Khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng anh trai đưa cho, mang đôi giày nhỏ màu lợt làm từ da trâu mà nàng rất thích, cầm trong tay cây dù viền hoa, che đi ánh nắng vàng nhạt đẹp đẽ cùng màu với tóc nàng.
Nàng đứng trên một con thuyền lá nhỏ hẹp, cơn gió nhỏ đột ngột thổi tới khiến cho mặt hồ dao động, từng đợt sóng nước tràn lên thuyền. Vớ trắng bị nước hồ làm ướt, nàng muốn đi, nhưng lại phát hiện chỗ này quá nhỏ hẹp, khiến nàng không cách nào tìm được đường ra.
Ngải Vi bất lực đứng đó, thân mình lắc lư theo sóng, nhìn mặt nước không có điểm dừng, nàng không khỏi cảm thấy choáng váng, bèn nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, mặt hồ đã biến mất, thay vào đó là đất bằng trống trải. Bên trái nàng là vùng đất hoang vu, bên phải nàng là cây cối thưa thớt. Nhìn lên bầu trời là một mảng đỏ thẫm, sắc đỏ nhuốm lên mặt đất khô héo, mang đến cảm giác bi thương.
Ngựa chạy từ từ, dịu dàng vòng quanh nàng là cánh tay trắng nõn nhưng mạnh mẽ, không để cho nàng té xuống.
Cảm giác ấm áp này khiến cho nàng nhớ ra bản thân không phải đang nằm mơ.
Nàng quay đầu lại, chứng kiến đôi mắt xa lạ mà quen thuộc, sắc xanh trong con người trầm xuống hòa với lửa hồng cuối chân trời, nhuộm khuôn mặt hắn thành thần sắc mơ hồ. Nàng nghiêng đầu nhìn binh lính mặc quân phục Hittite đi phía sau, tất cả đều không lộ vẻ mặt gì, chỉ tập trung nhìn về phía trước, quây quanh lấy ngựa của nàng rồi tiến đều đặn về phía trước.
Nàng bất giác run lên, sau đó liền cảm nhận được vòng tay ôm mình siết chặt hơn một chút.
Thế nhưng cử chỉ dịu dàng này lại làm cho nàng cảm nhận được mấy phần hàn ý.
“…Chúng ta đang đi đâu?” Nàng yếu ớt hỏi.
Không ai trả lời.
Móng ngựa dẫm mạnh lên mặt đất đỏ thẫm, âm thanh phát ra như đến từ địa ngục.
“Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu!” Nàng giãy giụa gào thét, thanh âm phát ra suy yếu nghe như tiếng rên rỉ.
“Tại sao binh lính Hittite nhiều như vậy? Tại sao chúng ta lại đi ngược hướng mặt trời lặn? Rõ ràng đây không phải hướng đến Memphis, rốt cuộc là các ngươi muốn mang ta đi đâu? Mau trả lời ta đi chứ!”
“Nhã Lý đại nhân, phía trước là lãnh thổ của nước khác.” Giọng nói ở đằng sau chậm chạp cất lên, đó là trợ thủ đắc lực của Nhã Lý, Đồ Đặc. Mái tóc rám nắng, bộ dáng nội liễm, không biết có phải vì ánh sáng hay không mà thanh niên hay xấu hổ lúc trước nay lại có vài phần lãnh khốc vô tình.
“Biên giới nước khác?” Ngải Vi dùng sức túm lấy Nhã Lý, liều mạng muốn xuống ngựa nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực “Ta sao lại suy yếu như vậy…? Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu…”
“Nefertari.” Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ phảng phất như từ xa truyền tới “Nàng thua rồi.”
Ngải Vi sững sờ, tron lòng vô cùng đau đớn. Ký ức về chuyện xảy ra trong thôn trên bán đảo Tây Nại lập tức ùa về.
Nàng thua, thua thật rồi, thua đến rối tinh rối mù, nhưng trong lòng nàng lại không muốn thừa nhận điều đó.
Nàng cắn răng, ngăn không cho nước mắt trào ra “Không, ta chưa thua, ta còn chưa có tận mắt chứng kiến.”
“Cho dù nàng không muốn, ta cũng sẽ dẫn nàng trở về Hittite.” Hắn lạnh lùng nói, khẩu khí đã bớt đi mấy phần khinh bạc, so với nham thạch còn cứng rắn hơn “Chiến tranh sắp bắt đầu, ta không muốn thấy nàng bị thương tổn.”
Ngải Vi ngẩng đầu, vừa vặn hắn cũng cúi xuống, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau, mắt hắn và nàng đều cùng một màu xanh da trời, nhưng lại rất khác biệt. Ánh mắt hắn giống như bảo thạch nguyên chất lạnh lẽo, đó không phải là ánh mắt của Ngải Huyền. Ngải Vi nhìn hắn, kiên định nói “Mặc kệ như thế nào ta vẫn còn là Hoàng Hậu Ai Cập, ta thuộc về Ai Cập, nếu ngươi cứ nhất quyết bắt ta trở về, không bằng ngươi giết quách ta luôn đi.”
"Nefertari.” Sắc xanh trong con mắt tràn ngập đau thương, nàng có thể thấy được, sau đó hắn chỉ nói mỗi một câu.
“Nàng là Hoàng Hậu địch quốc cũng được, là thường dân không có bối cảnh cũng được, cho dù có là em gái ta cũng không thành vấn đề. Ta sẽ chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Nhất định sẽ không để nàng bị tổn thương.”
Ánh mắt đó giống anh trai nàng như đúc, thông suốt sáng rõ như trời xanh Ai Cập, thâm trầm sâu kín như Địa Trung Hải mênh mông. Nàng đã rất quen thuộc với ánh mắt đó.
Nàng không hiểu lý do thật sự khiến mình xuyên việt về ba ngàn năm trước. Trước kia, Ngải Huyền cũng từng ôm nàng nói ra câu này, hoàn cảnh bây giờ và lúc đó hoàn toàn giống nhau. Nàng lại nhẫn tâm không để lại lý do mà bỏ mặc anh trai trở về, vốn con người tàn nhẫn kia cũng không cần nàng. Nhưng trong thế giới cổ xưa này, chỉ có người sau lưng là còn ở bên cạnh nàng, chỉ có đôi mắt kia là giống nàng, và cũng chỉ có hắn mới hiểu được nỗi khổ của nàng.
Có thể nàng sẽ ở lại… ở lại vì một người khác?
Ba ngàn năm thời không sao có thể dễ dàng xóa tan huyết thống?
Nàng do dự nghĩ, hai tay đặt trên mép váy thu lại, động tác khiến chiếc vòng tay đang đeo phát ra tiếng kêu lớn, trước mắt nàng bỗng hiện lên con ngươi màu hổ phách, lòng nàng như bị dao đâm, đau đớn co thắt.
Tình cảm ấy nồng cháy như địa ngục sa mạc của Quân Chủ vĩ đại - Đứa con của Thần Mặt Trời. Làm sao nàng có thể quên?
Cho dù trải qua 3000 năm, nàng vẫn sẽ chọn hắn.
Cho dù có rời đi, nàng cũng muốn chắc chắn rằng hắn đã không còn lưu luyến nàng nữa.
“Không để ta bị tổn thương ư?”
Nàng thì thào, trong giọng nói ẩn chứa sự run rẩy. Nhã Lý hoang mang nhìn vẻ mặt khác thường của nàng, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo bỗng nở một nụ cười dứt khoát. Không để cho Nhã Lý kịp phản ứng, nàng rút dao găm nhỏ hắn thường mang theo bên hông, không chút do dự đặt trên cổ mình.
“Nếu như ta chết thì sao?”
Nhã Lý theo bản năng kéo ngựa dừng lại, đội ngũ phía sau cũng đồng loạt dừng theo.
Không giống như xe ngựa, muốn kiềm lại ngựa thì khó có thể không bị xóc nảy, Ngải Vi không khống chế được độ mạnh yếu, chiếc cổ non mịn bị lưỡi dao cứa vào một đường, tơ máu đỏ tươi nhanh chóng rỉ ra, nổi bật trên nền da trắng sứ.
Nhìn thần sắc lo lắng của hắn, nhìn hắn đau lòng nhìn mình. Ngải Vi thầm trách đáng lẽ không nên nói lời tàn nhẫn đó. Nam nhân mắt xanh trước mắt, và người năm năm trước không chút do dự kề đao lên cổ nàng đã không phải là cùng một người nữa rồi. Hắn thật sự đã thay đổi, vì nàng ư? Hay là thời gian đã thay đổi hắn?
Năm tháng thật sự có thể khiến cho con người thay đổi ư?
Còn nàng?
“Ta chỉ muốn tận mắt thấy hắn cưới một Hoàng Hậu khác, mau đưa ta về Memphis, nếu không ta sẽ chết ở đây!”
Sao nàng có thể yêu cầu vô lý đến vậy, lại còn lợi dụng tình cảm của một người đối với mình, không để ý đến việc hắn là kẻ thống trị địch quốc, trước mặt thủ hạ mà lấy chính tính mạng bản thân ra bức hắn. Nàng chỉ cảm thấy bản thân đã quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi không tiếc gì mà làm ra loại chuyện đáng bị khinh thường này.
Nàng âm thầm cười khổ, nếu hắn cự tuyệt, nàng sẽ không do dự mà kết thúc sinh mạng ngay tại đây.
Nàng không ngờ mình hèn hạ đến vậy, nếu tình yêu của mình và người kia đã mất, nàng còn tồn tại làm gì?
Gió nổi lên, binh sĩ xếp hàng chỉnh tề sau lưng kẻ thống trị trẻ tuổi. Thanh niên tóc đen cẩn thận ôm thiếu nữ tóc vàng mềm mại, đau lòng nhìn vết máu trên cổ nàng. Trên biên giới hoang lương, thời gian phảng phất như dừng lại.
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, màn đêm dần dần buông xuống.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay trái,Đồ Đặc từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh về phía họ.
Nàng nắm chặt dao găm, thân thể khẽ dịch về sau.
Hắn nhìn nàng, hàng lông mi đẹp chăm chú nhìn về cùng một phía “Ta đã nói là sẽ không làm tổn thương nàng.”
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế đề phòng nhìn hắn, thấy hắn chỉ có ý bảo Đồ Đặc tiến lên, sau đó lập tức hạ giọng, lấy âm lượng chỉ có ba người họ nghe được “Các ngươi đi trước, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
Đồ Đặc đột ngột ngẩng đầu, nhanh chóng liếc về phía Ngải Vi “Đại nhân, nhưng mà..”
“Cứ như vậy đi.” Hắn kiên định hạ lệnh.
Thân thể Ngải Vi cứng ngắc, không dám buông lỏng. Đồ Đặc do dự, ấp a ấp úng một hồi mới hỏi “Đại nhân… toàn bộ binh lực.. ngài cứ thế mà giao cho ta ư?”
“Còn không mau đi?” Nhã Lý ném ra ngữ khí lạnh băng, Đồ Đặc không nói lời nào cúi đầu, trầm mặc một hồi mới cung kính lui về phía sau.
Đội ngũ chậm rãi chuyển động, chỉnh tề vượt qua Nhã Lý và Ngải Vi, thẳng tắp di chuyển về phía trước.
Lòng bàn tay Ngải Vi sớm dã ướt đẫm mồ hôi. Đội ngũ dần dần từng bước đi lên, thấy nàng không vì biểu hiện của hắn mà hòa hãn, không khỏi giở giọng trêu chọc “Khuẩn trương cái gì, ta sẽ không làm thương tổn nàng.”
Ngải Vi không nói lời nào, ngước con mắt xanh lam tràn đầy vẻ không tín nhiệm nhìn Nhã Lý.
“Nếu nàng không để dao găm xuống, ta không có cách nào quay đầu ngựa được.” hắn nhún vai, ngữ điệu bình thản, vô tội nhìn nàng biểu lộ vẻ khuẩn trương.
“Quay đầu đi đâu?”
“Nàng còn muốn đi đâu à?” Nhã Lý trưng ra vẻ mặt “Ngải Vi đúng là đồ ngốc”
“Ngươi… thật sự muốn đưa ta về Memphis?” giọng nói nàng đứt quãng, khó có thể biểu đạt rõ ràng.
“Đương nhiên là không muốn, ta chỉ đưa nàng quay lại để nàng không phải hy vọng nữa.” nói xong hắn nhìn dao găm gác trên cổ nàng, bĩu môi “Buông ra đi, lâu như vậy nàng không mệt sao? Không thấy thủ hạ của ta đi hết rồi à?”
“Nhưng…” Nàng không thể tin nổi, Nhã Lý cứ như vậy mà đáp ứng đưa nàng về Memphis. “Ngươi.. không phải đang có ý đồ gì khác chứ?”
Nhã Lý liếc mắt nhìn nàng “Nàng còn muốn cầm con dao găm đó đến khi nào? Không thì nàng ở lại mà sống, ta đi.”
Ngải Vi bĩu môi, vội vàng buông tay. Dao găm rời cổ không đến một phân đã bị Nhã Lý đoạt lấy, trong lòng Ngải Vi hoảng hốt, hối hận bản thân dễ dàng tin lời hắn nói như vậy. Nhã Lý dùng sức ném mạnh dao găm ra ngoài, Ngải Vi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng thật chặt, hai tay dùng sức, hơi thở dán vào tai nàng. Hơi thở của nàng trở lên rối loạn, hắn bây giờ hoàn toàn không giống với biểu hiện bình tĩnh trêu chọc lúc nãy.
“Ngươi đã đáp ứng ta về Memphis đấy!”
“Xì.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói mang theo vài phần run rẩy, nàng vậy mà tổn thương chính mình, chỉ vì trở lại bên người kia mà nàng không tiếc tổn thương bản thân. Nefertari, sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy! Tàn nhẫn xem tâm ý của hắn đối với nàng như bụi bặm dưới chân, không chút do dự mà chà đạp. Hắn cố ép sự thống khổ trong lòng mình, nhẹ nhàng nói “Được rồi, ta đưa nàng về Memphis…”
Ngải Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho hắn ôm mình, chặt đến nỗi khiến nàng không thể động đậy.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng thả nàng, trở lại vẻ mặt dịu dàng lúc trước, dùng sức kéo dây cương trong tay “Chúng ta đi thôi.”
Ngải Vi gật đầu, xoay người về trước.
Người nào đó ở sau lưng thở dài một tiếng "Rốt cuộc nàng đã quên lời ta nói lúc trước.”
Thân thể Ngải Vi run nhẹ, nàng không quay đầu, cũng không có ý hỏi Nhã Lý câu nói kia là gì, không phải nói đi nói lại đến cùng vẫn là câu đó sao?
Thấy nàng không trả lời, Nhã Lý nở nụ cười tự giễu, kéo áo choàng trong ngực mình khoác lên người Ngải Vi, chắc chắn nàng không bị gió thổi làm cho lạnh mới giơ roi. Ngựa dừng cũng đã được một lúc lâu, giờ như mũi tên phóng thẳng về trước.
Bên tai vang lên tiếng gió. Ngải Vi tập trung tinh thần nhìn phía trước, hận không thể nhìn xuyên tới Memphis. Trong cơn mông lung, nàng nghe được giọng nói ẩn hiện của nam nhân phía sau.
“Nefertari, lòng nàng chỉ nhớ rõ lời thề của hắn, còn chuyện nàng đã đáp ứng ta, liệu có còn nhớ hay không?... Nàng vẫn sẽ giữ đúng lời hứa chứ?”
Ngải Vi vô thức gật đầu, tuy trong lòng đã rõ là chuyện gì nhưng vẫn nói: “Sẽ!”
Trầm mặc một hồi, ngay lúc nàng muốn quay đầu lại hỏi Nhã Lý rốt cuộc là chuyện gì, thì nghe được một câu lạnh băng, giọng điệu tràn ngập thất vọng.
“Nàng gạt ta.”
Nhưng trong nháy mắt câu nói đó đã bị gió thổi bay đi mất, sau đó bất kể nàng hỏi cái gì, Nhã Lý đều mỉm cười không nói. Sau này nhớ lại, nàng cũng không biết lúc ấy hắn đã nói cái gì, cho rằng mình nghe lầm nên quyết định xem như nó chưa tồn tại.
Ngải Vi chập chờn tỉnh lại, eo mỏi lưng nhức, không khỏi cảm thán đều là do nàng cưỡi ngựa lắc lư suốt cả một đêm. Đều tại Nhã Lý cứ đi suốt, bất kể ngày hay đêm, thay hết bảy con ngựa hắn cũng không chịu dừng. Mấy ngày tiếp theo, nàng rốt cuộc không chịu được nữa, chủ động đưa ra ý kiến muốn xuống ngựa nghỉ một lát.
Nàng thiêm thiếp được một giấc, từ dưới gốc cây đứng dậy, duỗi lưng một cái, bắt đầu tìm Nhã Lý. Trong chốc lát đã thấy hắn kéo một thớt ngựa mới chậm rãi đi tới, Ngải Vi nhìn hắn, hắn kêu nàng đưa tay ra, thả một trái bồ đào lên tay nàng “Ha ha, nhìn xem. Hoa quả Ai Cập ăn rất ngon.”
Ngải Vi hơi sửng sốt, trong lòng cảm động. Nàng đưa bồ đào cho hắn “Ngươi cũng ăn một ít đi.”
Nhã Lý cười cười lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vài phần tiều tụy khó có thể che giấu. Ngày đêm bôn ba sớm đã làm khí lực của hắn suy yếu, nhưng hắn không muốn nói ra cho nàng biết, chỉ là trong lòng buồn bực. Ngải Vi từng yêu cầu mỗi người cưỡi một con ngựa, nhưng lại bị hắn từ chối “Với thể lực tệ hại này của nàng sao có thể đi suốt ngày suốt đêm được?” Lời hắn nói rất có đạo lý, Ngải Vi cũng không tiện phản bác.
Ngải Vi ném hạt bồ đào, nghiêm túc hỏi “Nhã Lý, ngươi quyết định chịu khổ đưa ta về Memphis để làm gì? Còn gì khác ngoài lý do chính trị à? Mau nói cho ta biết đi."
Nhã Lý nhìn nàng, dắt ngựa đến, bảo nàng đi lên. Ngải Vi bỏ bồ đào vào trong túi, dùng cả tay lẫn chân bò lên. Nhã Lý xoay người lên ngựa, nở nụ cười trêu chọc “Nàng cưỡi ngựa tốt như vậy, sao lúc lên lại trông khó coi đến thế?”
Mặt Ngải Vi đỏ lên, nghĩ thầm ở đây không có yên ngựa, hình thể nàng lại vốn nhỏ con từ bé, sao có thể lên ngựa một cách thanh cao giống hắn được. Nàng bĩu môi “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Cho ngựa tiến lên trước, Nhã Lý hời hợt nói “Chiến tranh giữa Hittite và Ai Cập sắp bắt đầu, chúng ta nên đi nhanh mới ít bị ảnh hưởng.”
“Không phải thời điểm bắt đầu chiến tranh đều là do ngươi quyết định sao? Tại sao bây giờ lại…”
“Bởi vì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để đánh bại hắn.”
Thanh âm đột ngột trở nên rét lạnh, làm cho nội tâm Ngải Vi khẽ run. Thời điểm tốt nhất.. để đánh bại Ramses?
Trong lịch sử, trận đánh này vốn bất phân thắng bại, người kia… Sẽ không... Chắc là không có việc gì đâu. Nhưng tại sao, lại là bây giờ?
“Nefertari.”
“A.. Hả? …”
“Chúng ta cách Memphis không còn bao xa, hơn nửa kỳ mặt trời nữa sẽ tới, ngày mai chính là đại lễ kết hôn của Pharaoh và Hoàng Hậu Ai Cập, nàng xem thử xem những gì cần thiết đã được chưa?"
Tim Ngải Vi thắt chặt lại, từng tế bào đều thập phần đau đớn, khiến nàng cơ hồ khó có thể mà thở được.
Hóa ra thời điểm tốt nhất mà hắn nói, chính là trên dưới Ai Cập vì chuẩn bị cho đại lễ kết hôn của Pharaoh mà trở nên bận rộn. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng để người đó thuận lợi rước về một cô vợ khác.
Nàng đột nhiên thông suốt mọi chuyện, sức lực toàn thân như mất hết, cả người đờ ra. Nhã Lý nhìn qua tưởng như không hề chú ý đến nỗi thống khổ của nàng, thế nhưng cánh tay hắn lại âm thầm dùng sức ôm lấy, để nàng ngồi vững trong lòng mình. Chắc chắn nàng sẽ không rớt xuống lưng ngựa, hắn mới chậm rãi nói.
"Đối với tình hình hiện tại của nàng lúc này e rằng khó có thể gặp hắn mà còn sống sót được. Nàng nên biết hơn một nửa trọng thần của đất nước Ai Cập chỉ muốn xử tử nàng, nếu nàng thấy hắn thật sự toàn tâm toàn ý kết hôn thì tốt nhất nên ngoan ngoãn quay về cùng ta."
Ngải Vi cắn chặt môi không trả lời, lưng trở nên cứng ngắc.
"Nefertari, đây chính là ước định của chúng ta."
Đúng, đây chính là tiền cược của hai người họ. Vốn dĩ nàng lợi dụng cuộc cá cược này chỉ để được trở về Ai Cập, để có thể ở bên người kia thêm lần nữa, chính miệng hỏi hắn rốt cuộc có hay không quan tâm đến những gì bọn họ đã từng trải qua.
Nhưng lỡ như nàng thua... Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua. Nàng vẫn luôn mong đợi tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là hiểu lầm, để nàng có thể gặp lại hắn, hắn cũng có thể ở bên cạnh mỗi khi nhớ nàng. Nhưng càng tới gần, nàng lại càng cảm thấy tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng như một gáo nước lạnh dập tắt hết hy vọng của nàng.
Nếu nàng thật sự thua? Đến lúc đó nàng nên làm gì? Trở về và sau đó cả đời đều không kết hôn? Cuộc sống như vậy sao có thể sống được? Mặc kệ thế nào, nàng cũng không muốn quay về Hittite.
"Ta biết nàng không hề muốn quay về Hittite."
Nhã Lý bình tĩnh nói lên nội tâm nàng "Nhưng đây là chuyện nàng đã đáp ứng ta, nếu nàng làm trái với ước định, ta sẽ không từ thủ đoạn nào mà mang nàng về. Mặc kệ nàng trốn ở quốc gia nào, địa phương nào, cho dù có phải trả giá đắt là khai chiến, ta cũng phải tìm cho được nàng."
Ngải Vi cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bờm ngựa trước mặt "Nếu ngươi đã quyết định vậy rồi còn hỏi ý kiến ta làm gì? Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn chưa phân thắng bại."
Nhã Lý thở dài, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã lập tức tăng nhanh tốc độ "Memphis không còn xa nữa, đến lúc đó nàng tự dùng mắt của mình mà quan sát."
Gió nóng nhẹ nhàng cuốn lấy đất cát, mặt trời dần lên cao hơn, nắng vàng trải dài trên bức tượng đá điêu khắc to lớn đầy tráng lệ, thảm thực vật xanh mướt cao tăm tắp, bao phủ lên mảnh đất được chúng thần khắp nơi phù hộ. Xuyên qua ngàn năm thời gian, vượt qua ngàn dặm đường, trước mắt chính là thủ phủ Hạ Ai Cập cổ - Cổ thành Memphis huy hoàng ngàn năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT