Dịch: Nhóm dịch PHL

Nguồn: Truyện của tôi

Năm 2007

Ai Cập Cai-rô

"Ngải tiên sinh, chào mừng ngài đến Ai Cập."

Ngải Huyền vừa đặt chân xuống máy bay tư nhân, ngoài sân bay đã có tài xế lái xe đợi. Thanh niên Ai Cập mặc áo trắng cười chào hỏi với Ngải Huyền, lộ ra hàm răng trắng toát. Ngải Huyền đến gần, hắn cung kính mở cửa xe ra, lễ phép hỏi "Ngải tiên sinh muốn đi khách sạn nghỉ ngơi, hay là đến địa điểm khác trước?"

Ngải Huyền tháo cà vạt của mình ra, cởi một cúc áo sơ mi.

"Đi Memphis, bây giờ."

"Vâng, Ngải tiên sinh, Memphis di chỉ ở vào khoảng cách Cai-rô theo hướng nam 32km thôn Lạp Y Nạp. Chẳng mấy chốc sẽ đến đêm, vì chắc chắn ngài được nghỉ ngơi tốt nhất, xin ngài tối nay tạm thời ngủ lại Cai-rô..."

"Đi Memphis"

"Vâng, Ngải tiên sinh" Thanh niên đóng cửa xe lại, bước nhanh đi tới cửa trước, ngồi ở vị trí ghế lái, nổ máy xe chạy.

Tiết trời thật đẹp, mặt trời đang từ từ mà lặn xuống đường chân trời, nhuộm bầu trời thành một màu đỏ rực của máu tươi. Ánh mắt có thể thấy được, rất trống trải, sa mạc hoang vu, chỗ xa hơn mơ hồ có thể nhìn thấy kim tự tháp hùng vĩ. Thỉnh thoảng xuất hiện vài người cưỡi lạc đà, nếu không phải bọn họ ăn mặc hiện đại, Ngải Huyền khó có thể phân rõ cuối cùng là hiện đại, hay vẫn là lâu đài của quá khứ.

Ngải Huyền hít một hơi thật sâu, lấy trong túi áo sơ mi ra một lá thư được viết sơ xài.

Ngải Vi để lại.

"Ca ca, ta muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, xin yên tâm, ta sẽ trở về bình an"

Cầm lá thư trên tay, Ngải Huyền dường như thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Ngải Vi đang hiện lên trong đó, con mắt màu xanh lam rươm rướm nước mắt mở to hơn, cái miệng nhỏ nhắn đọc lên, hết sức nghiêm túc với bản thân mình khi nói những điều này.

Sau đó... Nàng lại như lần trước, vô duyên vô cớ mà biến mất.

Còn nhớ rõ trước kia nàng từng biến mất trong ánh sáng của vòng tay hoàng kim, hắn càng nghĩ, lúc này đây khẳng định vẫn là cùng vòng tay hoàng kim hình rắn mà kiếp trước có mối quan hệ. Vào lúc nàng hôn mê có khẽ gọi tên Bỉ Phỉ Đồ, đây có thể là một cái tên Ai Cập thời cổ.

Hai tay hắn cầm chặt lá thư, theo bản năng dùng sức bóp.

Điều tra những chuyện nàng làm trước lúc rời đi thì mới biết nàng từng tới thẩm mỹ viện,Biến làn da mình thành màu vàng cổ đồng, mua tóc giả màu đen, còn đi qua cửa hàng bán vật dụng của người lính.

Có lẽ nàng đang làm chuyện cực kì nguy hiểm.

Nhưng đã qua một tháng rồi, vẫn không có bất cứ manh mối nào, nàng đi nơi nào, làm cái gì, hắn không biết chút nào. Rơi vào đường cùng, hắn quyết định tới gặp thương nhân bán vòng tay lần nữa.

Xe chậm rãi dừng lại, thanh niên áo trắng từ phía trước chạy tới, cung kính mở cửa xe của Ngải Huyền "Ngải tiên sinh, nơi này chính là Memphis."

Nơi này hoang vu đổ nát đến thê lương làm cho Ngải Huyền có một chút thất vọng.

Hắn gật nhẹ đầu, ý bảo thanh niên áo trắng không cần theo tới. Thương gia đồ cổ người cần tìm đang ở phía lân cận.

Nhấc chân đi được hai bước, trước mắt Ngải Huyền đột nhiên có một ánh sáng lóe lên, hiện ra một cảnh tượng hoa lệ.

Đêm tối lập tức biến thành ban ngày, trước mắt xuất hiện lầu cao vững trãi, bốn phía là pho tượng lớn, loài dương xỉ cao lớn cao ngất thẳng lên, vươn cao thấu triệt thuần khiết bên trong Lam Thiên, ánh mặt trời giống như kim cương, giống nhau mà phát ra thứ ánh sáng chói mắt.

Trong chốc lát, hắn đưa thân vào vô số những người đang mặc quần áo Ai Cập cổ đại và trang sức, trong đó dân chúng bọn họ dân chúng đang hoan hô rầm trời, giơ cao hai tay, ngẩng đầu nhìn về phía trước lầu cao. Ngải Huyền thò tay chạm vào người bên cạnh, tay rõ ràng là xuyên qua thân thể những người đó.

Hắn theo tầm mắt của bọn họ nhìn về phía đài cao

Tượng thần Armon khổng lồ, phía dưới là người hầu ăn mặc quần áo Ai Cập cổ đại sang trọng, bá quan, Tế ti. Bọn họ chia thành hai nhóm chỉnh tề, nhường lại vị trí chính giữa.

Dân chúng la hét lên một tiếng thì dừng lại, sau đó Ngải Huyền nghe thấy ngôn ngữ cổ xưa lạ lẫm, chậm rãi đi đến hai người, bọn hắn đang mặc quần áo và trang sức hoa hòe, dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ xa hoa. Người nam đi đầu đeo biểu tượng của Ai Cập "Hai quyền hợp nhất" hồng bạch song quan, lấy váy dài, người mặc áo choàng hoa lệ mà cầu kỳ, trong tay cầm quyền trượng tinh xảo.

Khí thế hào hùng lan tỏa ra bốn phía giống như thần Mặt Trời đang hùng hổ dọa kẻ nào dám nhìn vào mình.

Hắn giơ tay về phía dân chúng, dưới lầu bỗng nhiên tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, cuồn cuộn, uyển chuyển giống như thủy triều dâng.

Ngải Huyền vừa nhin về phía người nam và kiều nữ kia.

Nàng mặc quần trắng bó sát, bao vây lấy thân thể tinh xảo, chiếc áo choàng được thêu hoa sen kiềm chế phần ngực phía sau.

Nàng mang theo rất nhiều đồ trang sức đủ hình dạng, Thanh Kim thạch, Lục Tùng thạch, Hắc Diệu thạch, chế thành vật trang sức được đeo dài theo tóc. Tóc của nàng giống như ánh mặt trời chói mắt màu vàng, mềm mại giống như nước chảy yên bình vắt qua tai trái rồi rũ xuống bờ vai nhỏ gầy làm nổi bật nên làn da trắng nõn của nàng.

Ngải Huyền tiến lên vài bước, mở to hai mắt, muốn nhìn rõ tướng mạo của nàng.

Trời ạ! Trời ạ!

Chẳng lẽ nàng, chẳng lẽ nàng!

"Ngải Tiên sinh"

Đột nhiên, quang cảnh hoa hoa lệ trước mặt tan biến như bọt biển. Ngải Huyền lảo đảo bước vài bước, như muốn té ngã, thanh niên lái xe nhanh tay lại đỡ.

"Ngải tiên sinh, ngài không có sao chứ, phải chăng mệt nhọc quá mức?"

Ngải Huyền rời khỏi tay của hắn, gượng chống lấy đứng lên.

Giương mắt nhìn, phía trên chỉ là bầu trời đêm tĩnh mịch, đèn Hỏa thưa thớt chiếu đến. Vừa rồi tất cả hoa lệ, giống như trong giấc mơ chỉ một chút ngắn ngủi.

Nhưng mà hắn lại thấy được nàng.

"Ngươi ở lại tại nơi này, không được theo tới."

Ngải Huyền ý nói lái xe ở tại chỗ chờ, bước nhanh đến tiệm đồ cổ trong trí nhớ của mình.

Tới gần.

Hắn đã có thể cảm giác được sự hiện diện của nàng rồi.

Lúc này đây, nếu như gặp lại nàng, bất luận như thế nào, hắn cũng không để cho nàng rời khỏi mình.

*

Lạp Y Nạp thôn tầm thường nơi nhỏ hẻo lánh, có một nhà dân nhỏ. Không có cửa sổ, cửa chính khóa chặt, chỉ có trước cửa treo ngọn đèn phát ra một chút ánh sáng nhỏ.

Phía dưới có mấy cái văn tự Ai Cập đơn giản, là mấy chữ xen lẫn Anh ngữ: "Cure's".

Vị chủ nhân tên là Khắc Nhĩ Tư.

Ngải Huyền đẩy cửa ra, khuôn mặt trắng bệch của Khắc Nhĩ Tư liền hiện ra trước mặt hắn. Hắn cũng không phải là người Ai Cập, nói giọng Luân Đôn lưu loát. Hắn nhiều phần gầy yếu, chiếc áo choàng rộng lơn bao bọc lấy cơ thể, ẩn hiện bên trong là đôi mắt màu xám nằm sâu trong hốc mắt, chiếc mũi chim ưng khá to và đôi môi mỏng, nhìn thấy Ngải Huyền, hắn kéo ra nụ cười khó coi như một bức tranh bị nhòe.

"Ngải tiên sinh, cuối cùng ngài đã đến."

Ngải Huyền sửng sốt một chút, sau đó bước chân vào phòng.

"Vòng tay là của người kia bán cho ta"

"Ngải tiên sinh, vì lý do gì mà ngài không nói cho ta biết ngài có một muội muội". Khắc Nhĩ Tư đóng cửa tiệm đồ cổ lại, khóa cửa bên trong, trong lòng Ngải Huyền không khỏi kinh hoàng, theo bản năng đưa tay mò khẩu súng ngắn mang theo trên người.

Khắc Nhĩ Tư lại nở nụ cười, đôi mắt híp lại như cây kim. "Thật nhức đầu a, Ngải tiên sinh, để ta kể cho ngài một câu chuyện cũ nhé."

Cuối năm 1890, tại Ai Cập, có bốn vị Anh Quốc trẻ tuổi mua một cái xác ướp Công chúa Ai Cập cổ đại. Bọn họ chỉ muốn đem cái xác ướp này để sử dụng, kết quả là mấy người này mua trước sau gì cũng rất nhiều tai họa. Về sau xác ướp bị trằn trọc chuyển đến Anh Quốc, vào tay của một vị khác, ngay lập tức, người đó gặp tai nạn xe cộ, căn phòng thì bị đốt cháy. Người đành quyên góp nó đến bảo tàng Đại Anh, tai họa lại lan truyền khắp viện bảo tàng, người nào liên quan đến nó đều gặp nhiều bất hạnh. Bảo tàng Đại Anh vì vậy phải tặng lại nó cho người khác, bà Lạp Ngõa Tỳ Cơ, vị phu nhân nổi danh nhất Châu Âu lúc ấy xin đem xác ướp này đi trừ tà, kết quả là bà cũng một đi không trở lại. 10 năm về sau có vài chục người cũng vì vậy mà bị tai họa, thậm chí còn mất mạng.

Tháng 4 năm 1912, xác ướp bị đưa lên một chiếc xe bự, vận chuyển về New York, giữa đường chiếc xe bự và 1500 hành khách cùng lúc bị chìm xuống Đại Tây Dương. Con thuyền đó tên là "Tên là Titanic".

"Cái này, tên của vị Công chúa là Iamanekel". Khắc Nhĩ Tư ho một chút, hốc mắt sâu thẳm lún vào, nhìn chằm chằm Ngải Huyền.

"Iamanekel công chúa nguyền rủa, chuyện này đã sớm xác nhận từ trước chỉ là tin vịt rồi." Ngải Huyền lơ đễnh đáp trả, "Iamanekel cái tên này chẳng qua chỉ là a Mông (bé bắp chuối) là nữ tế ti bị ngộ độc mà thôi, còn người đưa xác ướp này đến Anh Quốc cách đây một năm chính là Lạp Ngõa Tỳ Cơ phu nhân nên nó mới nổi tiếng như vậy. Đây là một câu chuyện có trăm ngàn chỗ hở, vụng về báo nhỏ tung tin vịt."

Hắn dừng một chút " Hôm nay ta không phải đến mua những vật khác, người không cần dùng mấy phương thức chào hàng này với ta."

Khắc Nhĩ Tư bỗng nhiên nở nụ cười lớn, cười đến độ thê lương, giống như một loạt sinh vật kỳ quái kêu to. Ngải Huyền lùi về sau mấy bước, nhìn hắn xem thời gian trôi qua để khôi phục lại bình tĩnh, không chỗ ở thở dốc.

"Ngải tiên sinh, ngài vẫn luôn lầm." Khắc Nhĩ Tư con mắt màu xám nhìn chằm Ngải Huyền "Cửa tiệm này cho tới nay chỉ buôn bán một món đồ, không, chỉ một thứ độc nhất vô nhị, ta cho rằng đã đến trong tay ngài, hết thảy đều không có vấn đề gì, không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngài dĩ nhiên là..."

Chẳng lẽ tại đây ngươi chỉ buôn bán vòng tay Hoàng Kim? Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác bán cho ta."

"Nghe ta nói!" Khắc Nhĩ Tư lớn tiếng gắt lên, cuống họng giống như bị xé rách, bình thường phát ra âm thanh làm kinh sợ, giống như chiếc áo choàng rộng thùng thình không ngừng phập phồng, "Ta bảo ngươi nghe ta nói!"

Ngải Huyền lùi phía sau vài bước, kéo chốt bảo hiểm nổ súng. Rất rõ ràng, Khắc Nhĩ Tư tinh thần ở vào trạng thái không ổn định.

"Iamanekel công chúa thật sự tồn tại! Câu chuyện buồn cười này đúng là tin vịt, Iamanekel công chúa thực chất không bị đưa đến bảo tàng Đại Anh, cũng không bị trừ tà càng không có liên quan đến con thuyền Titanic!" Khắc Nhĩ Tư to tiếng nói xong, đôi môi mỏng manh giật giật, "Nhưng lúc ban đầu bốn người Anh Quốc trẻ tuổi mua nàng là có tồn tại!"

"Bọn họ một người bị xe đụng chết rồi! Một người đã chết trong chiến tranh! Một người bệnh nặng mà chết! Còn một người, đi vào sa mạc mênh mông, không còn thấy hắn trở lại!"

"Ta chính là người kia! Ta chính là người kia!!"

Hắn điên cuồng mà gào lên, kéo ra bên người miếng vải đen che đậy vật thể, một hòm quan tài đựng xác ướp xuất hiện trước mắt, nắp quan tài miêu tả một thiếu nữ Ai Cập trẻ tuổi, nàng có đôi mắt màu hổ phách, tóc ngắn màu đen mang theo tràn ngập sức sống, hai tay nàng đặt chéo trước ngực hình chữ Thập tự.

Khuôn mặt nàng không thay đổi, chỉ một thoáng một luồng âm khí lạnh toát xuất hiện khắp căn phòng.

"Iamaekel công chúa cũng là Tế Tự! Nàng cũng là nữ tế ti của thần Armon".

Khắc Nhĩ Tư ngập ngừng nói

"Ta ở chỗ này 117 năm! Suốt 117 năm! Ta không thể chết được, cũng không có thể rời khỏi phòng này, ta trông coi vòng tay Hoàng Kim, chờ đợi một người nào có liên quan đem nó đi! 117 năm! rõ ràng chỉ có một mình ngươi bước vào phòng này! ta nghĩ ngươi chính là người đó!Vì cái gì, làm sao ngươi biết, làm sao ngươi biết!"

"Làm sao ngươi biết có một muội muội là tóc vàng, mắt xanh!"

Nefertari

Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh ông ông.

Không phải là âm thanh, mà là cảm giác của không khí đang xuyên thủng màng tai

Khắc Nhĩ Tư đột nhiên quỵ gối xuống đất, bò lổm ngổm, run rẩy.

"Công chúa điện hạ, xin hãy tha thứ Khắc Nhĩ Tư! Xin hãy tha thứ cho ta!"

Nefertari ta nguyền rủa ngươi.

Một tiếng cọt kẹt, hoa lệ nắp quan tài chậm rãi mở ra, Một bàn chân đẹp đẽ đưa lên rồi đặt ra ngoài

Khắc Nhĩ Tư nằm tê liệt trên mặt đất, Ngải Huyền nghi ngờ rút súng lục ra, chĩa thẳng với quan tài, cố gắng khống chế nhịp thở, trong khi chờ đợi người này xuất hiện.

Nefertari ta nguyền rủa ngươi.

Thoáng một cái nắp quan tài bỗng nhiên lật sang bên, đè lên Khắc Nhĩ Tư.

Bỗng nhiên bên trong đi ra một vị thiếu nữ kiều diễm, giống như đã vượt qua thời ngàn năm, rồi xuất hiện trong căn phòng âm u vốn chẳng có vẻ gì tương đồng với cô

Da thịt nàng màu đồng cổ, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu hổ phách như đá quý

Nàng mặc bó sát quần dài trắng, bao vây lấy thân thể Lung Linh hấp dẫn của nàng.

Nàng đeo trang sức hoa lệ, mỗi bước đi đều tạo ra âm thanh êm tai.

Trước ngực nàng đeo một thanh gươm lưỡi ngắn cũ nát phong cách cổ xưa, lấm chấm những vết máu đen loang lổ

Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Ngải Huyền, bốn mắt tiếp xúc nhau chớp một cái, cả hai ngây ngẩn cả người.

Ngải Huyền ngây ngẩn cả người, bởi vì nhìn thì người thiếu nữ này tràn đầy sức sống, nhưng khi nhìn trực tiếp mới phát hiện nửa thân thể bên phải của nàng đã hoàn toàn bị thối rữa. Đôi mắt tối om, da thịt mục nát, cánh tay khô héo như rơm rạ phất phơ trong gió, bụng lủng sâu vào một lỗ.

Ngải Huyền rất muốn nôn mửa, nhưng mà cái cách cô gái kia nhìn mình tỏ rõ sự kỳ dị

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ.

Ngươi là Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ!

Đột nhiên trong phòng tràn đầy tiếng cười quỷ dị, không khí cộng hưởng mãnh liệt, cửa bị khóa bên phía vách tường có một chút chấn động.

Thiếu nữ cười, cười, dường như đang muốn cười cho tới chết.

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ.

Ngươi đã thành ca ca của người kia

Thì ra là thế, thì ra là thế à!

Ngải Huyền nắm chặt súng ngắn, bắn một phát súng vào bên quỷ dị kia của thiếu nữ, cánh tay phải của nàng lập tức rớt xuống mặt đất, tức thì biến thành tro tàn. Bị cửa đè, ở phía dưới Khắc Nhĩ Tư hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, con ngươi xám nhạt càng thêm đậm.

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ

Ngươi đã yêu nàng sao?

Nàng điên cuồng nhìn Ngải Huyền, một tí ti cũng không để ý cánh tay phải của mình hóa thành tro tàn.

Ngươi cướp đi hạnh phúc của ta, cướp đi của ta tất cả, ngươi lợi dụng ta. Ngươi đều quên ư. Ngươi bây giờ là ca ca của nữ nhân kia sao?

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ.

Tất cả buồn cười quá, buồn cười quá!

Ngải Huyền không biểu lộ vẻ gì mà lại xông lên cô gái nổ mấy phát súng. Súng bắn tại thân thể bên phải của nàng, lập tức khiến nơi trúng đạn hóa thành tro tàn, đánh vào thân thể bên trái hoàn hảo của nàng, liền xuyên qua, giống như cái gì đều không gặp được.

Ngươi rốt cuộc là cái gì! Ngươi biết Ngải Vi?"

Ta là cái gì? Ta là cái gì?!

Ngươi rõ ràng không biết ta là cái gì!

Ta là đại công chúa Iamanekel của Ai Cập!

Bị ngươi lợi dụng thôi, chính là người được gọi với cái tên Thiếu Nữ Biết Nói Chuyện Với Thần

"Ngươi chính là công chúa Iamanekel?"

Không sai, chính là ta công chúa Iamanekel! Ta ngủ sau ba ngàn năm nay đến thời đại này, bốn con người ngu xuẩn đánh thức giấc ngủ của ta. Không, ta cảm kích bọn họ! Bọn họ kịp thời đánh thức ta. Vậy nên ta ban cho bọn chúng cuộc sống vĩnh hằng

Iamanekel cười giống như điên cuồng, mặt của Khắc Nhĩ Tư tức thì trắng bệch giống như khói bụi.

Ta trông coi vòng tay vàng, phòng ngừa nó rơi vào tay người kia.

Phòng ngừa nó mang nàng đi đến bên cạnh hoàng huynh ta.

Hoặc đợi đến khi tiện nhân kia đến lấy vòng tay

Ta có thể giết chết nàng.

Kết quả Khắc Nhĩ Tư này thật ngu xuẩn.

Hắn đem vòng tay cho một người đàn ông tóc đen.

Ta bất luận thế nào cũng không nghĩ ra.

Ngươi chính là hắn

Mà nàng lại là muội muội của ngươi.

Khắc Nhĩ Tư bị đè dưới cửa, toàn thân lạnh run. Ngải Huyền cầm súng lục, Iamanekel tiến lên một bước, theo bản năng hắn lùi lại một bước. Má trái xinh đẹp của Iamanekel mơ hồ hiện lên nét bi thương, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như đá quý, nếu như không phải nửa thân thể nàng hư thối, trong chớp mắt ấy, Ngải Huyền sẽ cảm thấy nàng là một cô gái bình thường.

"Người mà ngươi nói kia, là chỉ Ngải Vi sao?"

Ngải Vi?

Người kia gọi Ngải Vi?

Nàng không phải Nefertari sao?

Chẳng lẽ là ta mang nàng tới bên cạnh hoàng huynh?

Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng à!

Trong phòng lại là tiếng nổ kéo dài, Ngải Huyền cảm thấy màng tai bị đau nhức, hắn giơ hai tay lên bịt chặt lỗ tai lại.

"Nefertari?" Trong đầu Ngải Huyền nhớ lại rất nhanh lai lịch vòng tay vàng, "Ramses hai đời tên Hoàng Hậu."

Im ngay! Nàng không thể nào là Hoàng hậu của hoàng huynh!

Ta không cho phép phát sinh sự tình như vậy!

Iamanekel tức giận nhìn Ngải Huyền, đột nhiên nàng dần lấy lại tỉnh táo, một tia sáng kỳ dị xẹt qua mắt trái của nàng. Nàng nở một nụ cười, nụ cười vô cùng lập dị.

Đúng rồi, như vậy cũng tốt.

Nàng lếc Ngải Huyền, chậm rãi đi về quan tài

Ta chờ ba ngàn năm

Chỉ vì bảo vệ một cơ hội

Ta đã mất đi một cơ hội

Không có nghĩa là ta đã mất đi toàn bộ

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ

Ngươi cũng là cơ hội

Cửa hòm quan tài trên người Khắc Nhĩ Tư chậm rãi nâng lên, theo hướng quan tài Iamanekel. Ngải Huyền cắm khẩu súng xuống sau lưng, bước hai bước qua đỡ Khắc Nhĩ Tư lên.

"Ngươi không có việc gì?" Ngải Huyền hỏi Khắc Nhĩ Tư, hai mắt không hề rời đi, đang từ từ đậy nắp quan tài.

Khắc Nhĩ Tư đẩy tay Ngải Huyền ra, "Vòng tay Hoàng Kim là đầu mối then chốt, liên kết hai phần lịch sử: vòng tay Hoàng Kim biến mất, hoặc đoạn thời không hoang đường kia cũng sẽ biến mất

"Ngươi nói cái gì?" Ngải Huyền mơ mộng một chút.

Đột nhiên Khắc Nhĩ Tư sáng ngời, hai con mắt màu xám dần dần mất đi ánh sáng chói lọi, hai tay trắng nõn dần biến thành tro tàn.

"Ta rốt cục có thể... chết sao?" Trên mặt tái nhợt vậy mà xuất hiện thần sắc mừng rỡ. Hào quang giữa lông mày hắn bắn ra, thân thể của hắn từng điểm từng điểm dần biến mất, dung hợp trong không khí.

"Đợi một chút, Khắc Nhĩ Tư, ta không hiểu rõ cuối cùng ngươi muốn nói gì" Ngải Huyền bám chặt bờ vai của hắn "Cái gì gọi là hai lịch sử."

Khắc Nhĩ Tư, không nói nhiều, nếu không sẽ không được đến nếu không hắn sẽ không chết được

Ngải Huyền vừa quay đầu, chỉ thấy mắt phải lạnh như băng của Iamanekel đang nhìn mình. Trôi qua trong giây lát, nắp quan tài nặng nề khép lại.

Hắn nhìn chằm chằm Khắc Nhĩ Tư "Sẽ không nói cho ta biết, đúng không?"

Khắc Nhĩ Tư mang theo dáng cười như điên cuồng, ngơ ngác nhìn thân thể mình biến mất dần trong không khí.

"Không muốn vọng tưởng đối phó với nàng, sự việc nàng mong muốn nhất định sẽ thực hiện"

"Trợ giúp nàng hoàn thành chuyện này, nàng đáp ứng cho ta cuộc sống vĩnh hằng, 117 năm trong quá khứ, ta chưa bao giờ nghĩ tới Tử Vong, nhưng bây giờ" hắn cười, mặt trắng bệch dần trở nên trong suốt "Ta nguyện ý được chết."

Chỉ một thoáng, tay Ngải Huyền cũng chỉ còn lại một mảnh bụi bay ra.

Giọng hạ xuống, tro tập kết thành một đạo thiển ràng buộc, vây quanh hòm quan tài Iamanekel, từ từ dịch chuyển.

Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ

Cảm kích ta đi

Ta đây liền dẫn "Muội muội" ngươi yêu nhất đến bên ngươi.

Xuyên qua ba ngàn năm Memphis.

Mời thỏa mãn yêu cầu của ta

Lại để cho người đàn ông tàn khốc này nêm mùi bị thống khổ tư vị

Lại để cho hắn thôi đến động của ta nguyền rủa đi!

Quan tài của Iamanekel hóa thành một ngọn lửa xanh trắng hòa chung với tro tàn của Khắc Nhĩ Tư. Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng kỳ lạ. Theo bản năng Ngải Huyền chạy hướng cửa chính, muốn đạp mạnh cửa xông ra. Lúc hắn đưa tay nắm lấy tay cầm mở cửa, lửa sau lưng bỗng phừng lên như một con rồng lớn rồi nuốt chửng hắn

Tức thì, bạch quang chiếm cứ ánh mắt Ngải Huyền, hắn híp mắt, bắt buộc bảo trì thần trí của mình.

Bỗng nhiên, tại hỏa diễm thanh bạch cuối cùng, hắn mơ hồ thấy được thân ảnh quen thuộc, hắn đưa tay vươn hướng nó, một khắc này, một ánh mắt màu xanh nước biển như thấu trệt bầu trời cũng đang nhìn về phía hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play