Peter Vương đang định gọi một chiếc xe khác để rời đi thì thấy Hạ Vân Khâm quay lại, ông dừng lại, nín thở hỏi: "Sao rồi, có tin gì à?"
Hạ Vân Khâm không đáp lại, chỉ ngồi vào buồng lái, nổ máy.
Peter Vương im lặng quan sát, ông thầm nghĩ, sau khi nghe xong điện thoại thì sắc mặt Hạ Vân Khâm khác hẳn, có lẽ bên phía Hồng Đậu bây giờ đang lành ít dữ nhiều, ông sợ Hạ Vân Khâm mất trí, vội lên xe cùng: "Tôi đi cùng cậu."
Xe ô tô bị vứt bỏ lại ở đường Phúc Nguyên, trước một trường trung học dành cho nữ sinh, khi Peter Vương và Hạ Vân Khâm đến nơi, mọi người đã tìm vài lượt trong và ngoài trường, đang định tìm tiếp dọc theo các đường xung quanh đó thì thấy Hạ Vân Khâm và Peter Vương tới, mọi người vội ra chào.
Hạ Vân Khâm đi thẳng đến chỗ chiếc xe ô tô kia, ngồi xổm xuống nhìn các dấu vết ở cửa xe, cố bình tĩnh hỏi: "Có tra ra được chủ xe là ai không?"
Anh vừa lên tiếng, kể cả Peter Vương lẫn những người xung quanh đều bị giật mình, giọng anh cực kì khàn, giống như vừa bị giấy nhám mài qua cổ họng vậy, khác hẳn với giọng nói thường ngày của anh, những người học Tây y đều biết nguyên nhân của việc này là do dây thanh quản bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng.
Một người trong số đó tạm gạt chuyện này sang một bên, đáp lời anh: "Đã đối chiếu biển số xe, chiếc xe này được mua dưới danh nghĩa của Phó Tử Tiêu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT