Hồng Đậu mỉm cười, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy mẹ mở cửa nói: “Hạ tiên sinh, cậu ăn cơm tối chưa, nếu không chê cơm nhà này đạm bạc thì cùng chúng tôi ăn một bữa có được không?”
Ba người đều giật mình.
Ánh mắt của Hạ Vân Khâm rời khỏi mặt Hồng Đậu, anh nhìn về phía Ngu thái thái, cười nói:
“Đúng lúc lát nữa vãn bối muốn cùng anh nhà đi ra ngoài, thời gian cấp bách, không tiện về nhà ăn cơm tối, nếu Ngu thái thái đã có lòng mời vậy vãn bối không thể làm gì khác đành ở lại đây quấy rầy một bữa vậy.” Tuy giọng điệu khiêm tốn nhưng lời nói như thể là việc đương nhiên vậy.
Nụ cười của Hồng Đậu hơi cứng lại.
Hình như Ngu thái thái cũng hơi sửng sốt nhưng dù sao bà cũng khôn khéo hiểu đời, vội cười lại, “Hạ tiên sinh chịu ở lại ăn cơm thì không thể tốt hơn được nữa, đáng tiếc gia đình chúng tôi không ngờ lại có khách tới, trước đó cũng chưa chuẩn bị gì, Hạ tiên sinh đừng chê cơm nước nhạt nhẽo đạm bạc mới phải, gần đến bữa rồi, mấy người thương lượng xong thì ra ngay nhé, lập tức có thể ăn cơm.”
Chờ mẹ đóng cửa lại, Hồng Đậu liếc mắt nhìn Hạ Vân Khâm, nói: “Hạ tiên sinh, lúc nãy khi tôi đi vào có nghe thấy ý kiến của anh, vì thuyết phục anh tôi mà trên đường tới đây Hạ tiên sinh còn đặc biệt ghé qua đồn cảnh sát ở tô giới chung một chuyến nữa à?”
Hạ Vân Khâm chỉ làm như không nghe thấy hàm ý mỉa mai trong lời nói của cô, anh uống một hớp trà, trả lời rất ung dung: “Tôi đã đồng ý giúp đỡ tìm người rồi, vì có thể nhanh chóng làm rõ đầu đuôi mấy vụ án này, trước tiên không thể thiếu chút bài học.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT