Cơn mưa lớn kéo dài liên tục mấy tiếng đồng hồ đã gột rửa sạch sẽ thành phố cổ, cả hàng cây ngô đồng ở hai bên đường cũng trở nên xanh mướt.
Đoan Ngọ ăn bánh ngọt xong thì nằm ngủ thiếp đi trên đùi Quý Ngạn. Dây thần kinh căng chặt nãy giờ của Quý Ngạn đã có thể thả lỏng ra, giờ khắc này cậu thấy người mình mệt rã rời, đang chuẩn bị nhắm mắt lại thư giãn một lúc lại nghe thấy tiếng hệ thống báo sắp đến nơi.
Khu thành cổ chật hẹp chen chúc, xe từ bên ngoài vào khó mà tìm được chỗ đỗ xe. Quý Ngạn tỉnh táo lại, lập tức chỉ cho Lan Dực biết chỗ nào có thể dừng xe. Đợi đến khi xe hoàn toàn dừng lại, cậu mới cẩn thận bế Đoan Ngọ lên, đưa cậu nhóc về nhà.
“Để tôi.” Bấy giờ, cửa xe bị mở ra, Lan Dực che dù khom người bước xuống, giơ một tay ra đón lấy Đoan Ngọ từ trong lòng cậu.
Quý Ngạn đờ người, sau khi phản ứng lại được liền lập tức xuống xe: “Sếp Lan, sếp đưa dù cho tôi đi.”
Lan Dực đưa dù cho cậu, dùng hai tay bế lấy Đoan Ngọ, để cậu bé nằm ngủ say trên vai mình.
Đoan Ngọ hơi béo, nhưng dù sao bé cũng mới ba bốn tuổi, giờ đây được áo khoác của người lớn bọc lại khiến bé trông vô cùng nhỏ nhắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT