nàng cũng lên giường tắt đèn đi ngủ.
Trong giấc mơ, Diệp Đào Ngọc mơ thấy Lâm Tuệ rời bỏ mình, nàng chạy đi khắp nơi tìm em ấy cuối cùng vẫn là không tìm được, vừa chạy vừa khóc Tiểu Tuệ em đâu rồi đừng bỏ chị. Giật mình tỉnh giấc, Diệp Đào Ngọc toát mồ hôi hột, tim cô đập mãnh liệt, giấc mơ vừa nãy quá chân thực. Nàng cảm thấy sợ hãi và ám ảnh.
Vậy là đã kết thúc kì nghỉ Tết, mọi người đều phải quay trở lại thành phố làm việc. Tạm biệt gia đình, Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang cũng phải chuẩn bị quay trở lại trường học.