Hương Vân sợ kim, hôm nay cũng là lần đầu tiên, nàng phát hiện hóa ra kim cũng có thể mang đến sự ấm áp.
Cất hai bộ trung y, khi Tiêu Luyện và Tiêu Sí tới thỉnh an nàng, Hương Vân lấy quần áo ra, nhẹ nhàng nói: “Đây là trung y mà bà ngoại tặng cho các con, do bà tự tay may, các con xem có thích không?”
Quy củ trong vương phủ rất nghiêm khắc, lúc đầu Hương Vân không dám xưng hô thế này, kể cả việc bọn nhỏ kêu nàng là nương, sau đó Vương gia nói cho nàng biết, hoàng quyền cũng nói về quan hệ giữa con người với nhau nên có thể gọi tùy ý, chỉ cần bọn nhỏ nhớ kỹ phải gọi Vương phi là mẫu thân, những người khác tùy ý. Hơn nữa, Liễu thị là bà ngoại đúng nghĩa của hai đứa nhỏ, Vĩnh Bình hầu phu nhân ngược lại không có tư cách bày vẻ vai trò bà ngoại trước mặt các hoàng tôn, thậm chí Thế tử gia Tiêu Huyễn kính trọng Vĩnh Bình hầu phu nhân nhưng hắn không gọi Vĩnh Bình hầu phu nhân là bà ngoại, chỉ gọi là Hầu phu nhân, điều này phù hợp với tôn ti của hoàng gia.
Điểm này cũng dễ hiểu, nhạc mẫu trong gia đình bình thường có thể quản con rể, liệu Vĩnh Bình hầu phu nhân dám quản Tuyên Vương không?
Các Vương phi gả vào vương phủ là trở thành người của hoàng gia, nhà mẹ ruột của Vương phi vẫn là thần tử.
Hoàng tử và các hoàng tôn có thể lựa chọn cách đối xử với từng người thân, chỉ cần phù hợp với quy củ, trái lại, những người thân cần kính trọng các hoàng tử và long tôn.
Biết được điều này, Hương Vân thoải mái hơn trong cách xưng hô với nhà mẹ ruột.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT