Kỷ Tô hết hồn, chuẩn bị lên mạng tìm đại ảnh của cô gái nào đó mặc váy dài để gửi qua.
Dù gì cũng mặc váy dài, đối phương chẳng thể nào nhận ra chân cậu.
Nhưng cậu lại nghĩ, lỡ như tên cặn bã kia đem ảnh đi tra thử rồi phát hiện ra là ảnh mạng, vậy thì tấm chụp chân của cậu khi trước cũng bị nghi ngờ theo, cái được không đủ bù vào cái mất.
Kỷ Tô quyết định để Manh Manh làm nũng gạt cho qua chuyện đã.
Manh Manh: [Em đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa mất rùi~]
Manh Manh: [Đợi em thức dậy rồi chụp cho anh xem, được không ạ?]
G: [Ừ.]
Kỷ Tô đặt điện thoại xuống, không định trò chuyện với gã nữa.
Tuy ngoài mặt chỉ trả lời một chữ “ừ”, nhưng trong lòng của đối phương hẳn sẽ khá chờ mong Manh Manh gửi ảnh chụp chân mới.
Có điều tên sở khanh kia sẽ mãi mãi không nhận được tấm ảnh đó, vì cậu có định gửi thật đâu.
Chờ tới chín giờ tối Kỷ Tô bận việc xong, lúc này mới khoan thai mở acc phụ ra.
Manh Manh: [Luyện đàn xong, đã về ký túc xá, đàn anh đang làm gì thế?]
Manh Manh: [Mèo con ló đầu.jpg]
Lần này Kỷ Tô không phải đợi quá lâu, bên kia trả lời khá đúng lúc.
G: [Mới tắm xong.]
Manh Manh: [Đàn anh mặc quần áo vào chưa?]
Manh Manh: [Mèo con che mặt.jpg]
G: [Mặc rồi.]
Kỷ Tô nhìn khung chat, khịt mũi.
Cậu vốn cho rằng đối phương sẽ nương theo cậu mà nói chút gì đó “nóng bỏng”. Hắn có hứng thú với chân của Manh Manh đến thế nên trông chả giống người đàng hoàng chút nào.
Làm vậy cậu có thể nhân cơ hội đó bảo tên cặn bã tự chụp một tấm, lộ mặt hay lộ dáng người đều được.
Nhưng giờ đối phương chẳng bị lừa, vì để duy trì thiết lập đáng yêu của Manh Manh nên Kỷ Tô đành phải thôi.
Manh Manh: [Ừm, ban đêm hơi lạnh, đàn anh phải mặc dày lên chút nhé!]
G không hỏi chuyện chiếc váy, đương nhiên Kỷ Tô cũng không chủ động đề cập đến. Cậu tìm chủ đề khác để nói với đối phương.
Manh Manh: [Bình thường đàn anh không đi học thì thích làm gì á?]
G: [Chơi bóng rổ, nghe nhạc.]
Manh Manh: [Ồ, hóa ra đàn anh cũng thích nghe nhạc!]
Kỷ Tô không ngờ mình bịa đại chuyên ngành cho Manh Manh thôi mà cũng trúng tủ.
Có sở thích chung làm cầu nối, lần trò chuyện này dài hơn bình thường một chút.
Ngoài ý muốn là, sở thích âm nhạc của hai người cũng trùng nhau khá nhiều.
Kỷ Tô khinh bỉ dẩu môi, không thèm tin đồ cặn bã kia có gu đỉnh như vậy.
Trò chuyện thêm một lúc, cậu chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, không muốn nói hết một chủ đề trong một buổi tối như thế.
Manh Manh: [Đàn anh, em thấy buồn ngủ rồi.]
G: [Ừ, ngủ đi.]
Manh Manh: [Đêm nay nói chuyện với đàn anh vui lắm, hơi không nỡ chào tạm biệt…]
G: [Vậy nói thêm lát nữa?]
Kỷ Tô: “…”
Sở khanh à, sao bây giờ lại không giả bộ lạnh lùng nữa?
Manh Manh: [Nhưng Manh Manh thật sự mệt lắm òi…]
Manh Manh: [Mèo con ngủ ngon.jpg]
G: [Ngủ ngon.]
*
Sau đêm đó, Kỷ Tô cảm giác G không còn lạnh lùng như hồi đầu nữa. Chỉ cần cậu gửi tin nhắn, tối đa một tiếng sau sẽ nhận được câu trả lời.
Nhưng giới hạn là ở, nếu như cậu không chủ động tìm G, thì gã cũng không chủ động tìm cậu.
Trong lòng Kỷ Tô hiểu rõ, đây là đặc tính phổ biến của đàn ông cặn bã, không chủ động, cũng không từ chối, không chịu trách nhiệm, chỉ chờ cá trong ao cắn câu.
Nhưng nếu cứ tiếp tục trò chuyện bình thường như thế, đừng nói là gạt được ảnh riêng tư của gã, ngay cả “yêu qua mạng” cũng khó mà thành.
Sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng Kiều Cẩm đưa ra kết luận: “Tôi cảm thấy, có khả năng là do gã không biết ngoại hình của cậu ra sao.”
Kỷ Tô rầu rĩ: “Nhưng lúc đàn chị yêu đương với gã có biết ngoại hình gã như nào đâu.”
Kiều Cẩm: “Vậy cậu nói xem gã có biết dung nhan của đàn chị cậu không?”
Kỷ Tô: “Biết.”
“Thì đúng rồi!” Kiều Cẩm vỗ đùi cái đét, “Nam khác nữ, đa số đàn ông là sinh vật bị giác quan kích thích, đặc biệt là cái loại cặn bã cao cấp như này, nếu người kia không phải gái đẹp thì gã không để ý lắm đâu.”
Kỷ Tô day hai bên thái dương: “Cậu nói rất có lý, nhưng nếu tôi gửi ảnh mạng cho gã, có nguy cơ gã sẽ phát hiện ngay.”
“Tôi nghĩ đã…” Kiều Cẩm nhìn gương mặt đẹp đẽ thanh tú trước mặt mình, môi dần nở nụ cười kỳ lạ.
Kỷ Tô ngờ ngợ nhận ra có gì đó sai sai: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Chính cậu hỏi tôi mà!” Kiều Cẩm bắt lấy cơ hội, nói tằng tằng tằng: “Tôi đang nghĩ nếu cậu đội tóc giả rồi hóa trang toàn thân, chắc chắn thằng sở khanh kia sẽ chết mê chết mệt cho xem!”
Kỷ Tô ngửa người ra sau: “Đừng hòng.”
“Rồi rồi, tôi biết trai thẳng như cậu thì giả gái khó lắm.” Kiều Cẩm cười hì hì, bảo: “Vậy tụi mình lùi một bước làm cái khác đi.”
Kỷ Tô vẫn cảnh giác: “Cái khác là cái gì?”
Nửa tiếng sau, dưới sự giám sát của Kiều Cẩm, Kỷ Tô bị ép đặt mua một bộ đồ thủy thủ cùng với tất chân lụa trắng.
Tránh việc nhân viên trạm chuyển phát nghĩ mình là đồ biến thái, lúc đặt mua Kỷ Tô cố ý viết ghi chú thành “giao hàng riêng tư”.
Hai ngày sau, Kỷ Tô nhận được kiện hàng từ nhân viên trạm chuyển phát. Nhìn lên đơn trên gói hàng thì phát hiện kích cỡ lẫn phân loại đều được viết rõ ràng trên đó.
Dòng cuối cùng còn viết dòng ghi chú của người mua: Giao hàng riêng tư.
Kỷ Tô: “…”
Hành vi bịt tai trộm chuông gì thế này?
Trên đường về ký túc xá, Kỷ Tô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, vàng tai trắng nõn dần đỏ rần lên.
Đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều đang chơi game. Triệu Tử Vân thấy cậu đi tới, tiện mồm hỏi một câu: “Kỷ Tô, mua gì đó?”
Kỷ Tô vờ như bình thường: “Không có gì, mua đồ dùng hằng ngày thôi.”
Nói xong, cậu cấp tốc nhét gói hàng xuống gầm giường, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan.
Đợi thêm một lát khi hai bạn cùng phòng khác đều chạy đi chơi bóng, Kiều Cẩm vội nhảy khỏi ghế: “Quần áo thủy thủ!”
Kỷ Tô im lặng đi tới khóa trái cửa phòng lại, sau đó kéo rèm cửa sổ thật kín kẽ như thể có tật giật mình.
Kiều Cẩm không chờ nổi nữa vội bóc mở gói hàng. Trước tiên trải bộ đồng phục váy ngắn kiệm vải ra, sau đó cầm lấy đôi tất lụa ren trắng: “Tô Tô! Mau thử xem có vừa người không!”
Kỷ Tô đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt kháng cự thấy rõ.
“Không muốn cũng vô dụng thôi bé yêu à.” Kiều Cẩm cười tà dâm, “Cần tôi mặc giúp cậu không?”
Kỷ Tô: “Không cần đâu…”
Kiều Cẩm đưa áo váy thủy thủ cho cậu: “Nào nào thử đi bé yêu.”
Kỷ Tô đành chấp nhận số phận cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm để thay.
Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra lần nữa.
Kiều Cẩm đánh mắt nhìn sang, bật thốt lên “má nó”.
Ngón tay trắng mịn co lại kéo tà váy ngắn xuống, Kỷ Tô xấu hổ tới nỗi lạc luôn cả giọng: “Cậu đừng có nhìn chằm chằm kiểu đó…”
Kiều Cẩm ép mình rời mắt đi: “Được, tôi không nhìn.”
Giờ khắc này cậu ta vô cùng vui vẻ, lẫn vào đó là chút tiếc nuối vì bản thân là 0 sắt thép, chứ nếu không kiểu gì cậu ta cũng sẽ nhào tới ép cậu trai xinh đẹp đang mặc váy thủy thủ kia làm này làm nọ…
“Ừm… Cậu mau chụp giúp tôi đi.” Kỷ Tô hắng giọng, “Nhớ đừng chụp trúng mặt.”
Kiều Cẩm hoàn hồn, đạo diễn Kiều online trở lại: “Tô Tô, cậu quỳ lên giường trước đi.”
Kỷ Tô không hiểu: “Hả?”
“Không phải chứ—— Tô Tô, cậu chưa xem phim heo bao giờ hả?” Kiều Cẩm tặc lưỡi, “Có lúc tôi hoài nghi liệu cậu có phải trai thẳng thật hay không đó.”
Kỷ Tô nghiêm túc: “Thật trăm phần trăm.”
“Được thôi, tôi biết thời gian của cậu đều dành cho việc học và vẽ hết rồi.” Kiều Cẩm ra hiệu, “Nghe tôi đi, cậu lên giường trước, quỳ hướng mặt về phía tôi.”
Loay hoay một hồi lâu, cuối cùng Kỷ Tô cũng bày ra tư thế làm đạo diễn Kiều hài lòng.
Kiều Cẩm chụp liên tục mấy tấm, sau khi xác nhận rằng không có sơ hở gì thì mãn nguyện trả điện thoại lại cho Kỷ Tô.
Hoàn toàn không dùng bộ lọc gì hết mà dùng thẳng camera thường.
Kỷ Tô không dám nhìn nhiều, mở luôn acc phụ ra.
Nhưng lần này cậu không gửi luôn ảnh cho riêng G xem, mà là viết trạng thái rồi đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Cơ mà chẳng khác nhau mấy, dù gì trong vòng bạn bè của cậu chỉ có mình G, đăng lên đúng là để cho gã xem.
*
Tám giờ rưỡi tối, Cố Chiêu bước vào ký túc xá, theo sau có thêm hai bạn cùng phòng đang ríu ra ríu rít.
“Cú bóng vừa nãy của tôi mấy cậu thấy sao hả?” Vương Minh Triết đứng tại chỗ nhảy lên làm động tác ném bóng vào rổ, “Đỉnh không?”
“Đỉnh thì đỉnh đấy, nhưng cậu vừa phải thôi nhá.” Chu Dương cười đẩy cậu ta một cái, “Có mỗi cú bóng mà cậu cũng treo trên miệng tới tận năm sau cho được.”
“Lão Chu, cậu nói sai rồi, tôi có thể nói tới tận ba năm sau cơ!” Vương Minh Triết nhìn Cố Chiêu đầy vẻ chờ mong: “Anh Cố, cậu mau khen tôi một câu đi!”
“Ừm.” Cố Chiêu hờ hững đáp một tiếng rồi cầm điện thoại lên mở khóa, ấn mở WeChat.
Mấy giây sau, hắn hơi nhíu mày, sau đó bấm vào vòng bạn bè.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt vài cái trên màn hình, rồi đột nhiên hắn khựng lại.
Manh Manh: [Trời ấm trở lại rồi, có thể mặc váy ngắn xinh đẹp òi á~]
Bên dưới còn kèm theo một tấm ảnh.
Cố Chiêu mở to tấm ảnh lên, đồng tử hắn co rụt lại.
Người trong ảnh mặc áo váy thủy thủ ngoan ngoãn quỳ trên giường, nửa thân trên chỉ để lộ ra một đoạn eo thon nhỏ vừa trắng vừa mềm, vừa gầy vừa mảnh, tựa như có thể ôm chặt lấy bằng một tay, chỉ cần siết mạnh thêm chút thôi là sẽ gãy.
Dời xuống bên dưới là chiếc váy ngắn miễn cưỡng che đi bờ mông cong vểnh đầy đặn, cặp đùi trắng mềm được vòng ren ôm chặt lấy tạo nên cảm giác căng mọng, kết hợp với đôi tất lụa trắng gần như trong suốt kia là đôi chân dài miên man.
Vừa thuần khiết vừa phóng túng, xinh đẹp mà gợi cảm.
“Anh Cố, cậu có nghe tôi nói không thế?” Vương Minh Triết vẫn chưa từ bỏ, cậu ta sáp lại gần, “Cậu đang xem gì thế?”
Trong tích tắc, Cố Chiêu trở tay lật úp màn hình điện thoại xuống bàn kêu “cạch” một tiếng.
Vương Minh Triết cười: “Thứ gì tốt mà không thể chia sẻ cho anh em cùng ngắm thế hả?”
Cố Chiêu nhướng mày, tiếc chữ như vàng: “Không được.”
“Rồi rồi rồi, tôi không xem!” Vương Minh Triết chịu thua, “Mời anh đây xem tiếp đi, tôi hồi tưởng lại cú bóng vừa nãy tiếp đây he he…”
Cố Chiêu kéo ghế ra ngồi, cầm điện thoại lên.
Đầu bên kia, Kỷ Tô được như ý nguyện, nhận được tin nhắn chủ động đầu tiên của G.
G: [Không phải bảo là mặc váy dài à?]
Kỷ Tô canh thời gian, bơ gã mười phút rồi mới trả lời.
Manh Manh: [Gì thế đàn anh?]
Manh Manh: [Mèo con khó hiểu.gif]
G: [Tấm ảnh trên vòng bạn bè.]
Manh Manh: [Ò, cái đó hả…]
Manh Manh: [Mấy hôm trước mặc váy dài, nhưng hôm nay mặc váy thủy thủ ó.]
Kỷ Tô nhìn giao diện trò chuyện, thấy bên kia vẫn luôn hiện dòng “đối phương đang soạn tin…”
Đợi hồi lâu sau, khung chat nhảy ra một tin nhắn mới.
G: [Thích mặc váy ngắn?]
Manh Manh: [Đúng rồi ó~]
Manh Manh: [Đàn anh thấy em mặc váy ngắn không xinh à?]
G: [Không có.]
G: [Xinh lắm.]
Kỷ Tô nhướng mày. Đây là lần đầu tiên G trực tiếp khen cậu.
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
Manh Manh: [Vậy sau này em mặc váy ngắn nhiều vào cho đàn anh xem nha, được không nè?]
G: [Ý của em là, chỉ mặc cho mình tôi xem?]
“Đệch mợ, tên cặn bã này mơ đẹp thật đấy!” Kiều Cẩm ở đâu chui ra hô lên, “Chắc chắn sở khanh đang chờ cậu gửi ảnh riêng tư cho gã, để mình gã từ từ thưởng thức.”
Kỷ Tô: “Vậy sao…”
“Nhưng như vậy cũng chứng minh được rằng gã có dục vọng với cậu, đây là chuyện tốt.” Kiều Cẩm vuốt chòm râu vốn không tồn tại.
Thế là Kỷ Tô vội tranh thủ thời cơ mà mớm mồi.
Manh Manh: [Nếu như đàn anh muốn thế thì…]
Manh Manh: [Mèo con ngượng ngùng.jpg]
Bên kia không trả lời ngay, nhưng mục đích tối nay đăng vòng bạn bè của Kỷ Tô đã đạt được. Cậu đang định chốt sổ thì nhận thêm một tin nhắn mới.
G: [Ảnh đó do ai chụp giúp em?]
Manh Manh: [Đàn anh đoán xem?]
G: [Bạn trai?]
Manh Manh: [Đương nhiên là không rồi, người ta làm gì có bạn trai chứ!]
Manh Manh: [Bạn cùng phòng chụp giùm ó.]
G: [Tấm ảnh này chỉ có mình tôi nhìn thấy, hay tất cả mọi người đều thấy?]
Tim của Kỷ Tô giật thót lên, cậu vô thức cảm thấy mình bị đối phương nhìn thấu cách một cái màn hình.
Manh Manh: [Đương nhiên tất cả mọi người đều thấy rồi. Em đăng lên vòng bạn bè không hề hạn chế ai cả.]
G: [Ừ.]
Kỷ Tô cắn môi dưới, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao. Cậu gửi hết mấy tấm ảnh ở các góc chụp khác nhau còn lại trong điện thoại qua cho gã.
Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, một tấm hay mười tấm có gì khác nhau đâu.
Manh Manh: [Mấy tấm này chỉ cho mình đàn anh ngắm thui đó nha!]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiêu: Nắng cực.
Tô Tô: Nắm thóp.
Tiểu Kiều: Độ quyến rũ vô cực trong truyền thuyết đây sao? Lấy sổ ra ghi chép vào nè!
_____________
Dưới đây là chú thích ảnh cho mấy bà dễ tưởng tượng :))))
*Tui nghĩ em Tô mặc bộ váy thủy thủ này:
*Vòng ren đeo đùi:
*Tất ren trắng: