"Cả ba người đều rất túng thiếu, mặc dù muốn giúp Bạch Phượng Phi nhưng không ai có nổi ngần ấy tiền... Phó Tử Tiêu mặc dù cũng có được một chân ở cửa hàng tây nhờ việc nịnh bợ Trình Quan Chi nhưng ngày thường anh ta tiêu tiền như nước, chẳng tiết kiệm được đồng nào. Từ trước tới nay anh ta sống nhờ việc lẻo mép, nay Bạch Phượng Phi chưa về đến tay anh ta, tất nhiên anh ta không thể trơ mắt nhìn cô ta bị người khác mua về làm thiếp, anh ta liền nảy ra ý tưởng đi thuyết phục ông chủ gánh hát lúc bấy giờ - chính là cha của ông chủ bây giờ.
Bản tính người này vốn rất hám lợi, Phó Tử Tiêu lại hốt thuốc đúng bệnh, nói giọng hát Bạch Phượng Phi rất đặc biệt, nếu được đào tạo thì chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng, nếu cứ như vậy mà bán cô ta thì đoàn kịch sẽ mất đi một "cây hái tiền", đây chắc chắn là một vụ mua bán lỗ vốn. Ông chủ đoàn kịch nghe xong, cảm thấy cũng có lý, liền đổi giọng rằng sẽ không bán Bạch Phượng Phi nữa, nhưng ông ta vẫn cần 1000 tiền tây dương để duy trì đoàn kịch, nếu không thì Bạch Phượng Phi vẫn sẽ bị bán cho người đàn ông giàu có kia."
"Khế ước bán thân của Bạch Phượng Phi vẫn còn trong tay ông chủ đoàn kịch, đoàn kịch chẳng có gì ngoài mấy tên côn đồ nên chắc chắn là không thể trốn nổi, Phó Tử Tiêu và Dương Vũ Thiên nghĩ đủ mọi cách, thậm chí còn hỏi vay tiền Đặng Quy Trang - người có gia cảnh khá nhất trong số họ. Nhưng lúc đó 1000 tiền tây dương là một số tiền rất lớn, dù là doanh nhân giàu có thì cũng phải suy tính trước sau mới dám bỏ ra, huống chi Đặng Quy Trang mới chỉ là một cậu sinh viên.
Không lâu sau, cơ hội tới. Trình lão gia - ông chủ cửa hàng tây Phú Vinh muốn rèn luyện con trai, ông đã giao một số danh sách quan trọng cho Trình Quan Chi rồi bảo anh ta đến bến cảng bàn chuyện làm ăn. Phó Tử Tiêu vốn rất thân với Trình Quan Chi, thấy đây là cơ hội khó có được, anh ta bàn với Dương Vũ Thiên, vạch ra một kế hoạch trong ngoài phối hợp rất to gan, vốn dĩ Hứa Dịch Sơn cũng không chịu tham gia, nhưng lúc đó anh ta rất cần học phí, lại thấy kế hoạch của Phó Tử Tiêu khá hoàn hảo, nếu cẩn thận thì sẽ không bị lộ ra sơ hở gì, huống chi Phó Tử Tiêu suốt ngày nói "liều ăn nhiều", Hứa Dịch Sơn và Dương Vũ Thiên đều là những kẻ liều, nghe Phó Tử Tiêu nói ngày này qua ngày khác, dần dần cũng cảm thấy xiêu lòng.
Đến hôm đó, Phó Tử Tiêu đến bến tàu cùng Trình thiếu gia, đợi ở đó ba ngày liền, khi các tàu chở hàng cập bến xong xuôi, tiền về đầy túi, Trình Quan Chi vốn định lập tức về nhà ngay trong buổi tối hôm ấy thì chợt nhớ ra mình còn có cuộc hẹn ở phố Xuân Oanh với Phan tiểu thư (chính là dì út của Hồng Đậu), anh ta liền đổi ý, không dẫn đoàn tùy tùng về nhà nữa mà lại để lái xe chở mình đến phố Xuân Oanh. Nào ngờ khi xe chạy đến chỗ vắng thì xe lại cán phải đinh nên thủng lốp, lái xe vừa xuống kiểm tra thì bị người lạ đánh ngất...
Phó Tử Tiêu cũng vội vàng xuống xe đánh nhau với người kia, Trình Quan Chi đang bị dọa thì đột nhiên trước xe xuất hiện hai người đàn ông cao to lực lưỡng che mặt, nhìn có vẻ như lưu manh đến cướp tiền, để bảo vệ tính mạng, Trình Quan Chi liền chủ động đưa tiền ra cho bọn họ, nào ngờ vừa đưa tiền ra thì liền bị đám cướp đánh ngất xỉu.
Khi Trình Quan Chi tỉnh lại thì đã nửa đêm, tiền bạc trên người đã bị cướp sạch, Phó Tử Tiêu và lái xe vẫn còn chưa tỉnh, anh ta cố giãy giụa gọi điện thoại về cửa hàng cầu cứu. Khi Trình lão gia chạy đến, ông cũng tỏ vẻ nghi ngờ lái xe và Phó Tử Tiêu, cho người điều tra nhưng không thu được gì, hơn nữa lúc đó cũng có không ít nhóm lưu manh đi cướp tiền nên ông cũng bớt nghi ngờ. Trình Quan Chi còn nói Phó Tử Tiêu đi theo anh ta từ nhỏ, rất trung thành với mình, huống chi trong ba người thì Phó Tử Tiêu bị thương nặng nhất. Trình gia liền đưa Phó Tử Tiêu đến bệnh viện, hàng ngày dùng các thảo dược, chữa trị tử tế cho anh ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT