Cố Chiêu nới lỏng vòng ôm, tay hắn nắm tay Kỷ Tô, người ngón tay đan chặt, dắt cậu đi sang chỗ chiếc xe.
Kỷ Tô ngồi vào ghế phó lái, nước mắt còn vương trên hàng mi rậm dài, đuôi mắt đỏ bừng, trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Cố Chiêu ghé lại gần thắt dây an toàn giúp cậu, đoạn đưa tay lau vệt nước dưới mắt, thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Kỷ Tô hít mũi, giọng nói vẫn đậm âm mũi nghe khá dễ thương: “Em cũng không muốn khóc đâu, tại anh hết đấy… làm em cảm động quá chừng.”
Hồi nãy khi giằng co với Kỷ Chính Hải trong phòng làm việc, thực ra cậu rất bình tĩnh, vì cậu biết cho dù có gào khóc cũng sẽ không một ai đau lòng cho cậu.
Nhưng Cố Chiêu đã đến, cậu không cần phải cố tình đè nén nỗi uất ức của mình thêm nữa, có thể mặc cho nước mắt thấm ướt bờ vai người yêu.
Cố Chiêu nâng gương mặt khóc mà cũng đẹp ấy lên, cười hỏi: “Sao mà dễ cảm động thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT