Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

“Mẹ, đừng ăn hiếp Tiểu Diêu nữa.”

Hắn mới gọi là gì? Lâm Diêu choáng váng.

Tư Đồ mặc áo thun ngắn tay và quần short, chân mang dép, rõ ràng là kết quả chưa kịp thay quần áo.

Hắn vội vàng chạy tới chỗ Lâm Diêu, kéo người ra phía sau, nói với người mẹ mình đã nhiều năm không gặp, “Nói xong thì chờ con đi cùng chứ, sao mẹ chẳng có chút uy tín gì hết vậy.”

Lưu Văn Đình đứng lên, bước tới ôm đứa con của mình, khiến Tư Đồ đỏ mặt, không thích ứng đẩy bà ra.

Lưu Văn Đình vỗ nhẹ gò má Tư Đồ, “Nhìn khá hơn hồi trước, cuộc sống của con không tệ.”

Lâm Diêu đứng phía sau Tư Đồ rốt cuộc cũng biết tại sao mình thấy Lưu Văn Đình quen mắt, tuyệt đối là giống Tư Đồ sáu bảy phần! Vậy thì có ai tới giải thích tình huống bây giờ là thế nào không?

Lưu Văn Đình lướt qua đứa con đang bất mãn với mình, nhìn Lâm Diêu nói, “Xin lỗi đã không nói rõ với con.

Bác là mẹ của Thiên Dạ, định là đợi nó đi chung, nhưng bác thật sự nhịn không được muốn thấy con sớm một chút, nên đi với nhân viên đến đây trước.

Thiên Dạ, con có phải nên giới thiệu chính thức không?”

Tư Đồ ở bên này không được tự nhiên, hắn thật sự không nghĩ tới người mẹ suốt ngày bay đi khắp nơi lại đột nhiên về đây, càng không nghĩ hơn nửa đêm bà gọi điện tới là có liên quan tới vụ án, vừa nghe mẫu thân đại nhân muốn gặp người yêu của mình, hắn liền như mũi tên phóng tới.

Bây giờ muốn hắn chính thức giới thiệu Lâm Diêu với người thân duy nhất của hắn, hắn thật có chút… ngại.

Ngượng ngùng ho khan hai tiếng, “Lâm Diêu, người yêu của con.”

Lâm Diêu cũng không phải người dễ ngại, giơ tay ra cười nói, “Con chào bác.”

“Giờ mới phải chứ, giỏi như vậy thật làm người ta thấy sợ.” Lưu Văn Đình bắt tay Lâm Diêu, cười híp mắt nói.

“Tiểu Diêu, công ty của mẹ anh làm về người mẫu, cuộc thi lần này là do công ty của bà ấy tổ chức.

Tình hình cụ thể anh vẫn chưa rõ, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”

Lưu Văn Đình gật đầu, “Giờ cũng muộn rồi, mẹ về khách sạn trước.

Thiên Dạ, con với Tiểu Diêu hôm nay bớt chúng thời gian tới khách sạn tìm mẹ, chúng ta nói chuyện.”

Nói thật, Lâm Diêu cũng không muốn nói chuyện với bác gái ở nơi làm việc, tất nhiên đồng ý, “Vậy cũng tốt, Tư Đồ, anh tiễn bác về đi.” Nụ cười của Lâm Diêu tuyệt đối xài đúng chỗ, chỉ là trong lòng cứ thấy có chỗ nào kì kì.

Lưu Văn Đình kéo tay Tư Đồ, trong mắt tràn đầy quan tâm nhìn con trai mình, “Tối nay có thể gặp con mẹ rất vui, các con làm việc đi, mẹ tự về.

Nhớ đến khách sạn sớm một chút.”

Một mình sống lang thang bên ngoài, Tư Đồ có chút không quen được mẹ đối đãi như vậy, rút tay về, kéo Lâm Diêu cùng đi tiễn bà.

Lưu Văn Đình có xe và tài xế riêng, trước khi lên xe cũng không căn dặn lại, ngược lại vô cùng dứt khoát.

Nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, nụ cười trên mặt Lâm Diêu liền rớt cái bạch xuống đất.

Mang theo hàn khí dùng sức trừng mắt Tư Đồ.

“Đừng trừng anh mà, anh nhận được điện thoại của mẹ là chạy tới đây liền.

Anh có gọi cho em, nhưng em không bắt máy.”

Lâm Diêu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ, thời gian vừa lúc hắn quay lại hiện trường xem lần hai.

Đoán chừng là quá nhập tâm nên không nghe thấy.

Nhưng mà!

“Tư Đồ, mẹ anh đến quá đột ngột, nói thật, tôi cũng không nghĩ mục đích chỉ muốn gặp tôi đơn giản vậy.”

Tư Đồ có cảm giác hết đường chối cãi, trùng hợp lúc này Cát Đông Minh lớn tiếng kêu thu đội, Lâm Diêu liếc mắt nhìn Tư Đồ, “Tôi phải về cảnh cục, còn anh?”

“Anh theo em.”

“Được, về nhà ngủ đi.

Bàn xong tôi cũng về nhà.”

“Không, vào lúc này anh phải đi theo em! Ui da, Tiểu Diêu, sao em đánh anh?” Tư Đồ thiệt oan ức, mình có làm cái gì đâu…

“Còn nói ‘vào lúc này’ nữa.

Sinh ly hay tử biệt? Chẳng phải mẹ anh đến thôi sao, anh căng thẳng như thế làm gì? Về nhà đi.” Lâm Diêu quở trách Tư Đồ xong, đột nhiên ý thức có thể không phải trùng hợp, hắn híp mắt nhìn Tư Đồ, “Anh có phải giấu tôi chuyện gì không?”

“Cưng ơi, mắt em nhìn ghê quá à…”

“Còn có thứ còn ghê hơn, anh có muốn thử không?”

“Không! Anh thành thật khai báo, mẹ anh lấy danh nghĩa công ty mướn anh làm thám tử, điều tra hai vụ án này.”

Tư Đồ không chút giấu diếm, nói ra hết luôn.

Hắn kinh hồn nhìn phản ứng của Lâm Diêu, chỉ sợ đối phương suy nghĩ nhiều rồi tức giận.

Chờ cả buổi cũng không thấy chủ gia đình tỏ thái độ, tiếp tục dò hỏi, “Anh không phải muốn giấu em, chuyện này anh muốn giấu cũng không thể, ở hoàn cảnh lúc nãy anh không tiện nói, em đừng suy nghĩ nhiều.” Thiệt khổ quá đi, một lần làm sai cả đời phải mang tội.

Lâm Diêu mặt lạnh nói, “Giờ tôi không quan tâm anh sai hay không, trong lòng tôi đang khó chịu.

Về nhà quỳ điều khiển từ xa, đổi kênh là anh bị đập.”

“Tiểu Diêu, em muốn đùa chết anh?”

Lâm Diêu nhịn không được bật cười, nhấc chân đá hắn không nặng cũng không nhẹ, “Bộ tôi bụng dạ hẹp hòi vậy sao, dù sao lâu rồi chúng ta mới làm việc chung, đây là cơ hội khó có được.

Nhưng mà nói trước, anh cũng không thể làm không công, có làm cho mẹ thì cũng phải thu tiền.”

Tư Đồ vui tới đau bao tử, khoác vai Lâm Diêu đi về phía xe, trong miệng không ngừng nói, “Yên tâm, anh chắc chắn lấy một khoản lớn, hiến cho bà xã đại nhân tiêu xài.”

Cách đó không xa, Đàm Ninh nhìn hai người ở trước mắt bao nhiêu người cũng mặc kệ, làm theo ý mình leo lên xe, xoay đầu hỏi Cát Đông Minh, “Vị Lưu Văn Đình kia rốt cuộc là ai vậy?”

Cát Đông Minh liếc mắt, có chút không biết rõ nói, “Nên là mẹ chồng của Tiểu Lâm hay là mẹ vợ đây?”

“Nói mẹ nó là mẹ của Tư Đồ đi.

Hả???? Mẹ của Tư Đồ?” Đàm Ninh nhìn vào kính chiếu hậu, giọng cũng khác đi.

Cát Đông Minh dựa cả người vào lưng ghế, lòng nói: Sau này nhất định phải tránh xa Lưu Văn Đình xa một chút, người có thể sinh ra Tư Đồ tuyệt đối không đơn giản, Tiểu Lâm, cậu tự cầu phúc cho mình đi.

Tư Đồ theo Lâm Diêu về tổ trọng án, vốn còn muốn chừa chút mặt mũi cho Cát Đông Minh, không đi vào phòng họp, ngồi ở băng ghế bên ngoài nghe lén, kết quả lại bị Cát Đông Minh tương đối không vui kéo vào phòng họp.

Đi phía sau là Lâm Diêu còn khó hiểu, mặc dù nói Tư Đồ cũng coi như là một nửa người của tổ trọng án, có thể để hắn tham gia buổi họp là có chút lợi dụng chức quyền, tổ trưởng không sợ người ta nói gì sao? Coi như là mình cũng sẽ thấy ngại nữa.

Lúc này, Đàm Ninh cầm ly trà đậm mới pha lại cho Cát Đông Minh, ghé sát Lâm Diêu nói, “Tổ trưởng nói, vụ án mau xong sớm, ba người các cậu đều bớt lo.

Tôi thiệt không hiểu, tổ trưởng với hai người dính vô cái gì vậy?”

Người này đó, không thể quá thông minh, nếu Lâm Diêu ngốc một chút, nói không chừng Cát Đông Minh còn có thể sống dễ chịu hơn.

Đáng tiếc, Lâm Diêu là người quá thông minh.

Câu nói của Đàm Ninh lập tức thức tỉnh Lâm Diêu.

Không cần nói rõ cũng có thể nghĩ ra, Lưu Văn Đình nhất định thông qua đường dây khác gây áp lực cho cảnh sát, mà Tư Đồ tham gia không thể nghi ngờ là một đội lớn mạnh, Cát Đông Minh tất nhiên sẽ muốn mượn phần lực của Tư Đồ, sớm kết án.

Tổ trưởng nhà mình cũng không phải để trưng, là một tiểu hồ ly tiêu chuẩn, hắn có thể thoải mái kéo Tư Đồ vào phòng họp, chứng tỏ đã hỏi qua cáo già.

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu cũng thản nhiên đi vào phòng họp, còn không hề e dè ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ.

Trước khi bắt đầu buổi họp, pháp y ở lại cảnh cục giải phẫu thi thể Lộ Tiểu Yến đã làm xong báo cáo, đặt trước mặt mỗi người một phần.

Bởi vì hai vụ án có chỗ liên quan, Cát Đông Minh bắt đầu nói từ vụ án đầu tiên.

“Tài liệu trong tay mọi người vẫn chưa phải toàn bộ, bây giờ tôi chỉ có thể nói về báo cáo giải phẫu của pháp y.

Nguyên nhân cái chết của Lộ Tiểu Yến là nghẹt thở, cũng chính là bị cắt khí quản.

Hung khí có thể là dao giải phẫu, ở hiện trường chúng ta không tìm thấy hung khí.

Thời gian tử vong là ngày 26 tháng 8 vào trong khoảng 7:00 tới 7:30, theo phán đoán của pháp y, nạn nhân trước khi chết từng bị xâm hại tình d*c.” Nói đến điểm này, Cát Đông Minh cố tình liếc nhìn Tư Đồ, như là nói cho hắn biết, quan hệ với xác chết không thành lập.

Tư Đồ không phản ứng gì, ngồi trong phòng họp im lặng lắng nghe.

Cát Đông Minh nói tiếp, “Vào buổi chiều ngày 25 tháng 8, Lộ Tiểu Yến từng nhắn tin cho một nhân viên, nói mình đã đến, ở phòng 503, theo kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy, đêm ngày 25 tháng 8, Lộ Tiểu Yến vẫn chưa hề đến phòng 503.

Bởi vậy, hành tung của người chết từ 25 tháng 8 tới 26 tháng 8, chúng ta phải điều tra cho rõ.”

Kế tiếp, Cát Đông Minh lại bố trí nhiệm vụ, sau đó sang vụ của Nghê Mỹ.

Tư Đồ vừa nghe hung khí tìm thấy trong thùng rác ở sân bay xong, liền lặng lẽ đứng lên rời khỏi phòng họp.

Cát Đông Minh mắt sắc, ném ám chỉ qua, Lâm Diêu liền hiểu, đứng dậy ra ngoài.

“Thế nào?” Lâm Diêu để Tư Đồ ngồi ghế của mình, hỏi hắn.

“Vụ án này có chút kì lạ.

Phó Kỳ Kỳ khai chưa?”

“Tôi mới hỏi Diễm Bình, chưa khai.

Con nhỏ đó chỉ biết khóc, không nói rõ gì hết.”

Tư Đồ liếc nhìn cửa phòng họp, tới gần Lâm Diêu hỏi, “Cuộc họp còn bao lâu nữa thì kết thúc?”

“Khoảng nửa tiếng nữa.”

“Dẫn anh đi gặp Phó Kỳ Kỳ.”

Lâm Diêu nhìn hắn, cười như không cười nói, “Anh đang bảo tôi làm sai quy định.”

“Thay một góc độ khác, anh cũng là hỗ trợ mau chóng phá án.”

Ánh mắt của Lâm Diêu thay đổi, bùm bùm ánh lửa, kéo Tư Đồ chạy vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, Diễm Bình đã sớm bị Phó Kỳ Kỳ khóc cho bực mình, đang nổi điên còn không biết làm sao, chỉ thấy Lâm Diêu kéo vị kia của hắn vào.

Diễm Bình căn bản không hề quan tâm Tư Đồ có tư cách vào phòng thẩm vấn không, cô vừa thấy hai người liền như gặp cứu tinh.

“Chị Diễm Bình, chị đi nghỉ ngơi đi, có tiến triển sẽ gọi chị.”

Tiểu Lâm, cậu thiệt đáng yêu quá đi! Vị cảnh sát nữ không hề dong dài, ra khỏi phòng thẩm vấn, để Phó Kỳ Kỳ lại cho hai người.

Phó Kỳ Kỳ có một cảm giác sợ hãi với Lâm Diêu, nhìn thấy hắn vào, tám phần mười là căng thẳng, cũng không khóc lợi hại như khi nãy.

Nhìn người đàn ông bên cạnh Lâm Diêu.

Oa! Sao người này đẹp trai bất chấp vậy?

Lâm Diêu kéo ghế ngồi dựa vào chân tường, giao hết quyền chủ đạo cho Tư Đồ.

Mà Tư Đồ đầu tiên là nhìn đồng hồ rồi mới ngồi xuống trước mặt Phó Kỳ Kỳ.

Hắn không vội nói, châm điếu thuốc trước, nhìn dưới chân Phó Kỳ Kỳ một đống khăn giấy, hỏi, “Khóc mấy tiếng rồi đi nhỉ, có mệt không?”

Không thể phớt lờ, cách làm của người này và Lâm Diêu gần giống nhau, đầu tiên là sẽ nói chuyện thường ngày, sau đó quay qua cắn cho một phát! Phó Kỳ Kỳ thua dưới tay Lâm Diêu, lúc đối mặt với Tư Đồ, rõ ràng là đề cao cảnh giác hơn.

Mà Tư Đồ có vẻ cũng không để ý tới, lại lười biếng dựa vào lưng ghế, khiến Lâm Diêu ngồi phía sau có chút bất mãn.

Mẹ nó, anh là đang thẩm vấn hay muốn dụ dỗ người ta?

Hết chương 6.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play