Ngọc lan thật sự đã điên cuồng trong mười phút.
Mọc ở nơi này, ngọc lan thường xuyên gặp những kẻ say rượu vào đêm khuya. Kẻ say rượu điên loạn tạm thời không nói, điều kinh khủng nhất là họ lại dựa vào thân cây rồi nôn mửa vào gốc cây nữa.
Ngọc lan đã muốn chết đi được rồi.
Nó không kén chọn, nước mưa hay nước tưới từ con người đều uống hết, nhưng nó cũng không đói khát đến mức hấp thụ mấy cái đồ nôn mửa của mấy tên bợm rượu được.
Nhìn thấy con ma men đang ngồi xổm bên cạnh, nhớ lại những trải nghiệm trước đây, ngọc lan ôm đầu khóc lóc, khóc xong lại bắt đầu không tỉnh táo, điên loạn.
“Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, ngày mai ông đây sẽ đi xăm một con Thanh Long và một con Bạch Hổ…”
“Gọi sét! Có giỏi thì gọi sét đi! Sét, sét, sét, sét đánh chết ông đây luôn đi hahaha…”
Tình trạng tinh thần của ngọc lan làm cho U Thải cũng phải giật mình. Cậu chưa từng thấy cây cối nào điên loạn đến mức này, cậu cẩn thận tiến đến gần ngọc lan, dùng linh lực để giao tiếp với nó.
Ban đầu ngọc lan còn ngơ ngác một lúc, sau khi phản ứng lại, nó khóc lóc thảm thiết cầu xin U Thải bảo kẻ say rượu kia tránh xa nó ra.
“Anh ơi! Anh ơi! Anh bảo kẻ say rượu đó đi về phía trước, mười mét có một cái thùng rác, anh bảo hắn nôn vào thùng rác đi, xin anh đấy!”
“Nếu không, hắn thật sự nôn ở đây đó, em chỉ còn cách tuyệt thực thôi…”
U Thải: “....”
U Thải cắn răng đồng ý, lúc này cậu từ từ đi đến bên cạnh cái bóng đen gần cây ngọc lan rồi ngồi xổm xuống.
Cái bóng đen với tấm lưng hơi cong tạo ra một bóng râm lớn. Lúc này người đó ngồi xổm xuống đất, cúi đầu không động đậy, hơi thở có chút nặng nề, đuôi tóc màu xám nhạt và những món trang sức bạc tạo ra một vẻ kiêu ngạo và tỏa ra cảm giác khó gần.
U Thải cẩn thận chạm vào mái tóc màu xám nhạt của người trẻ tuổi kia rồi nhẹ giọng nói: “Xin chào, anh muốn nôn hả?”
Cái bóng đen không động đậy, sau một lúc lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn, ngữ điệu hơi cáu kỉnh, không tốt: “Ông đây không nôn…”
Cái bóng đen chỉ thốt ra vài từ, không ngờ U Thải lại sững sờ nhìn người trước mặt, mắt trợn to.
Người trước mặt đặt tay lên đầu, thần sắc mơ màng, mắt nửa nhắm nửa mở, tóc mái màu xám nhạt hơi che đi đôi mắt sắc bén, xương mày nhô cao, mí mắt mỏng và hẹp, mũi cao môi mỏng, cằm sắc nét gọn gàng, khuôn mặt trẻ trung và kiêu ngạo.
Khuôn mặt này dù đặt trên màn hình lớn cũng có thể vượt qua kiểm nghiệm.
Bùi Diệu.
Một tinh linh hoa cải dầu khác.
U Thải ngồi xổm ở đất, đột nhiên cậu trở nên vui mừng, đôi mắt sáng lên, dường như không ngờ có thể gặp Bùi Diệu ở đây.
Cậu tiến lại gần vài bước rồi mỉm cười, giọng vui mừng nhỏ nhẹ: “Bùi Diệu, anh là Bùi Diệu phải không?”
Chàng trai trẻ say khướt ngẩng đầu lên nhìn U Thải một cách ngơ ngác, không hiểu vì sao mà cổ và mặt bỗng nhiên ửng đỏ, giống như một đám mây mờ. Một lúc lâu sau, anh mới mơ màng gật đầu.
U Thải vốn tưởng phải dành dụm vài năm mới có thể gặp được Bùi Diệu, nay vui mừng khôn xiết, phấn khích đến mức trên đầu “phụt” một cái, mọc ra những bông hoa cải dầu màu vàng nhỏ xinh, mỏng manh và mềm mại với những nhụy hoa dài và hơi cong.
Cậu ngồi xổm trên đất, đầu lộ những bông hoa cải vàng, vui vẻ nói: “Thật sự là anh! Em tìm anh lâu lắm rồi! Anh biết em tên gì không?”
“Em tên là U Thải, U Thải trong hoa cải dầu đó, tên do em tự đặt. Tên anh thật đẹp! Anh sống bao lâu rồi?”
“Sao anh lại ở bên cạnh cây ngọc lan này? Vừa rồi nó phát điên, anh không nghe thấy à? Hiện tại anh còn phải hát và nhảy cho con người xem nữa à?”
Bùi Diệu ngồi xổm trên đất mặt đỏ bừng, đầu đau như búa bổ, mơ màng nhìn thiếu niên trước mắt với những bông hoa cải vàng trên đầu, chỉ cảm thấy mọi thứ giống như mơ vậy.
Anh là ai?
Anh đang ở đâu?
Cây ngọc lan phát điên là sao?
A.
Tim đập nhanh quá, giống như sắp nổ tung vậy, bên tai còn ù ù.
Mắt của người này sao tròn như mắt nai vậy, đáng yêu quá, tim mình sao đập nhanh thế này? Cảm giác như không thở nổi, đầu và cổ nóng quá—
Hoa trên đầu cậu ấy cứ lắc qua lắc lại, đáng yêu quá——
Cậu ấy đang nói gì cơ? Gì mà sống bao lâu? Hát nhảy gì?
Đầu óc như bắt đầu thiếu oxy, hơi thở nóng bỏng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như sắp nổ tung vậy——
U Thải vẫn hào hứng nói: “Anh từ trên núi xuống có mang theo chậu của mình không? Không có cũng không sao, chậu của em vừa to vừa thoáng khí, có thể cho anh dùng.”
Nhớ đến hoàn cảnh thảm thương của Bùi Diệu trước đây, U Thải rất rộng lượng và quan tâm, âu yếm nói: “Anh đừng lo, những năm qua anh sống không tốt, sau này theo em, em đảm bảo anh sẽ khỏe mạnh như cây trồng ngoài đồng, cao lớn và mạnh mẽ.”
“Cây ngọc lan không cho người ta nôn ở đây, anh đứng dậy đi, em sẽ đỡ anh đi đến thùng rác phía trước…”
Ngay giây tiếp theo, U Thải nhìn chàng trai say xỉn đầy mùi rượu khó khăn đứng dậy, dựa vào cây ngọc lan. Dưới chiếc áo khoác đen, chàng trai cao gần 1m9, tạo nên một bóng râm lớn, lưng rộng, vai rộng, chân dài và những đường cơ bắp rõ ràng, săn chắc.
U Thải, cao 1m78, nhìn chàng trai với vẻ thương cảm: "..."
Cậu ngồi xổm dưới đất ngẩn ngơ một lúc lâu. Mãi sau mới mơ màng đứng dậy, không còn nghĩ đến việc giới thiệu chậu cây của mình nữa.
Cây cải dầu nhà ai mà lại cao lớn như vậy!
Người hóa thành hình mà cao gần 1m9, U Thải không dám tưởng tượng cây cải dầu nguyên bản của Bùi Diệu sẽ cao lớn đến mức nào.
Khi đứng dậy, U Thải mới nhận ra Bùi Diệu không ổn.
Cổ và cánh tay lộ ra của anh đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, hơi thở nóng rực, lồng ngực thỉnh thoảng phập phồng.
Tiếng hét kinh hoàng vang lên từ cây ngọc lan: "Có phải anh ta sắp nôn không, chắc chắn anh ta sắp nôn rồi! Anh ơi, nhanh đưa anh ta đến thùng rác phía trước để nôn đi! Nhanh lên, đưa anh ta đi."
"Nhanh lên! Anh ơi, nếu không kịp thì anh ta sẽ nôn ra đây đó!"
U Thải chưa từng gặp kẻ say rượu nên cậu gật đầu lia lịa rồi đỡ Bùi Diệu đang lảo đảo bước về phía trước.
Bùi Diệu cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu óc như tan chảy, ý thức gần như mờ mịt nhưng anh vẫn nhớ người đỡ mình có một mùi hương thảo mộc thơm ngát, dường như còn thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ.
Anh vô thức hít nhẹ, ngay lập tức, đầu óc càng thêm mơ màng, tim đập nhanh như muốn vỡ tung, cổ họng ngứa ngáy dữ dội.
U Thải hết sức lo lắng, đỡ Bùi Diệu lảo đảo đến cạnh thùng rác.
Bùi Diệu dựa vào thùng rác, bắt đầu ho dữ dội, bàn tay bám vào thùng rác nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề và khàn đục như tiếng gió thổi qua cánh cửa cũ.
U Thải bị dọa sợ không ít.
Cây hoa ngọc lan ở xa thận trọng nói: "Anh ơi, hay là anh đưa gã say rượu này đến bệnh viện kiểm tra xem.”
U Thải cảm thấy bất ngờ, không suy nghĩ nhiều mà đáp: "Nói vớ vẩn! Ai lại đưa hoa cải dầu thành tinh vào bệnh viên chứ.”
Cây hoa ngọc lan: "……"
Hai phút sau.
Nhìn thấy cả người Bùi Diệu đỏ bừng, ho càng ngày càng dữ dội hơn, U Thải cuối cùng cũng lo lắng nói: “Chờ một chút, em đi lấy xe điện rồi đưa anh đến bệnh viện”.
“Anh ngồi yên ở đây, đừng đi đâu nhé”.
Cậu để Bùi Diệu ngồi xổm xuống đất, sau đó vội vàng chạy về chỗ để xe điện của mình.
Chưa từng thấy cây cải dầu nào mặt lại đỏ như vậy! Giống như bị biến dị vậy.
U Thải chạy nhanh như gió, nếu không sợ gây ra chuyện gì, cậu thật muốn dùng dây leo buộc Bùi Diệu vào người mình mà chạy!
———
Ở một phía khác, trong phòng bao sinh nhật có vài công tử ăn mặc sành điệu đang say xỉn, lúc này quay đầu lại phát hiện Bùi Diệu-người ngồi ở ghế sofa đối diện đã biến mất tiêu.
Người trong phòng bao hỏi bâng quơ một câu Bùi đại minh tinh đi đâu rồi, chủ nhân bữa tiệc Lê Kế phẩy tay nói Bùi Diệu không thích gần người khác.
Một thanh niên ngồi đối diện, cũng đang say xỉn, than thở: “Tính anh ta vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, có ai lại gần một chút là anh ta không chịu nổi.”
“Lần đi học thực địa hồi cấp ba, khi xe không đủ chỗ, anh ta thà leo lên nóc xe ngồi cũng không muốn ngồi chung với người khác.”
Người trong phòng bao cười đùa một lúc, cuối cùng Lê Kế lo ngoài kia nhiều paparazzi nên bảo hai phục vụ ra ngoài tìm Bùi Diệu.
Chẳng bao lâu sau, một trong hai phục vụ mặt mày hốt hoảng đẩy cửa phòng ra, miệng liên tục kêu có chuyện rồi.
Mười phút sau.
U Thải đang vội vã chạy xe điện trắng của mình thì chạm mặt một chiếc xe cứu thương riêng phóng ra từ Cung Kim Tước.
Ba phút sau, U Thải dừng xe dưới cột đèn, ngẩn ngơ nhìn thùng rác trống rỗng.
Cây ngọc lan ở xa xa khẽ nói với cậu: “Anh ơi, anh đến muộn rồi, bạn của anh chàng say rượu kia đã gọi xe cứu thương đưa anh ta đi rồi.”
U Thải như bị sét đánh: “……”
Cây mộc lan: “Anh ơi, anh đang nghĩ gì vậy?”
U Thải ôm đầu, phát ra tiếng nức nở, buồn bã nói: “Tôi chưa kịp lấy số liên lạc…”
Lần sau muốn gặp Bùi Diệu thì phải mua vé!
Ngày hôm sau.
Buổi sáng, ánh nắng ban mai trong trẻo như nước, cửa sổ trong phòng bệnh sáng trưng, rèm cửa màu xanh nhạt khẽ đung đưa, trên chiếc bàn màu trắng ngà trước sofa da màu gạo trong phòng tiếp khách xếp đầy giỏ hoa quả.
Thanh niên trên người bệnh đang dựa vào thành giường, mái tóc màu xám nhạt, mặc bộ đồ bệnh nhân, lông mày hình vòng cung toát lên vẻ lạnh lùng, trên cổ treo tai nghe đầu màu bạc trắng, lúc này người ấy đang chậm rãi chơi với chiếc Rubik cao cấp.
Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đến có thân hình cực cao, nét mặt có phần giống với Bùi Diệu đang nằm trên giường bệnh nhưng trông lớn hơn anh khoảng bảy tuổi, khuôn mặt chín chắn, áo vest chỉnh tề, phía sau còn có thư ký đi theo.
Bùi Đinh ngồi trên ghế sofa da, đầu không thèm ngẩng lên mà nói: “Đỉnh lưu lên trang đầu các tờ báo vì dị ứng phấn hoa, Bùi Diệu em là người đầu tiên đấy”.
Ngày hôm qua, một nhóm thanh niên trong trạng thái hoảng hốt gọi điện cho anh ấy, trong điện thoại còn nói thằng em Bùi Diệu của anh ấy không ổn rồi, thậm chí còn kinh động đến cả bố mẹ Bùi đang ở nước ngoài nữa, kết quả sau một trận huy động tất cả mọi người thì mới phát hiện vị thiếu gia này chỉ dị ứng phấn hoa mà thôi.
Bùi Diệu nhìn xuống khối Rubik, hơi lơ đãng, hiếm khi không cãi lại Bùi Đinh.
Bùi Đinh nhướng mày. Anh luôn hiểu tính cách của Bùi Diệu nên thấy vậy anh ấy liền hỏi: "Sao, không phải chỉ là dị ứng phấn hoa thôi sao? Vẫn còn biến chứng khác à?”
Anh ấy nhớ Bùi Diệu mặc dù có dị ứng phấn hoa nhẹ nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống hàng ngày, mà tình trạng dị ứng nặng như hôm qua thì vẫn là lần đầu tiên.
Bùi Diệu ở trên giường bệnh không nói gì mà chỉ cúi đầu nghịch khối Rubik, một lúc lâu sau anh mới mím môi, mơ màng nói: "Anh, hình như em yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi”.
Bùi Đinh: "……"
Anh ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy thanh niên trên giường bệnh thường ngày thì lạnh lùng nhưng lúc này lại dịu dàng đến nỗi không thể tin được. Lúc này, Bùi Diệu vẫn cúi đầu nghịch khối Rubik màu vàng kia, người giống như đang trôi dạt vào cõi thần tiên mà lẩm bẩm: "Thật đó, tối qua khi gặp chàng trai ấy, em vừa nhìn thấy cậu ấy thì tim đập thình thịch, giống như nồng độ adrenalin trong cơ thể tăng vọt vậy”.
“Cậu ấy ngồi xổm trên đất nói chuyện với em rất nhiều, em lại gần cậu ấy một chút thì cả người bắt đầu nóng bừng, cổ và mặt đều đỏ ửng, cả người tê rần giống như bị điện giật vậy”.
“Thậm chí em còn cảm thấy tối qua cậu ấy đáng yêu đến mức đầu mọc ra những bông hoa nhỏ màu vàng nữa, những cánh hoa rung rinh theo lời cậu ấy nói, bông hoa nhỏ có bốn cánh, xung quanh còn có lá nữa”.
“Lúc đấy, ngay cả tên của mình em cũng không nhớ luôn”.
Bùi Diệu liếm môi tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Anh, em cảm thấy mình chắc chắn là yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi”.
Bùi Đinh: "……"
Anh ấy quay đầu rồi nói với thư ký một cách ngắn gọn, rõ ràng: "Cô đi tìm bác sĩ để chụp CT não và kiểm tra cộng hưởng từ cho thằng nhóc này đi, kiểm tra xem não nó có bị làm sao không”.
“À đúng rồi, kiểm tra thần kinh luôn cho nó đi, chứ đừng để nó giống đứa thần kinh, suốt ngày điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì nữa”.