Ông Xã Ơi, Anh Nói Gì Đi Chứ?!

Chương 6: "Tôi là gì của cậu?"


3 tháng


Bàn tay đang xoa bóp bỗng nhiên dừng lại, trong phút chốc Quý Ngạn còn cho là mình nghe lầm, cả khuôn mặt tràn đầy nét khó tin.

— Âm thanh vừa rồi…..phát ra từ sếp hả???

Lan Dực nằm nhoài trên ghế sopha, cả mặt vùi vào hai tay nên không thể nhìn ra được biểu cảm.

Chỉ có màu sắc ở cổ khá gây chú ý, nền nã tươi đẹp tựa búp sen sau cơn mưa.

Quý Ngạn ngại ngùng nhìn chằm chằm lưng của sếp, sau đó mới muộn màng ý thức được mình dùng lực mạnh quá nên làm sếp đau, vì thế lúc này cậu đã tiết chế lại lực tay.

Thế nhưng….

Cậu thật sự không thể ráng được nữa mới thành khẩn đưa ra yêu cầu: “Sếp thả lỏng người ra chút được không? Sếp cứ gồng người như này, tôi xoa bóp không thoải mà sếp cũng khó chịu đúng chứ?”

Lan Dực hít một hơi thật sâu, gằn giọng: “Vậy khỏi xoa bóp nữa.”

Quý Ngạn tưởng hắn giận rồi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi sếp Lan, lần này tôi sẽ cố xoa bóp mạnh hơn. Mấy nay sếp họp hành miết, ngồi lâu không tốt cho xương sống đâu nên để tôi giãn cơ cho sếp.”

Lan Dực thấy cậu sắp ngồi lên chân của mình, vội vàng đứng dậy tóm lấy cổ tay cậu: “Tôi đã nói là không cần xoa bóp nữa.”

Đôi mắt người đàn ông sâu hút, đuôi mắt đỏ lên, từng đường gân xanh cũng từ từ hiện lên trên gáy, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm tựa một con sư tử đực hung ác.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức hơi thở cả hai quyện vào nhau khiến bầu không khí chợt trở nên nóng lên.

Có lẽ Quý Ngạn nhận ra được khoảng cách giữa hai người có hơi lúng túng, cậu đứng dậy khỏi ghế sopha: “Tôi không xoa bóp nữa, sếp buông tay ra được không ạ?”

Lan Dực buông tay cậu ra, bấy giờ mới phát hiện đoạn cổ tay bị hắn nắm đã đỏ ửng lên.

Người đàn ông không cảm xúc rời mắt đi, nói: “Cậu về nghỉ ngơi đi.”

Quý Ngạn rời đi như trút được gánh nặng, lúc đi ra vừa khéo gặp được Evillis và Bạch Doãn Châu ở hành lang, sau khi chào hỏi hai người đó xong, cậu về phòng mà không hề chú ý tới ánh mắt Evillis nhìn cậu có bao nhiêu trêu chọc.

“Tiểu Bạch, em có nhìn thấy rõ nãy nhóc con đi ra từ đâu không? Có phải từ phòng Caleb không?”

Bạch Doãn Châu không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận lời nói của anh.

Evillis khẽ tặc lưỡi: “Xem ra mùa xuân của bé trai….không đúng, mùa xuân của “cụ” trai tân đến rồi.”

**

Đêm dài đằng đẵng, Quý Ngạn không buồn ngủ mấy, sau khi tắm xong cậu ôm ngay cái máy tính bảng nằm vùi trong sopha bắt đầu vẽ vời.

Bức fanart kia bị cậu ‘ngâm’ quá lâu rồi, má mì đại gia bảo không gấp nhưng cậu đã nhận tiền rồi, mà cầm tiền là phải cố gắng làm việc dù công việc ngoài đời bận rộn đến mấy đi chăng nữa cũng không phải là lý do để kéo dài thời gian của một người sếp khác.

Cậu đã nhận đơn vẽ được hai năm, trong lúc vẽ có không ít fanart hoặc về game, hoặc về tiểu thuyết, hoặc về anime. Để phù hợp với thiết lập nhân vật, thỉnh thoảng cậu sẽ bớt chút thời gian để bổ sung thêm tác phẩm gốc, cố gắng hết sức để nhân vật dưới ngòi bút của bản thân khớp với mong muốn của sếp nhất.

Cầm bút suy tư hồi lâu, Quý Ngạn mới bắt đầu đi nét.

Lần này background ở nhà tắm, hai nhân vật chính ngâm trong nước, một người quần áo mới cởi được một nửa đang cầm con dao sắc lẹm, người còn lại toàn thân lõa lồ bình tĩnh đối mặt.

Quan trọng nhất là ở trong nước, thân dưới của hai bên đang gắn kết chặt chẽ với nhau.

Lúc Quý Ngạn vẽ tới đây hai gò má không kiềm được đỏ bừng lên, cậu cố ý dùng rèm the chống muỗi bao quanh bể tắm và hơi nước nóng bốc hơi để che lại, cố hết sức để làm mờ đi những hình ảnh không được xét duyệt mà vẫn dễ dàng nhận ra hai nhân vật chính đang làm này làm kia.

Lần này cậu vẽ bản phác thảo hết sức thuận lợi, chín giờ “động thổ” thì đến mười giờ là xong, hiệu quả tổng thế không tồi lắm ít nhất là phù hợp yêu cầu nhân vật của má mì đại gia.

Quý Ngạn gửi ảnh chụp màn hình qua bà chủ có tên ghi chú là “Nữ đại gia số 31”, để đối phương xem trước bản phác thảo, có chỗ nào chưa hài lòng còn có thể sửa chữa kịp thời.

Bốn mươi giây sau, Quý Ngạn nhận được một chuỗi dấu chấm than.

Nữ đại gia số 31: Thầy Thất Thất, thầy là thần linh của em! Bức tranh này quả thật hoàn toàn ăn khớp với tưởng tượng trong lòng em!!! Để em lên Taobao đặt làm một cái cờ thưởng cho thầy!!!

Thất Thất Thứ Nhất 0.0: Bà chủ thích là được rồi. Không biết là bà chủ còn có chỗ nào muốn sửa không?

Nữ đại gia số 31: Em không thấy có sai sót nào cả, không chắc khi lên màu sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ em thật sự hết sức hết sức hài lòng! Có phải thầy đã lén đọc tiểu thuyết không? Sao có thể vẽ cơ thể Vương gia sinh động cuốn hút thế chứ, còn ánh mắt quả thật cứ như móc ra từ trong sách. Xuất sắc xuất sắc! A a a con dao găm của vợ em đâm vào không phải Vương gia mà là vào tim em!

Sinh động cuốn hút à…

Quý Ngạn bỗng dưng ý thức được sau khi cậu massage cho cấp trên xong linh cảm ùn ùn kéo tới, múa bút như thần.

Nhưng cậu xin thề hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ vẽ cấp trên thành nam chính trong truyện đồi trụy, mà chỉ học hỏi một số phương diện về cấu trúc cơ thể thôi!

Phục hồi tinh thần lại, Quý Ngạn gõ chữ trả lời: Nếu bà chủ không có ý kiến gì tôi sẽ lên màu, nhưng sau này sẽ không hỗ trợ sửa đổi đâu nhé~

Nữ đại gia số 31: Vâng ạ! Thật sự thầy vẽ đẹp quá mức luôn ấy, nghe mấy chị em khác nói hầu như lần nào đặt tranh của thầy vẽ cũng tuyệt vời ông mặt trời, lần này em đặt hai bức, cũng lĩnh hội được niềm zui tuyệt vời này nè! Em yêu thầy Thất Thất quá đi QAQ.

Quý Ngạn bối rối khi được má mì đại gia tâng bốc, cố ý chọn một gói biểu cảm ngượng ngùng để gửi qua: [Boy mạnh mẽ thấy mắc cỡ.jpg]. Cảm ơn bà chủ đã yêu thích, tôi sẽ cố gắng gửi tranh qua sớm nhất có thể.

Hai ngày sau đó lại nhãn rỗi bất ngờ, Quý Ngạn cứ rảnh là lại lên màu tranh ở trong phòng, vì vậy mà tiến độ bản vẽ cũng gần kết thúc.

Bởi vì để bên trên phê duyệt tài liệu thay đổi người phụ trách khá tốn thời gian, Lan Dực muốn nhanh chóng thông qua xét duyệt nên phải dùng đến kha khá mối quan hệ mới có thể rút ngắn được quy trình làm việc, sau khi tài liệu người phụ trách mới được phê duyệt, công ty đã gửi hàng hóa đi để giảm thiểu tổn thất hết mức có thể.

Tối thứ sáu, Lan Dực đặc biệt bố trí một buổi tiệc rượu để cảm ơn tới những lãnh đạo liên quan.

Quý Ngạn gửi bản vẽ đã hoàn thành cho má mì đại gia, sau đó đi theo cấp trên đến tiệc rượu tiếp đãi mấy người tai to mặt lớn kia.

Rượu ở trên bàn không phải là rượu Tây mà là rượu nguyên chất được ủ lâu năm trong hầm nên có độ rượu rất cao.

Những vị lãnh đạo đều có tửu lượng rất cao, sau khi Lan Dực uống mấy ly rượu trắng vào bụng rồi mà nhìn vẫn không chút ngà ngà say, Bạch Doãn Châu trông vẫn như lúc tiệc mới bắt đầu, anh và Lan Dực thay phiên nhau đi chúc rượu người khác, đối phương dần dần thua trận đồng thời đầu lưỡi cũng bắt đầu mất cảm giác.

Evillis và Quý Ngạn hiếm khi uống rượu trắng, mới nhấp hai ngụm rượu xuống bụng thôi cơn say đã ùn kéo tới khiến cả hai say đến mức mê man bất tỉnh.

Trên đường từ nhà hàng về khách sạn, Evillis say quắc cần câu hát hò vô duyên vô cớ ở trên xe. Quý Ngạn chê anh ta phiền, cậu đau khổ không thể tả bèn bịt tai lại rúc vào trong góc, cuối cùng lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc xe đến khách sạn, Bạch Doãn Châu gọi điện cho quản gia ở khách sạn để người ta hỗ trợ anh đưa Evillis về phòng, nhưng Evillis lại níu tay anh lại: “Hai đứa mình ở cùng nhau mà đúng không Tiểu Bạch, sao em không đưa anh về phòng vậy hả?”

Bạch Doãn Châu kiên nhẫn giải thích: “Tiểu Quý cũng uống nhiều, em phải đưa cậu ấy về phòng.”

Evillis quay đầu nhìn về phía cháu trai, chỉ vào mũi hắn rồi nói: “Quý Ngạn là vợ nó để nó tự đưa về đi!”

Bạch Doãn Châu: “…”

Bất ngờ là Lan Dực lại không bác bỏ: “Doãn Châu, anh đem cậu về phòng đi còn Quý Ngạn giao cho tôi là được rồi.”

“Sếp Lan đã lên tiếng vậy rồi hai ta cũng đừng đứng đây làm chướng ngại vật nữa, mau mau đi thôi mau mau đi thôi.” Evillis yếu ớt kề lên người Bạch Doãn Châu, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng cả anh: “Anh choáng đầu quá em đỡ anh chút đi.”

Đợi hai người rời đi, Lan Dực mới moi Quý Ngạn ra khỏi xe, sau đó vác cậu về khách sạn dưới ánh mắt khác thường từ mọi người xung quanh.

Người đàn ông đi không nhanh mấy nhưng cảm giác xóc nảy lại rất mạnh mẽ, Quý Ngạn nằm bò trên vai hắn, bụng khó chịu vì bị cấn ép cậu tỉnh giấc khỏi giấc ngủ say, vừa giãy dụa vừa mơ hồ nói: “Ói, tôi muốn ói.”

Lan Dực giữ hai chân cậu lại ngăn cho cậu không lộn xộn nữa: “Nhịn đi.”

Quý Ngạn không biết bản thân đang nằm bò trên vai cấp trên, sau khi não bộ đã bị rượu khống chế cậu bắt đầu khóc lóc om sòm không hề kiêng kỵ gì, chân không cử động được cậu bèn đổi qua dùng tay đấm lưng người đàn ông: “Chuyện này sao mà nhịn được chứ, tôi thật sự muốn ói!”

Lan Dực bước mấy bước đã tới cửa phòng, hỏi: “Thẻ phòng đâu?”

Đầu óc Quý Ngạn đang không tỉnh táo, lúc này cậu chỉ một lòng một dạ nghĩ tới việc đi ói, hoàn toàn không rảnh đi nghĩ những chuyện khác, hai chân cậu lại bắt đầu quẫy đạp: “Tôi thật sự muốn ói mà, khó chịu quá đi mất…”

Có lẽ lo cậu ói lên người, Lan Dực lười dông dài thay vào đó là tự mình đi tìm.

“Làm gì vậy? Đừng có sờ bậy nha!!! Ha ha ha ha…. ngứa quá đi! Anh không được sờ mông tôi!”

Lan Dực chịu đựng tiếng ồn ào lấy được thẻ phòng trong túi quần của cậu, cuối cùng hắn không nhịn được nữa bèn đánh một phát lên mông Quý Ngạn, người thanh niên say khướt như ấn trúng nút công tắc, toàn thân xịt keo cứng ngắc, không phát ra tiếng la lối om sòm nữa.

Mở cửa phòng ra, Lan Dực vác cậu đến nhà vệ sinh, vừa thả Quý Ngạn xuống cậu lập tức nằm nhoài trên bồn cầu nôn mửa hết đợt này đến đợt khác, đau khổ đến mức khóe mắt ngấn nước, gân xanh trồi lên trán và gáy.

Sau khi ói xong, Quý Ngạn kiệt sức ngồi dưới sàn, đến nỗi điện thoại rớt xuống hồi nào cũng chẳng hay.

Thật ra trong bữa tiệc tối, chính Lan Dực là người xúi cậu uống rượu trắng, hắn đã ấp ủ suy nghĩ muốn thăm dò cậu, nên đã nảy ra suy nghĩ nhân lúc cậu say sẽ dò hỏi cậu.

Mà trước mắt đây chính là thời cơ tốt.

Lan Dực nhúng ướt khăn và lấy một ly nước ấm, lau sạch vết bẩn ở khóe miệng cậu rồi lại kiên nhẫn dỗ cậu súc miệng, động tác dịu dàng tỉ mỉ kỹ càng.

Quý Ngạn súc miệng xong lại tựa vào bồn cầu lẩm bẩm: “Sao lại có hai sếp Lan ở đây vậy ta? Một người thôi đã đủ để tui nhức nhức cái đầu rồi, ở đây tận hai người không phải là muốn giết tui đó chứ…”

Thấy khuôn mặt khổ não của cậu, Lan Dực chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn giơ hai ngón tay ra hỏi: “Mấy ngón tay đây?”

Quý Ngạn trả lời rất dứt khoát: “Bốn ngón!”

Lan Dực lại giơ thêm một ngón nữa: “Còn đây là mấy ngón?”

Quý Ngạn nhìn mấy giây rồi lắc đầu: “Nhiều quá, đếm không nổi.”

Lan Dực khẽ bật cười, sau đó hắn nắm chặt vai cậu thanh niên, giọng nói còn dịu dàng hơn cả ánh đèn trên đỉnh đầu: “Để tôi dìu cậu đi nghỉ ngơi nhé.”

Tối nay hắn cũng uống kha khá rượu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn.

Lúc đứng dậy, điện thoại rơi trên mặt đất lọt vào khóe mắt Lan Dực, hắn tiện tay nhặt lên, lòng bàn tay vô tình chạm vào màn hình, một tin nhắn chưa đọc đập thẳng vào mắt hắn..

[Tài khoản QQ: Nữ đại gia số 31: Đã chuyển xong toàn bộ tiền qua rồi nhé!]

Chấm đỏ nhỏ cho thấy người tên là “Nữ đại gia số 31” gửi cho Quý Ngạn bốn tin nhắn, nhưng điện thoại đang khóa nên màn hình chỉ hiện tin nhắn cuối cùng.

Lan Dực không có thói quen nhìn trộm chuyện riêng của người khác, hắn nhanh chóng nhét điện thoại lại vào trong túi quần của Quý Ngạn.

Tuy nhiên trong đầu hắn vẫn hằn sâu cái tin nhắn tràn trề tính giao dịch đó.

Quả nhiên nhóc vô lại này có quan hệ không đứng đắn với người khác.

Không lẽ người tên “Nữ đại gia số 31” chính là người đã giật dây cậu ta lẻn vào công ty? Nếu không sao cậu ta lại để biệt danh mơ hồ như vậy, đã thế còn dùng tài khoản khác để liên hệ với đối phương.

Lan Dực mang suy nghĩ lẫn lộn đỡ Quý Ngạn lên giường, cái con người này vừa mới chạm vào nệm chăn đã nằm thành hình chữ “大” thoải mái mà chẳng hề có chút phòng bị nào.

Lan Dực hơi ngớ người ra chốc lát, hắn ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vỗ lên mặt nhóc ma men: “Đừng có ngủ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Quý Ngạn nhắm nghiền mắt hừ một tiếng.

Mắt thấy cậu lại muốn ngủ, Lan Dực dứt khoát nhấc cậu dậy rồi để cậu tựa vào đầu giường, sau đó lặng lẽ mở ghi âm điện thoại lên, thử thăm dò: “Sao cậu lại đến tập đoàn Tư Thụy Lý?”

Quý Ngạn khó khăn hí mắt ra, mơ màng trả lời: “Để thực tập đó.”

Khựng lại một chút, Lan Dực lại hỏi tiếp: “Thế ‘Nữ đại gia số 31’ là gì của cậu?”

Câu hỏi này khiến đầu óc Quý Ngạn hoạt động lại trong mấy giây ngắn ngủi, khóe mắt dần dần đong đầy nụ cười xán lạn: “Bà chủ tôi đó, nhiều tiền lắm.”

“Bà chủ?” Lan Dực híp mắt lại, tiếp tục đặt câu hỏi: “Giữa hai người đang thực hiện giao dịch gì đó phải không?”

Quý Ngạn gật đầu yếu ớt: “Đúng vậy, bà chủ đưa tôi tiền, tôi giúp bà chủ vẽ…..” Trong đầu bỗng vang lên tiếng còi báo động bí ẩn không tên, Quý Ngạn hiếm thấy tỉnh táo lại, lập tức đổi giọng: “Giúp bà chủ làm việc! Công việc không trái pháp luật!”

Người đàn ông còn muốn tra hỏi tiếp vấn đề này, nhưng miệng nhanh hơn não, câu nói ra lại là: “Cô ta là bà chủ của cậu vậy tôi là gì của cậu?”

“Cũng là ông chủ của tôi.”

“Chỉ là ông chủ thôi sao?”

Quý Ngạn vui vẻ đến mức phát ra tiếng cười rùng rợn sởn cả tóc gáy: “Còn có thể là cái gì nữa? Ông xã hả? Hớ hớ hớ hớ hớ hớ hớ!”

Lan Dực bị hai chữ “ông xã” làm cho cứng họng không nói lên lời, thậm chí còn nghi ngờ có phải thằng nhóc khốn kiếp này đang giả say không.

Rất nhanh sau đó Quý Ngạn lại lầm bầm tiếp: “Dáng người sếp Lan thật sự rất đẹp, đúng là ứng cử viên tốt nhất cho nhân vật nam chính trong truyện đồi trụy.”

Lan Dực: “..?”

Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn lại hỏi: “Lần đầu gặp mặt, cậu nói chúng ta có con vậy đứa bé ở đâu rồi?”

Vừa dứt lời Lan Dực đã ngớ cả người, hắn cũng không biết tại sao bản thân bỗng nhiên lại hỏi vấn đề thiểu năng như này, hơn nữa hắn còn bối rối vì chẳng hiểu sao bản thân lại cố chấp với “đứa bé” đó đến mức này.”

Từ trước tới nay tình huống vạ mồm như này chưa từng xảy ra, rốt cuộc hắn đành đổ hết mọi tội lỗi cho cồn.

–Do cồn làm tê liệt não bộ nên mới khiến khả năng suy nghĩ của hắn suy giảm nghiêm trọng như vậy.

Lan Dực buồn phiền xoa xoa huyệt thái dương, chuẩn bị ấn nút dừng ghi âm để kết thúc lần tra hỏi vô nghĩ này.

“Đúng thật là có một đứa bé.”

Ngón tay đang lơ lửng trên nút ghi âm bỗng nhiên cứng đờ, đuôi lông mày Lan Dực giật liên hồi khi nghe thấy câu đó.

Quý Ngạn nói xong thì không nói thêm gì nữa, khuôn mặt dại ra như thể đang lâm vào hồi ức.

Đang lúc bầu không khí trở nên gượng gạo, thanh niên say xỉn bất chợt bụm mặt lại, khóc nức nở: “Tuy rằng ngoài miệng tôi nói không muốn nuôi thằng bé nhưng mỗi lần bé con gọi tôi là “ba ơi” tôi lại mềm lòng muốn chết, hức hức hức thật ra tôi rất thương nhóc con nhưng hiện tại tôi lại không thể nuôi thằng bé….”

Tác giả có lời muốn nói:

(Tình huống giả định) Não yêu đương với não công việc của sếp Lan nói chuyện với nhau.

Não yêu đương: Chúng ta có con thật kìa.

Não công việc: Không nên tin lời của con ma men.

Não yêu đương: Tôi có lỗi với em ấy, hại em ấy mấy năm nay một mình nuôi nấng con, chắc hẳn em ấy đã chịu nhiều đau khổ lắm rồi.

Não công việc: Tỉnh táo lại đi! Cậu ta là người được đối thủ phái đến nằm vùng đó!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play