Tư Đồ đứng ở cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Lâm Diêu bị Hứa Thận ôm, giọng nói lạnh lùng, “Em giúp người ta xong thì tìm anh.
Bên người đại diện của nạn nhân có manh mối mới.”
“Tư Đồ…”
Tư Đồ không thèm để ý tới Lâm Diêu, xoay người bước đi rất quyết đoán.
Lâm Diêu mang gương mặt không chút sợ hãi, đưa Hứa Thận rời khỏi phòng làm việc của tổ chuyên án.
Giờ phút này hắn muốn đạp Hứa Thận về nhà ngay lập tức, rồi vội vàng đi trấn an người đàn ông bị đổ bình giấm nhà mình.
Nhưng trên thực tế hắn không thể làm được.
Mẹ nó, chuyện này là sao? Mình rõ ràng là vì công việc mới đưa Hứa Thận về nhà, sao Tư Đồ lại trông như mình leo rào nên chột dạ vậy? Ánh mắt tên kia lạnh lùng đến dọa người, nhất định là giận rồi.
Cũng khó trách, cho dù biết mình không thể yêu người khác, nhưng gặp tình huống khi nãy, nhất định sẽ tức giận, đổi lại là mình, chắc đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu tặc lưỡi.
Xem ra chuyện tối nay chỉ mới là bắt đầu, nếu không dỗ Tư Đồ cho tốt, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trong lòng Lâm Diêu ngập tràn suy nghĩ về người đàn ông đang đứng trên ban công lầu ba hút thuốc kia, Cát Đông Minh vội vàng chạy lên, ngồi chồm hổm bên cạnh, “Cậu cáu làm gì? Tiểu Lâm là người tùy tiện vậy à?”
“Biến, tâm trạng của tôi hiện giờ không tốt.”
“Con mẹ nó cậu phấn chấn lên xem?” Tổ trưởng đại nhân đành phải tiếp tục khuyên nhủ Tư Đồ, nhưng đột nhiên vai bị ai vỗ một cái.
Giật mình tới xoay đầu lại, chỉ thấy Diệp Từ đứng phía sau.
“Diệp Từ, bên cậu có tin tức gì chưa?” Cát Đông Minh đổ mồ hôi lạnh, cười khổ.
Diệp Từ không đáp, xua tay đuổi Cát Đông Minh.
Đàm Ninh đứng bám cửa bên kia vẫy vẫy, hắn đành phải đứng dậy bỏ đi.
Diệp Từ nói ít làm nhiều, giơ chân đá mông Tư Đồ, “Tới giúp đỡ.”
Tư Đồ không phản ứng, vẫn im lặng hút thuốc.
Diệp Từ xoay đầu, thấy cửa đi vào trong đã đóng, liền lấy một thứ trong túi ra đưa cho Tư Đồ, “Tôi cài vào điện thoại của hắn.”
Ngó xuống thì thấy là máy nghe lén, mắt Tư Đồ lập lòe sáng, cầm lấy nhét vào lỗ tai.
Rất nhanh đã nghe thấy giọng hai người nói chuyện.
“Xin lỗi đã trễ thế này còn phiền em đưa về nhà.”
“Công việc thôi, đừng để ý.”
Mấy phút sau lại nghe Hứa Thận hỏi, “Mấy năm nay em ổn không?”
“Ổn.
Tốt nghiệp trường cảnh sát xong thì được phân về tổ này, giống như lý tưởng trước đây.”
“Đúng vậy, em luôn có kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống của mình… Có, có bạn chưa?”
“Có.
Sống chung lâu rồi.
Còn anh? Sao lại quen bạn gái?”
Giọng của Hứa Thận biến mất, chỉ còn lại tiếng phát ra từ FM trong xe.
Lâm Diêu dừng xe trước khu nhà, xoay người nhìn Hứa Thận, “Xuống xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Hứa Thận cười khổ, “Cũng không phải là con nít, còn cần em đưa về.”
“Đưa anh về nhà an toàn là trách nhiệm của tôi.”
Hứa Thận không từ chối nữa, xuống xe đi cùng Lâm Diêu, cố tình đi chậm một nhịp.
Lúc đầu Lâm Diêu không để ý, nhưng hai – ba phút sau, Lâm Diêu phát hiện Hứa Thận đi càng ngày càng chậm.
“Sao vậy?”
“Anh rất rối.
Tiểu Nguyệt chết rồi, anh trở thành người bị tình nghi, anh không thể bình tĩnh lại trong thời gian ngắn được.”
Lâm Diêu thở dài, “Trước đây anh cũng thế, gặp chuyện gì cũng lo lắng.
Tôi nói với anh rồi, buồn phiền sẽ…”
“Làm mờ hai mắt.”
Hứa Thận đáp lời gật đầu, điều này khiến Lâm Diêu bật cười, “Anh còn nhớ?”
Người đang ưu sầu cũng cười theo, còn nói, “Anh không phải thằng nhóc mười mấy tuổi kia nữa, biết điều hòa tâm trạng.
Đừng lo.”
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, Lâm Diêu xoay người đi lại, “Hạo Vũ, ngày mai, gặp nhau đi.”
“Ừ.
Anh cũng muốn hẹn em một buổi, nhưng mà người kia của em sẽ không để ý chứ?”
“Hắn hiểu mà, cho nên sẽ không giận đâu.”
“Chiều mai 2 giờ, gặp ở quán cà phê giữa chợ Lan Địch được không?”
“Không gặp không về.” Nói xong Lâm Diêu đi phía trước, Hứa Thận mang nụ cười nhàn nhạt đi theo.
Đưa Hứa Thận về nhà rồi, Lâm Diêu mang một lòng nóng như lửa đốt chạy về.
Rốt cuộc về tới tổ chuyên án liền giữ Cát Đông Minh hỏi, “Tư Đồ đâu? Tôi gọi cho hắn mà hắn tắt máy, hắn còn ở đây không?”
“Mới đi với Diệp Từ rồi.”
“Đi rồi? Hắn có nói chuyện của Ngô Đại Hoa không?”
“Ngô Đại Hoa? Đâu có nói gì, có chuyện gì à?”
“Cụ thể thì tôi không biết, hắn nói bên Ngô Đại Hoa có manh mối mới.
Gì vậy trời, chạy đi đâu mất rồi?”
Lâm Diêu vội vàng gọi về nhà, Hoắc Lượng nói không thấy Tư Đồ trở về.
Vì vậy Lâm Diêu gọi cho Diệp Từ, Diệp Từ nói hai người rời khỏi tổ chuyên án thì tách ra, Lâm Diêu không tin, Diệp Từ nhờ Đường Sóc ở bên cạnh làm chứng.
Tất cả người có thể tìm đều đã tìm hết, ai cũng chẳng biết Tư Đồ ở đâu.
Lâm Diêu đành phải dùng thủ đoạn cuối cùng, xem điểm đỏ nhấp nháy trên đồng hồ.
Rất rõ, Tư Đồ đã tắt máy phát tín hiệu.
Lâm Diêu đau đầu kinh khủng.
Giờ về nhà cũng không có ý nghĩa gì, Lâm Diêu ở lại tổ chuyên án suy nghĩ nát óc về người đàn ông nhà mình đang ghen kia.
Hắn cứ cảm thấy Tư Đồ lần này giận hơi quá đáng, dù sao đi nữa hắn cũng rõ mình là vì phá án, nhưng tại sao lại chơi trò mất tích với mình?
Suy nghĩ một hồi, Lâm Diêu thấy mắc cười.
Tư Đồ chưa từng ghen như vậy, thì ra người đàn ông luôn muốn chiếm mình làm của riêng lại thích phát ti3t theo kiểu trốn tránh của mèo này.
Không sao, trước sau gì cũng tìm ra anh thôi.
Mặc dù ôm thái độ rất lạc quan với tình hình trước mặt, nhưng Lâm Diêu lại không có tâm trạng đi suy luận về vụ án.
Ngơ ngác nhìn mặt trời mọc, lại mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Ngủ tới hơn 12 giờ trưa mới tỉnh lại, cũng là nhờ Đường Sóc gọi tỉnh.
“Lâm ca, sao anh ngủ ở đây? Anh Tư Đồ đâu?”
“Tên đó không biết trốn đi đâu rồi.
Mấy giờ rồi?”
“Sắp 1 giờ rồi.”
Lâm Diêu đứng bật dậy, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cầm chìa khóa lên xoay người chạy, Đường Sóc ở phía sau đuổi theo hỏi, “Anh đi đâu vậy?”
“Hẹn gặp Hứa Thận, về rồi nói.”
Nhìn Lâm Diêu vội vàng chạy đi, Đường Sóc nghiêng đầu qua về văn phòng ở hành lang bên trái, nói, “Đại Binh ca, anh nói thử anh Tư Đồ có tới không?”
Diệp Từ nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, xoa đầu người yêu, “Vậy phải còn xem thái độ của Lâm Diêu với Hứa Thận thế nào.”
Đường Sóc không hiểu lắm, muốn tiếp tục truy hỏi, lại bị Diệp Từ kéo vai qua hôn một cái.
Hắn ngại ngùng đẩy ra, “Ở đây là chỗ làm việc.”
“Hệ thống lắp đặt xong rồi, về nhà thôi.”
Động vật nhỏ gật đầu, rất ngoan ngoãn.
Lúc Lâm Diêu chạy tới chỗ hẹn, phát hiện Hứa Thận đã chờ từ lâu.
Hắn nói xin lỗi xong ngồi xuống, gọi bồi bàn kêu một ly cà phê.
Cùng lúc đó.
Tư Đồ bất đắc dĩ tháo tai nghe xuống, khóa cửa phía sau, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đối diện toát mồ hôi lạnh, lo lắng bất an.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ, giống như nếu nhìn một cái sẽ rơi xuống địa ngục vậy.
Tâm trạng của Tư Đồ rất tệ, vì vậy không nói nhiều lời.
Hắn ném xấp giấy lên bàn, nói, “Trong ba năm, anh thủ hơn tám trăm ngàn của Tống Nguyệt, nếu chuyện này bị phơi bày, anh phải làm sao bây giờ?”
“Cậu, cậu muốn gì? Tiền hả?”
“Tiền của tôi chắc còn nhiều hơn anh.”
“Cậu muốn cái gì?”
Tư Đồ hung hăng đạp ghế của người đàn ông, đối phương xém chút nữa ngã xuống, sắc mặt càng thêm xanh xao.
“Ngô Đại Hoa, trước và sau khi Tống Nguyệt bị giết, anh không có bằng chứng ngoại phạm.
Anh nói mình qua đêm ở nhà bạn gái, nhưng bạn gái cũng không có ở nhà.
Chàng trai, anh gặp rắc rối rồi.”
Ngô Đại Hoa vội vàng đứng dậy phản biện, “Không có, tôi không có giết người.
Tối hôm đó tôi thật sự ở nhà của bạn gái, tôi không có nói dối.”
“Cút cút, cút xa tôi ra một chút!” Tâm trạng của Tư Đồ càng ngày càng tệ, từng bước ép Ngô Đại Hoa nói ra sự thật.
Theo kế hoạch thì giờ chỉ mới là bước đầu, nhưng Tiểu Diêu lại đang đi gặp người yêu cũ.
Mẹ nó!
“Cậu, cậu muốn biết cái gì, tôi nói hết, tôi xin cậu đưa, đưa cái đó cho tôi…”
Tư Đồ nắm bằng chứng phạm tội của Ngô Đại Hoa trong tay, đây là thành quả làm việc hai ngày của Liêu Giang Vũ, đương nhiên phải dùng cho tốt để bắt bí Ngô Đại Hoa.
Tư Đồ cười lạnh lùng, “Cho anh? Tôi đâu có ngu.
Họ Ngô kia, anh không nói ra sự thật, ngày mai những chứng cứ này sẽ được phơi bày.”
Ngô Đại Hoa quỳ xuống trước mặt Tư Đồ, cả người run run.
Hắn nắm ống quần Tư Đồ chỉ còn thiếu gọi trời khóc rống, nói ra hết những chuyện đã giấu diếm.
“Tối hôm đó tôi tới văn phòng làm việc.
Lần trước tôi thủ một trăm ngàn trong bữa tiệc lần trước của Tống Nguyệt, ngày 19 cô ta đột nhiên nói muốn xem chi tiết, tôi phải lên văn phòng chỉnh sửa lại thu chi.
Tôi làm tới hơn 4 giờ sáng mới về, thật đó, đây là nói thật!”
Tư Đồ suy nghĩ một lúc hỏi, “Tống Nguyệt thường xuyên kiểm tra lắm à?”
“Không, cô ta rất ít xem.
Ngày 19 tôi nghe nói dạo này cô ta cần tiền, muốn xem trong tài khoản mình còn bao nhiêu, thuận tiện xem luôn thu chi mấy năm gần đây.”
“Cô ta có nói cần tiền làm gì không?”
“Không có.”
Tư Đồ ghi nhớ manh mối này trong lòng, lại hỏi, “Tám năm trước, Tống Nguyệt có phải có một người bạn trai họ Giang không?”
Ngô Đại Hoa chớp mắt, lau mồ hôi, “Giang Chí Viễn!”
“Đúng vậy, là hắn.
Bây giờ anh có liên lạc được với hắn không?”
“Hắn chết lâu rồi.
Sau khi tôi nhận việc làm người đại diện của Tống Nguyệt thì hắn mất, vào mùa đông bảy năm trước.”
Chết rồi? Tư Đồ đã nhận ra chỗ bất thường, truy hỏi, “Sao lại chết?”
“Nửa đêm gặp cướp, bị đâm chết.”
Nghĩa là, chết oan.
Ép hỏi Ngô Đại Hoa hơn hai tiếng, Tư Đồ cũng rời khỏi nhà Ngô Đại Hoa, lòng như lửa đốt nhét tai nghe vào, nghe một lúc thì nghe thấy tiếng nước chảy.
Tư Đồ y như bị điện giật, một luồng điện từ chân đi thẳng l3n đỉnh đầu.
Hắn mở đồng hồ kiểm tra định vị, vừa nhìn thấy, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt.
Trên màn hình biểu hiện, Lâm Diêu đang ở căn cứ của tổ chuyên án.
Tư Đồ nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ cỡ nào cũng thấy không nên đối xử tùy hứng như thế này với Lâm Diêu.
Nói thế nào đi nữa thì chuyện quá khứ hư hỏng của mình cũng đủ để quay bộ phim truyền hình dài 100 tập, lấy tiền án của Diêu cục cưng đem ra so sánh, bản thân mình có vẻ không có quyền diễn bộ mặt như bây giờ.
Nhưng mà nhớ tới cảnh Hứa Thận ôm Lâm Diêu, một bụng tức tối của hắn không có chỗ xả, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ nó, là tôi rộng lượng, không chấp nhặt với cậu!”
Lúc này, Lâm Diêu đang ngồi trong phòng làm việc, thảo luận về vấn đề của Hứa Thận với Cát Đông Minh, cửa phía sau đẩy vào, một mùi quen thuộc thoang thoảng bên mũi, Lâm Diêu cười híp mắt xoay đầu, “Anh đi đâu từ hôm qua tới giờ thế?”
“Đừng quan tâm.” Tư Đồ bướng bỉnh đáp một câu, sắc mặt chẳng mấy tốt.
Cát Đông Minh hiểu rõ, sắp tới đây mình đừng nên chọc Tư Đồ là tốt nhất.
Bởi vậy hắn hỏi thẳng, “Bên Ngô Đại Hoa có manh mối gì?”
Tư Đồ không thấy Lâm Diêu kéo ghế cho mình, đặt mông ngồi luôn lên bàn, lấy bằng chứng thủ két của Ngô Đại Hoa ra, “Giang Vũ tra được, thằng cha này trộm tiền của Tống Nguyệt, chuyển vào tài khoản của mình, chừng hơn 800 ngàn.
Tôi mới từ nhà Ngô Đại Hoa về, tìm hiểu được vài vấn đề.
Đầu tiên, Ngô Đại Hoa làm người đại diện cho Tống Nguyệt được bảy năm, Tống Nguyệt giao hết sổ sách cho hắn quản lý, chứng tỏ cô ta rất tín nhiệm hắn.
Mà Ngô Đại Hoa vì sao từ ba năm trước bắt đầu tham ô tiền của chủ mình? Cái này cần phải điều tra rõ.
Còn lại còn ba điểm cũng cần phải điều tra.
Một, Tống Nguyệt có biết Ngô Đại Hoa trộm tiền của mình không, nếu như biết, Ngô Đại Hoa có lý do giết người.
Hai, Ngô Đại Hoa nói vào ngày 19, Tống Nguyệt muốn kiểm toán, nguyên nhân là cần một số tiền, cũng không nhỏ.
Chúng ta phải điều tra, Tống Nguyệt cần tiền để làm gì? Tại sao ngày 19 mới nói với người đại diện cần rút tiền thì ngày hôm sau lập tức bị giết? Có phải có người vơ vét tài sản của Tống Nguyệt không?
Ba, bạn trai cũ của Tống Nguyệt tên là Giang Chí Viễn, theo Ngô Đại Hoa nói, vào mùa đông bảy năm trước Giang Chí Viễn đã bị cướp giữa đường sát hại.
Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Tống Nguyệt.” Nói tới đây, Tư Đồ đổi chủ đề hỏi Cát Đông Minh, “Trợ lý Diêu Kỳ Kỳ kia, các anh điều tra tới đâu rồi?”
Cát Đông Minh bỏ bút xuống, nghiêm mặt nói, “Diêu Kỳ Kỳ không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng chúng tôi tra được một manh mối, mấy tháng trước, Diêu Kỳ Kỳ có tranh chấp với nạn nhân, nguyên nhân là vì Hứa Thận.
Tống Nguyệt nghĩ Diêu Kỳ Kỳ phá hoại tình cảm giữa mình với Hứa Thận, cho nên hai người gây một trận.”
Tư Đồ hừ lạnh, thoáng nhìn Lâm Diêu bên cạnh, “Coi vậy mà cũng được giá nhỉ.”
Lâm Diêu không nói gì, hắn không ngốc tới mức vào giờ phút này lại trêu đùa Tư Đồ, vì thế chỉ lẳng lặng lắng nghe, để Tư Đồ làm nũng với mình..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT