Trận chiến cuối cùng

Người bà con xa này trông là biết người ở dưới quê, biết điều thật thà.

Tư Đồ không muốn mưu tính với một người như vậy, đi thẳng vào vấn đề, “Khoản tiền đó không phải là con số nhỏ, người nhà của Triệu Thụy không hề biết tới số tiền này, chú chưa từng nghĩ tới giữ lại cho mình xài?”

“Làm người sao có thể như vậy được!” Người bà con xa kia căm giận, “Mười năm qua đều là anh họ chăm sóc cả gia đình tôi, tiền học của con tiền bệnh của mẹ, đều là do anh ấy trả, tôi làm người cũng phải biết trả ơn.

Cho dù chị dâu không biết số tiền này thì tôi cũng không thể chiếm làm của riêng được.”

“Nói vậy là bà ấy có biết?”

“Biết.

Nhưng mà không rõ lắm.

Nói thật tôi cũng không biết số tiến này rốt cuộc ở đâu ra.

Năm đó anh tôi mượn thẻ căn cước mở một tài khoản, sau đó không nói gì tới nữa.

Khoảng nửa tháng trước, anh ấy gọi cho tôi, nói lỡ như trong nhà xảy ra chuyện gì thì lấy thẻ căn cước đưa cho chị dâu.”

“Thẻ ngân hàng vẫn do chú giữ?”

Người bà con xa lắc đầu, cũng không giấu diếm.

Chẳng qua Tư Đồ thấy khó hiểu, cho nên hỏi, “Nửa tháng trước ông ta có nói gì với chú nữa không?”

Đối phương suy nghĩ cả buổi trời, nói với Tư Đồ lần đó nói chuyện rất lâu, phần lớn đều hỏi trong nhà có chuyện gì không, có gì khó khăn không, còn chuyện chính sự chỉ nói dăm ba câu là thôi.



Nhóm người Lâm Diêu dưới sự hỗ trợ của cảnh sát giao thông, tiến hành khám nghiệm hiện trường lần nữa, chuyên gia Vương Vĩnh Bân xem qua mấy chỗ, cũng cho ra kết luận như trước.

Chẳng qua hắn kết luận vài vấn đề ngoài luồng.

“Tổng hợp băng ghi hình ở đường Hoa Vân, Triệu Thụy có vẻ rất chắc chắn đường nào để mình chạy thoát.

Mọi người xem kỹ vị trí ở đầu hẻm.” Vừa nói Vương Vĩnh Bân vừa dẫn mọi người tới đầu hẻm Triệu Thụy chạy ra, “Hồ Miêu, cô xem đi.”

Hồ Miêu đi tới đẩy Vương Vĩnh Bân tới một chút, cách đầu hẻm khoảng 1m, nói với mọi người, “Lúc vụ án xảy ra, nhân chứng mục kích đứng ở chỗ anh Vĩnh Bân, lúc đó Triệu Thụy bị Trương Bác Bảo đuổi theo từ trong hẻm chạy ra.

Mặc dù ông ta lớn tuổi, nhưng sức khỏe còn tốt, cho nên tốc độ rất nhanh.

Khi chạy ra tới đây, nhìn thấy đầu hẻm có người, chúng ta sẽ theo quán tính né tránh, vậy thì sẽ đổi hướng chạy.

Giả thiết tôi là Triệu Thụy, khi thấy anh Vĩnh Bân muốn né tránh mà đổi hướng, vậy thì sẽ đụng vào thùng rác ở đầu hẻm, cũng ngã xuống.

Nhưng theo dấu giày và băng ghi hình cho thấy, Triệu Thụy không hề đụng người lẫn thùng rác, mà là chưa tới 1m đã thật nhanh lao vọt ra ngoài.” Vừa nói cô vừa lấy mấy tấm hình trong túi đưa cho Lâm Diêu, “Nhìn hình chụp dấu giày, điểm dùng sức vô cùng bình thường, nhưng khi tới đầu hẻm thì biến mất.

Anh nhìn kỹ mấy tấm hình này, có thấy gì không?”

Lâm Diêu đâu có hiểu mấy cái này, cau mày lắc đầu.

Hồ Miêu khẽ mỉm cười, “Trọng tâm bước chân khi chạy tới đầu hẻm đột nhiên thay đổi.

Thân thể của chúng ta bị chi phối bởi đầu óc, chính là nói, khi ông ta chạy từ trong hẻm đã quyết định chạy đi đâu rồi.”

“Cái này thật là lạ, cô có cảm thấy Triệu Thụy không phải hoảng loạn chạy trối chết không chọn đường mà là chạy hoàn toàn có mục đích không?”

“Rất chính xác.”

Chuyên gia chính là chuyên gia, hắn và Tư Đồ xem xét hiện trường n lần vẫn không phát hiện manh mối gì, Hồ Miêu với Vương Vĩnh Bân người ta vừa tới đã giải quyết vấn đề rối rắm bao nhiêu lâu qua, đưa tới một manh mối quan trọng.

Cho nên người của tổ chuyên án vô cùng trâu bò.

Phát hiện của Lâm Diêu làm mọi người rất phấn chấn, nhưng vẫn không thỏa mãn, hắn nghiêng đầu nhìn Vương Vĩnh Bân, “Bên kia anh có phát hiện gì không?”

Vương Vĩnh Bân mở laptop, phát một đoạn ghi hình Triệu Thụy chạy ra đầu hẻm, pause lại, nói với Lâm Diêu, “Có phát hiện không, khi Triệu Thụy chạy ra, người đi đường này hành động rất lớn.”

“Hành động?”

“Đúng vậy.” Vương Vĩnh Bân gật đầu một cái, “Hiện trường hoàn toàn bị dọn dẹp, tôi không cách nào có manh mối đầu tiên.

Nhưng theo đoạn ghi hình này, người đi đường quay lưng lại, khi nghe thấy tiếng bước chân chạy kì lạ sau lưng, mới xoay người nhìn.

Chúng ta giả thiết, đêm hôm khuya khoắt tự nhiên có một người chạy thục mạng, ai cũng sẽ nhìn mấy lần, nhưng người này chỉ nhìn chưa tới năm giây đã quay người lại, hơn nữa còn ngẩng đầu lên, giống như bị cái gì thu hút.”

Lâm Diêu đến gần Vương Vĩnh Bân, xem kỹ hành động của người đi đường, quả thật giống như hắn nói, người kia thấy Triệu Thụy xong lập tức xoay người đi, cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn cái gì đó.

Hắn nhìn cái gì vậy? Lâm Diêu và Vương Vĩnh Bân theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện là đường cao tốc.

Chẳng lẽ lúc đó trên đường cao tốc xảy ra chuyện gì thu hút hắn?

“Sao đứng gần quá vậy? Có gì phải nói nhỏ à?”

Lâm Diêu đột nhiên bị tiếng của Tư Đồ cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn Vương Vĩnh Bân đang ở trạng thái 囧, lại nhìn Tư Đồ cười đùa cợt nhã, tức giận vung tay đánh hắn một cái, “Anh đàng hoàng một chút đi có được không?”

Tư Đồ cười hi hi nói Vương Vĩnh Bân là đồng môn, vậy thì để thắt chặt tình cảm phải thân thiết hơn mới được.

Cho nên, hắn dùng cánh tay siết cổ Vương Vĩnh Bân kéo ra ngoài.

Lâm Diêu biết Tư Đồ tìm Vương Vĩnh Bân nhất định có chuyện, nhưng hắn có thể bình thường một chút không?

Vương Vĩnh Bân bị Tư Đồ kéo ra ngoài, vô cùng lãnh đạm nói, “Tư Đồ, tôi không có ý gì với vợ cậu hết.

Cậu có thể đừng làm người ta hiểu lầm như chúng ta đi quyết đấu một trận không.”

Phụt, Tư Đồ bật cười, nhún vai nói, “Không nhìn ra anh còn rất hài hước.”

“Thôi, đừng khen tôi.

Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tư Đồ liếc nhìn Lâm Diêu bận bịu ở phía xa, thu hồi ánh mắt mới nói, “Đi với tôi một chuyến, tới nơi rồi nói.”

Lâm Diêu còn đang suy nghĩ tới vấn đề người đi đường mất tự nhiên, nhưng tâm trạng lại bị chia một nửa, nhìn Tư Đồ và Vương Vĩnh Bân lên xe, suy nghĩ bọn họ đi đâu nhỉ.

Sáu giờ chiều, mọi người tụ họp tại nhà của Tư Đồ, định mở cuộc họp tạm thời.

Hồ Miêu ngồi bên cạnh Thương Liên, nhìn mấy người đàn ông xung quanh, rất có cảm xúc kề tai nói nhỏ với Thương Liên, “Chị nói xem, sáu người đàn ông ở đây hết năm là gay rồi, con gái tốt dạo này biến đâu hết rồi?”

Thương Liên cười một tiếng, nói với cô, “Con gái tốt đang ngồi trước mặt thưởng thức bọn họ.”

“Mở mang ghê nha.” Hồ Miêu bắt đầu nhiều chuyện, “Cả ngày nhìn mấy người đàn ông tinh anh này, sau này tìm bạn trai chắc cũng khó lắm.”

“Cái này thì đúng thật.

Đàn ông ở chỗ làm quá giỏi, ở trong cuộc sống gặp ai cũng sẽ đem ra so sánh, hàng so với hàng thì phải vứt, người so với người thì phải chết rồi.

Nhưng mà cũng đã nói qua, mấy người này cho em, em có muốn không?”

Hồ Miêu vội vàng lắc đầu, “Đánh chết cũng không cần, quá không an toàn.

Nếu kêu chọn thì thà chọn Đàm Ninh hay Điền Dã còn hơn, không cần kiểu người như Lâm Diêu với Tư Đồ đâu.”

Thương Liên sáng mắt, kéo tay Hồ Miêu, cười hỏi, “Còn Vương Vĩnh Bân thì sao?”

“Làm ơn đi, em không có thích style bố đường.”

Vương Vĩnh Bân ngồi bên cạnh hai người nghe rõ mồn một, lúc này đỏ mặt ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói, “Tôi có hôn thê rồi.

Hai mươi mốt tuổi, diễn viên múa.”

Mọi người kinh ngạc! Hồ Miêu nhào qua muốn xem trong bóp của hắn có để hình bạn gái hay không, Thương Liên giữ Vương Vĩnh Bân lại giúp Hồ Miêu thành công.

Quả nhiên trong bóp của hắn có để hình, một cô gái xinh đẹp trong trẻo, dựa vào hắn, cười rất hạnh phúc.

Đường Sóc cũng qua tham gia náo nhiệt, chọc Vương Vĩnh Bân có phúc quá chừng.

Lâm Diêu ngồi trước cửa sổ thở dài một tiếng, lòng nghĩ: Cả bọn này xáp lại với nhau có họp nổi không đây trời?

Lúc này Tư Đồ từ trong phòng ngủ đi ra, trông như chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Diêu đi tới đón, “Anh đi đâu vậy?”

“Đi ăn cơm, mấy giờ rồi, em không đói hả?”

“Chẳng phải định họp sao?”

Tư Đồ cười haha, chỉ mấy người quấy rối kia, “Em nhìn đi, bọn họ có thể ngồi yên họp hành hả, đi thôi, ăn cơm.”

Bị Tư Đồ kéo ra cửa, Lâm Diêu cảm thấy không ổn, hỏi Tư Đồ mấy người đó thế nào? Chủ nhà đâu thể đi để khách ở lại như vậy được? Tư Đồ cười hỏi hắn định mời khách à.

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, quyết định không muốn dùng tiền mời bọn họ ăn cơm, mấy người này ăn như hạm, ăn xong bữa cơm không biết hết bao nhiêu tiền, rất xót.

Cho nên Tư Đồ mới không để ý bọn họ có đói bụng hay không, kéo vợ mình đi ăn cái đã.

Trong tiệm cơm, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ có phải hắn dắt Vương Vĩnh Bân tới phòng hồ sơ của cục thành phố xem hiện trường bị trộm không, Tư Đồ gật đầu, nói với Lâm Diêu, “Anh chẳng qua vì để cẩn thận mới dắt Vĩnh Bân tới xem, hắn cũng không phát hiện có gì khả nghi, hai tụi anh đều cho là nội bộ gây án.”

“Tôi nhớ Lương sở trưởng cho anh tờ danh sách, có một người làm ở cục thành phố, buổi tổi qua xem thử thế nào.”

“Không gấp.” Tư Đồ múc cho Lâm Diêu một chén canh, “Sắp xếp lại manh mối trước, đi sau cũng được.”

Lâm Diêu hơi chần chờ, theo ý của hắn suy nghĩ một chút, cũng nói, “Nếu như Triệu Thụy trộm hồ sơ gốc thì hoàn toàn có lý do, nhưng trừ ông ta ra còn ai có lý do đi trộm nữa? Bác sĩ có thể tính là một khả năng, nhưng tôi không nghĩ là do hắn làm.”

Những lời này kéo sự chú ý của Tư Đồ, hắn để đũa xuống, hỏi, “Giải thích nghe thử.”

“Cái này mà còn cần giải thích? Bác sĩ đã sớm điều tra anh, vụ án của Tư Đồ Văn Đào có thể nói là lá bài chủ chốt cuối cùng của hắn, tới bây giờ hắn mới ra tay trộm hồ sơ gốc? Không thể nào.

Đổi lại là hai chúng ta, đã trộm nó đi từ lâu rồi, còn chờ tới giờ sao? Cho nên tôi cảm thấy, vụ trộm hồ sơ gốc chưa chắc có liên quan tới bác sĩ.”

“Vậy là em có đối tượng nghi ngờ?”

Lâm Diêu gật đầu, gắp thức ăn cho Tư Đồ, thấp giọng nói, “Hai triệu kia của Triệu Thụy tại sao vẫn không xài?”

Nghe vậy Tư Đồ sửng sốt một chút, nhíu mày, “Em nghi ngờ…”

“Khoảng 50%.

Số tiền đó không rõ lai lịch, nếu muốn xài nhất định sẽ kéo sự chú ý, nếu tra được nguồn gốc, chẳng những không có tiền mà còn lòi ra chuyện năm xưa, bị bắt tới nơi.”

Khả năng này Tư Đồ hoàn toàn không nghĩ tới, vì hắn vẫn luôn nghi ngờ những người khác.

Nghe suy luận của Lâm Diêu hắn thấy rất hợp lý, nhưng tình huống này càng khiến cho vụ án thêm phức tạp.

Tư Đồ kéo chủ đề về vụ án của Triệu Thụy, “Triệu Thụy đối với bác sĩ mà nói hẳn là có giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ ông ta đã chết.

Chúng ta có thể phân ra làm hai khả năng, một, bác sĩ đã lấy được thứ gì từ Triệu Thụy, sau đó giết người diệt khẩu; hai, kẻ giết Triệu Thụy không phải bác sĩ, mục đích của người đó còn chưa rõ ràng, anh cũng không nghĩ động cơ là vì hai triệu.”

“Tôi ngược lại cảm thấy Triệu Thụy là do bác sĩ giết.” Lâm Diêu thẳng thắn nói, “Anh cảm thấy bác sĩ có thể lợi dụng Triệu Thụy, tôi thì thấy ngược lại.

Đầu tiên Triệu Thụy vô cùng cẩn thận với chuyện năm xưa, bởi vì trong 15 năm Triệu Thụy không hề đụng tới số tiền kia, có thể thấy ông ta không chỉ cẩn thận mà còn sợ.

Vậy thì nếu bác sĩ xuất hiện, sẽ lấy lý do gì tiếp cận ông ta? Dụ dỗ hay uy hiếp? Dụ dỗ, cách này đối với Triệu Thụy chưa chắc là có tác dụng, ông ta cất hai triệu 15 năm, có thể nói là run sợ trong lòng, sẽ còn tăng thêm gánh nặng cho mình à? Uy hiếp, càng không có nhiều hy vọng, năm đó ông ta nhận hối lộ hoàn toàn không có bằng chứng, nếu không Triệu Thụy đã sớm bị phát hiện.

Bác sĩ lấy lý do gì uy hiếp ông ta? Vả lại cũng không cần làm vậy, bác sĩ chỉ muốn lấy được bằng chứng đưa anh ra tòa, Triệu Thụy lại chẳng liên quan gì tới vụ án của ba anh, càng không dính dáng tới vụ của anh.

Cho nên tôi cảm thấy hai người họ không có gì liên quan lắm.”

“Vậy tại sao em lại nghi ngờ bác sĩ giết Triệu Thụy?”

Lâm Diêu có chút bực mình, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, nếu nói hắn nghiêm túc thảo luận vụ án, thì chi bằng nói hắn đang thưởng thức thái độ tự tin của mình.

Lâm Diêu bất đắc dĩ cười cười, kiên nhẫn thảo luận tiếp.

Hết chương 8.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play