(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

Ngọc Kỳ bận rộn giao tiếp với người trước mắt, căn bản chưa từng chú ý tới Hồng Đậu, dường như hai người đang nói về đề tài rất thú vị, thỉnh thoảng Ngọc Kỳ bị đối phương trêu chọc đến nỗi cắn môi cười khẽ.

Bóng lưng người đó cao lớn, tầm tuổi trung niên, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm ly cafe. Người đó mặc áo gi-lê xám, quần âu thẳng tắp, hai bên tóc mai được chải chuốt rất cẩn thận tỉ mỉ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ vàng phát sáng rực rỡ, lúc nói chuyện dường như không quên đè thấp âm lượng xuống cho nên rất có dáng vẻ thân sĩ. (2)

(2) Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ
 

Hồng Đậu nghiêng mặt sang một bên, đang muốn nói chuyện với Cố Quân bỗng nhiên trước mắt tối đi, có người gọi: “Ngu học tỷ.”

Ngu Hồng Đậu ngước mắt nhìn một cái, thật sự không ngờ lại gặp được Tứ tiểu thư Hạ gia ở đây: “Ồ, bạn học Hạ, trùng hợp thật, em khỏe hơn chút nào chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Chẳng biết vì sao, Hạ Trúc Quân vừa thấy Hồng Đậu đã muốn cười: “Cảm ơn Ngu học tỷ đã lo lắng.”

Mặc dù tính tình của cô hay ngại ngùng nhưng được gia đình dạy dỗ nhiều năm nên việc đối nhân xử thế cũng không hề mất tự nhiên: “Tiệc trà lần này có mời em và anh hai, anh hai sợ em ở nhà khó chịu nên đưa em cùng đi, lát nữa có một đề tài thảo luận do anh ấy giảng chính đấy.”

Nói xong, cô chỉ ra sau lưng: “Người bên đó chính là anh hai em.”
 

Hạ Vân Khâm đã sớm chú ý tới người đang trò chuyện với em gái, thấy đó là một cô gái khoảng 18 - 19 tuổi, chắc là Ngu Hồng Đậu trong lời em gái nói thì thầm đánh giá qua loa một chút, thấy gương mặt của cô gái này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sinh động rực rỡ, từ đầu tới chân không có chỗ nào giống kiểu người chạy theo thời thượng, ngược lại không thô tục cũng không tầm thường.

Áo sơ-mi trắng, bên ngoài là chiếc áo len màu xanh sẫm, bên dưới là đôi giày da màu đen vô cùng sạch sẽ. Trên đầu cô đeo một cái băng đô màu ngọc trai, tóc nhẹ nhàng xõa xuống vai. Dường như trên người có một loại phong thái cởi mở, ngây thơ, sau khi tự mình ngồi xuống thì rất hào hứng quan sát người ta đang trò chuyện trong sảnh.

Ngu Hồng Đậu không ngờ Hạ Trúc Quân lại đột nhiên nhắc đến anh hai của cô ấy, vì lễ tiết xã giao, cô không thể không giả vờ kinh ngạc nhìn sang, ai biết lại đúng lúc gặp phải ánh mắt của Hạ Vân Khâm.
 

Không biết anh đã nhìn sang bên này bao lâu rồi, hiển nhiên ánh mắt mang theo hàm ý đánh giá, một điếu thuốc đặt trong miệng, một tay khác nâng lên đang muốn đốt thuốc. 

Nhìn kỹ một chút, không hổ là cùng một mẹ sinh ra với Hạ Trúc Quân, có không ít chỗ giống nhau, có điều mũi của anh cao và thẳng hơn một chút, lông mày cũng đang nhướng lên.

Hồng Đậu nhìn anh, Hạ Vân Khâm chậm chạp cất bật lửa phương Tây của mình vào trong túi quần, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với Hồng Đậu, nhìn qua nụ cười này không chê vào đâu được, nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy hơi miễn cưỡng.

Hồng Đậu cũng nhe răng cười, đáp lại Hạ Vân Khâm bằng một nụ cười xã giao.

Hạ Trúc Quân che miệng lại, bật cười: “Ngu học tỷ, chị thật thú vị.”

Hồng Đậu sững sờ, không biết mình thú vị ở chỗ nào nữa.

Hạ Trúc Quân giải thích: “Thực ra anh hai em là người cực kỳ tốt, có điều đôi khi không thích đùa giỡn, chị tuyệt đối đừng để trong lòng nhé.”

Hồng Đậu cố gắng để cho bản thân nhìn có vẻ khá chân thành, cô vừa cười vừa gật đầu: “Xem ra Hạ tiên sinh là người rất tốt.”

Hạ Trúc Quân hé miệng nói với Hồng Đậu: “Ngu học tỷ, suýt thì quên mất, em có chuẩn bị một ít quà muốn đưa cho các chị.”

Rồi lại nói với mấy người Cố Quân: “Mấy học tỷ, mặc dù hiện nay em chưa thể gọi tên từng người được, nhưng em đã may mắn trở thành sinh viên của trường St. John, về sau có cơ hội sẽ cùng mọi người tìm hiểu thân thiết hơn, em là Hạ Trúc Quân, rất vui được làm quen với các chị.”

Lời này nói dường như trước kia đã có người dạy cô ấy rồi, vừa nói đã cực kỳ trôi chảy, nói xong lập tức lấy một cây bút máy đưa cho Hồng Đậu, lại lấy thẻ kẹp sách tráng men ra đưa cho mấy người Cố Quân.

Cô ấy chân thành như vậy khiến mấy người Hồng Đậu không thể không đứng lên nhận quà: “Hạ học muội không cần tặng nhiều quà như vậy đâu.”

Bên cạnh chỗ đàn piano có người phát biểu, tiệc trà chính thức bắt đầu, hình như Hạ Trúc Quân đã hoàn thành xong chuyện lớn, nở nụ cười thân mật với tất cả mọi người rồi đứng dậy rời đi.

Người chủ trì là Tần Học Khải.

Lần đầu tiên chủ trì một tiệc trà có quy mô lớn như vậy nên anh ta hơi mất tự nhiên, đứng trong đại sảnh, đầu tiên là giơ tay kéo nơ áo, tiếp theo lại vuốt vạt áo âu phục, lúc mở miệng thì giọng nói cao vút: “Nội dung đề tài thảo luận hôm nay phong phú chưa từng có, người tham gia hội nghị đều là những nhân tài trong mỗi lĩnh vực ở Thượng Hải…”

Hồng Đậu không hề hứng thú với lời giới thiệu dài dòng này, cô thò người ra lấy một miếng bánh người phục vụ bưng lên bỏ ngay vào miệng, lại ngước mắt tìm kiếm chị họ Ngọc Kỳ, chợt phát hiện cô ấy đã không còn ở trong sảnh nữa.

“Chắc hẳn tất cả mọi người đều đã từng đọc qua “Chuyên mục Peter” trên báo rồi, Vương thám tử đã giải quyết được mấy vụ án lâu năm của đồn cảnh sát…”

Nghe đến tên của Peter Vương, rốt cuộc Hồng Đậu mới hứng thú, chuyên mục của người này tuy nói về những câu chuyện nửa giả nửa thật nhưng khá thú vị, trong lúc ông ấy sáng tác chuyên mục, cô không những đọc từng bài mà còn hỏi anh trai về nguyên mẫu của những vụ án, sau đó bỗng nhiên Peter Vương dừng bút khiến cô còn thấy mất mát rất lâu.

Nghe anh trai nói thì Peter Vương này đúng là rất có bản lĩnh, ông ấy đã giúp cảnh sát điều tra vài vụ án, còn đưa ra những đề nghị đúng trọng tâm nữa. Đáng tiếc từ khi thay đổi đồn trưởng đồn cảnh sát, bởi vì tính khí Peter Vương và đồn trưởng mới không hợp nhau nên cũng không chịu tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa, sau đó dứt khoát đi Đức, chuyên mục trên báo cũng thôi không viết nữa.

Bây giờ đồn cảnh sát muốn mời Peter Vương về hỗ trợ tìm manh mối, quả thật là không thể, không phải là quanh năm suốt tháng ông ấy không ở Thượng Hải mà là dứt khoát giả làm kẻ nghiện rượu, đến nỗi về sau bọn họ đều sắp quên mất sự tồn tại của người này.

“Đề tài thảo luận đầu tiên của hôm nay là “Chuyện thần bí ở Thượng Hải” sẽ do thám tử Peter Vương giảng giải.”

Mọi người vừa nhìn sang chỗ ngồi của Peter Vương thì đã không thấy người đâu.

Tiếng mọi người bàn luận to dần lên, Tần Học Khải càng mất tự nhiên hơn, ngay lúc này Hạ Vân Khâm đột nhiên vẫy tay với Tần Học Khải.
 

Tần Học Khải vội bước nhanh tới trước mặt Hạ Vân Khâm, nghe Hạ Vân Khâm thấp giọng nói mấy câu, vẻ mặt mới bình tĩnh lại, một mình ra phía sau tìm người.

Quả nhiên chỉ chốc lát đã tìm được Peter Vương, Hồng Đậu vừa nhìn thấy, trái tim nhất thời lạnh đi một nửa, tại sao Peter Vương lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô vậy, không ngờ lại là một ông lão gầy gò thấp bé, đầu tóc bóng loáng, gương mặt hơi hồng hồng, ngũ quan giống như bị người ta lung tung bóp một cái, trông khá buồn cười.

Cũng may người này vẫn còn chú trọng cách ăn mặc, âu phục trên người khá vừa vặn, chắc là do cửa hàng lễ phục phương Tây thiết kế, cũng không giống mấy kẻ nghiện rượu bình thường đi lung tung tìm đại một tiệm may nào đó mua rồi mặc lên người.

Hình như Peter Vương vừa uống một đống rượu xong nên bước đi không ổn định cho lắm, may mà dòng suy nghĩ vẫn còn linh động, khi nói chuyện cũng không thấy không ổn: “Xin lỗi, xin lỗi, để các vị chờ lâu rồi.”

Dường như ông muốn tỉnh rượu nên nhận lấy ly nước lọc phục vụ mang tới uống một ngụm rồi mới đặt xuống, đủng đỉnh đi tới sảnh, sau đó xoay người lại, lười nhác dựa người lên piano, chân thành nói:

“Kẻ hèn này nghiên cứu mấy chuyện thần bí ở Thượng Hải đã mấy năm rồi, thực sự khá tâm đắc, vì tiệc trà lần này, cuối cùng tôi đã chuẩn bị ba sự kiện thần bí, không biết các vị muốn nghe loại nào? Trong mắt tôi thì mấy năm nay vụ án nhân viên trong rạp chiếu bóng gϊếŧ vợ là ly kỳ và phức tạp nhất.”

Hồng Đậu chăm chú nghe một lúc thì rất thất vọng, quả thực Peter Vương uống nhiều rượu nên suy nghĩ hồ đồ rồi, nói đi nói lại thì ra toàn là những vụ án cũ ông ấy đã sáng tác trên chuyên mục kia.

Cũng may mấy người đang ngồi đây có ít nhất một nửa là chưa từng đọc chuyên mục của ông ấy, nghe Peter Vương lật đi lật lại mấy tin đồn nhỏ và cũ ngược lại cũng không cảm thấy vô vị, đặc biệt là mấy người Cố Quân, từ trước tới giờ chưa bao giờ tiếp xúc với mấy chuyện kỳ lạ này, lần đầu nghe người ta kể nên mỗi người đều rất chăm chú lắng nghe.

Hồng Đậu nhàm chán ăn hết bánh ngọt, nhớ tới chị họ Ngọc Kỳ thì không khỏi nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn không thấy chị họ Ngọc Kỳ đâu, chắc là đã rời khỏi đây rồi.

Peter Vương kể xong ba vụ án, dựa theo quy trình từ trước vốn nên chào cảm ơn, ai ngờ dường như ông ấy còn chưa tỉnh rượu, bỗng nhiên nhất thời hào hứng nói:

“Không biết mấy vị ngồi đây có hứng thú chơi một trò chơi nhỏ không, tôi có một bộ bài, sau đó sẽ rút vài lá bài ra, chỉ cần ai đó có thể nói được hoàn chỉnh trình tự những lá bài tôi đã rút và hoa văn trên lá bài đó thì tôi sẽ giúp người thông minh này giải quyết một vấn đề rắc rối.”

Mọi người nghe thấy đề nghị này lập tức hưng phấn hẳn lên, trong một khoảng thời gian ngắn, người đưa tay tham gia trò chơi không ít. Nhưng mà cho tới khi mọi người tỉnh táo lại, nghĩ tới Peter Vương là một người thông minh hiếm thấy, điều kiện mà ông ấy đưa ra không tầm thường, trong đại sảnh lại tiếp tục trở nên yên tĩnh.

Perter Vương ợ một tiếng rồi mới nói: “Các vị đoán không sai, trò chơi này chắc chắn không hề dễ, nhiều năm như vậy tôi chỉ gặp một người duy nhất nhớ được vị trí mấy lá bài và hoa văn thôi, chính là bạn tốt của tôi, tiến sĩ Hạ Vân Khâm.”

Hồng Đậu liếc nhìn Hạ Vân Khâm, người này đang nói chuyện với một người có dáng vẻ giống như giáo sư, không xa phía sau có mấy cô gái trang điểm thời thượng đang bị Hạ Trúc Quân dẫn dắt.

Thì ra dẫn em gái đến đây không chỉ vì mở mang tầm mắt, còn có thể để cô ấy thay mình chặn vài phiền phức không cần thiết, Hồng Đậu kinh ngạc, ý tưởng này hay đấy, đổi lại là cô thì có lẽ cô cũng sẽ làm thế.

Peter Vương lại mở miệng lần nữa: “Tôi cho các vị nửa phút, nếu mọi người không hứng thú thì trò chơi này chỉ có thể hủy bỏ thôi.”

Hồng Đậu cắn môi, Peter Vương đưa ra điều kiện thực sự rất mê người, gần đây anh trai luôn ở đồn cảnh sát không rời nửa bước, cả ngày mệt mỏi, thậm chí còn manh động có ý nghĩ muốn đổi việc nữa, nếu có thể khiến Peter Vương ở lại Thượng Hải hỗ trợ tìm kiếm Trần Bạch Điệp thì tình hình của anh trai có thể cải thiện không nhỉ?

Dù sao ngoại trừ thầy dạy quốc ngữ ra thì cô chưa từng thấy ai có trí nhớ tốt hơn cô. Huống hồ coi như không thể thắng trò chơi này cũng không có gì mất mặt cả.

“Hầy, xem ra không ai có thể đánh bại kỉ lục của Hạ tiến sĩ rồi.” Peter Vương lắc đầu một cái, nhìn bộ dạng thì có vẻ định quay lại chỗ ngồi.

Hồng Đậu gấp gáp đứng lên trước mặt các bạn học, nói: “Vương thám tử, tôi muốn thử.”

Mọi người sôi nổi quay đầu lại, Hạ Vân Khâm cũng nhìn sang, thấy rõ ràng là Ngu Hồng Đậu thì nhướng mày mỉm cười tựa như đang cổ vũ, lại giống như đồng tình.

Cũng phải, nhiều năm như vậy, có vô số người đã muốn thử thách trò nơi này nhưng chỉ có duy nhất Hạ Vân Khâm qua cửa, độ khó của trò chơi này có thể tưởng tượng được.

Hồng Đậu cười hì hì: “Vương thám tử, mời chia bài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play