Không nói đến Phong Vinh kinh ngạc đến lắp bắp, đến cả một người đọc mệnh danh là học bá như Yến Cẩn Uy cũng phải há hốc không thôi. Cô vợ này của anh hình như chỉ mới hai mươi bốn tuổi, vậy mà đã tốt nghiệp đại học cách đây sáu năm? Vậy là khi cô mười bốn tuổi đã bắt đầu học chương trình Đại học rồi sao? Đây gọi là gì nhỉ? Thiên tài! Chắc chắn là thiên tài.

- Nếu học lực của cô ấy tốt như vậy, tại sao Hà gia không tận dụng nhỉ?

- Năm mười tám tuổi, ngay khi phu nhân vừa tốt nghiệp thì Hà gia đã nhận lại Hà Kiều Ái, có lẽ vì lý do này nên phu nhân mới không được vào Hà thị.

Lúc này thì Yến Cẩn Uy liền có chút nhíu mày, tuy nhiên thì đối với một thiên tài như Hà Thục Huyên thì bỏ lại đúng là một sai sót lớn. Hơn nữa anh có thể nhìn ra cô rất thích tiền, nếu chỉ là tiền thì đơn giản hơn rồi.

- Chuẩn bị hợp đồng cho phu nhân, tuần sau đưa cô ấy đến Yến thị. Ví trị... Thư ký đặc biệt.

Phong Vinh vốn dĩ không phải người hay hỏi, nên khi nghe thấy phân phó từ Yến gia thì cũng nhanh chóng gật đầu rồi đi làm việc. Riêng Yến Cẩn Uy thì lại nhanh chân lên phòng để bàn bạc lại với "người trong nhà".

Nhưng ngay khi Yến Cẩn Uy mở cửa phòng đi vào thì đã nhìn thấy Hà Thục Huyên đang đứng trước gương, không chỉ vậy mà còn hiên ngang đứng tạo dáng trước gương, nhìn dáng vẻ kia của cô có chút tự kiêu, có chút gì đó gọi là kiêu ngạo, nhưng rồi cũng chỉ làm cho Yến Cẩn Uy cảm thấy buồn cười.

- Phu nhân, dáng em rất đẹp, đừng tự ngắm mình nữa.

- Ai da, con người phải biết yêu thương bản thân một chút, lỡ như sau này ly hôn xong cũng là một quý cô thanh lịch.

Thật ra thì Hà Thục Huyên trước khi đồng ý kết hôn cũng có điều tra qua Yến Cẩn Uy, cô biết rõ con người của anh không thích dạng phụ nữ quá tự phụ, tiêu tiền không nghĩ, hơn nữa còn đanh đá chua ngoa, ngại thật đó... Hà Thục Huyên chính là muốn biến thành cái dạng mà Yến Cẩn Uy ghét nhất.

- Phu nhân, không biết em có hứng thú với Yến thị hay không? Đột nhiên tôi muốn tuyển dụng em vào công ty.

Chỉ nghe đến Yến thị thì vẻ mặt đanh đá của Hà Thục Huyên cũng khựng lại một chút, nhưng rồi sau đó liền nhanh chóng lấy lại trạng thái, hất tóc nói:

- Không cần đâu, ở nhà tiêu tiền chẳng phải sẽ sung sướng hơn sao? Yến gia, lẽ nào nuôi thêm tôi thì Yến thị sẽ lỗ vốn à?

Đứng trước câu hỏi của Hà Thục Huyên thì Yến Cẩn Uy cũng không hề tỏ ra tức giận, thậm chí anh còn cảm thấy cô gái này đang cố ý. Nhưng cho dù cô có cố ý hay không thì anh cũng không quan tâm, đối với Yến Cẩn Uy mà nói thì anh chỉ muốn đưa một thiên tài như cô đến Yến thị, nhân cơ hội đó nói cho Hà gia biết rằng phu nhân Yến gia chỉ có thể là cô.

- Không vội, em cứ suy nghĩ đi, cuối tuần nhớ báo lại cho tôi nhé.

Dừng một chút, Yến Cẩn Uy lại nói:

- À đúng rồi, Yến thị nuôi thêm em cũng không đến nổi phá sản, chỉ là tôi nghĩ em sẽ không thích tiêu tiền của người khác đâu nhỉ?

Quả nhiên là ngay khi Yến Cẩn Uy dứt câu thì Hà Thục Huyên đã quay lại nhìn anh một cái, nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười vô tri từ Yến gia. Là thế thì cô cũng không muốn nói nữa, cái tên này hình như có gì đó đi lệch hướng rồi, rõ ràng dạng phụ nữ như cô bây giờ đâu phải là người mà anh thích chứ?

Bạn gái cũ của anh chắc chắn là vì như vậy mới bị đá đi mà. Sao đến cô lại không phải như vậy chứ?

- Yến gia, anh đừng tỏ ra quá hiểu tôi. Nếu không thì chỉ có khiến anh tự vả mặt mình thôi.

- Phu nhân của mình, mình không hiểu thì ai hiểu?

Nói xong thì Yến Cẩn Uy cũng chỉ để lại cho cô một chiếc váy dạ hội, nói rằng ngày mai Yến thị sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở du thuyền, hiển nhiên cô đã là vợ của anh thì phải cùng anh đi tham dự, chiếc váy dạ hội này là anh dày công chuẩn bị, hi vọng rằng cô không làm anh thất vọng. Nói xong thì Yến Cẩn Uy cũng rời đi, bỏ lại Hà Thục Huyên cũng chỉ biết nhíu mày, nếu như mà theo lời anh nói thì bữa tiệc kia không phải sẽ rất nhiều người sao? Chắc hẳn "thông gia" như Hà thị cũng xuất hiện, đột nhiên bây giờ cô lại muốn xem sắc mặt của Hà Kiều Ái khi nhìn thấy Yến Cẩn Uy quá đi. Để xem cô ta tiếc nuối thế nào.

Cầm chiếc váy dạ hội trong tay, sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ của Yến Cẩn Uy trong bộ âu phục, bất chợt cô lại mỉm cười, quả nhiên là Yến gia của Minh Thành, người người ngưỡng mộ cũng không phải là không có lý do.

[...]

Buổi tối thì Yến Cẩn Uy cũng đã đi vào phòng ngủ, nhưng khi anh đi vào đã thấy Hà Thục Huyên yên vị trên giường, đương nhiên là cô cũng rất biết điều mà chừa lại cho anh một chỗ. Ngay khi Yến Cẩn Uy trèo lên giường thì Hà Thục Huyên liền quay sang ôm lấy anh, tuy là vậy nhưng anh cũng không ghét bỏ, trái lại còn đưa tay chạm vào mũi của cô, nói:

- Ngủ xấu thật đấy Hà Thục Huyên.

Một giây sau đó thì Hà Thục Huyên liền hếch mũi một cái, rồi quay sang hướng khác. Nhưng Yến Cẩn Uy lại có cảm giác cô gái này quả nhiên không có phòng bị gì cả, xem ra buổi sáng anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play