*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Võ Yếu Ly nhiệt tình nói với Miêu Tòng Thù: “Miêu đạo hữu mau qua đây, không phải khách sáo. Làm người đừng quá lưu luyến quá khứ, phải tích cực tiến về phía trước. Mấy sư điệt của ta đều là nam nhân tốt, không những trẻ trung lại còn vô cùng mạnh mẽ." Cậu không quên nhấn mạnh: "Hơn nữa vẫn độc thân."

Miêu Tòng Thù: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.” Y quay lại hỏi: ”Tiểu sư thúc của ngươi vì sao lại gia nhập Vạn Pháp Đạo Môn?”

“Đó là một chuyện tình cờ.” Võ Yếu Ly nói: ”Hai trăm năm trước, sư thúc tổ của ta đến núi Côn Luân tính số mệnh, tính ra rằng đệ tử thân truyền duy nhất của ông ở Động Đình.”

“Đến khi thời cơ chín muồi, sư thúc tổ đi đến Động Đình, chờ ở trên hồ Động Đình 108 ngày, cuối cùng cũng đợi được Động Đình long quân đến gặp. Ở trên chiếc thuyền nhỏ, bọn họ luận đạo 3 ngày 2 đêm, Động Đình long quân sau đó bái sư thúc tổ làm thầy. Sau khi về tông môn lại kiểm tra ra hắn trời sinh đã có đạo cốt, tu vi tăng lên nhanh chóng, vì vậy mà nổi danh thiên hạ.”

Miêu Tòng Thù: ”Tên thật của Động Đình long quân là gì?”

Võ Yếu Ly: ”Đăng Tê Chi.”

Người yêu cũ của Miêu Tòng Thù cũng ở hồ Động Đình, tên của người bạn trai cũ đó, là Đăng Tê Chi.

Bọn họ ở bên nhau bốn năm.

Bỗng nhiên vào một ngày nọ của bốn năm sau, Đăng Tê Chi đột nhiên nói với Miêu Tòng Thù rằng hắn ở bên Miêu Tòng Thù chỉ vì muốn tìm hiểu tình quan, từ đó chân chính hiểu ra đạo làm người.

Sau khi hắn ngộ đạo thành công đột phá cảnh giới liền nói toạc ra sự thật, tặng cho y một đống quà chia tay rồi biến mất.

Vốn dĩ bọn họ cũng được coi như chia tay trong hòa bình, kết quả Miêu Tòng Thù phát hiện đống quà chia tay ở trong không gian giới tử bất ngờ tan thành bột phấn, chỉ còn lại chiếc thuyền bạch ngọc này là vẫn mạnh mẽ tồn tại.

Không lâu sau đó, Miêu Tòng Thù bị đuổi giết, y chỉ có thể chật vật chạy đến Côn Luân.

Sau đó y tra ra lý do bị đuổi giết, lại là bởi vì có người đồn trên người một tán tu như y có cất giấu nhiều linh khí thượng phẩm, mà nơi phát ra tin tức, chính là Động Đình.

Đến tận đây rồi, y cũng không điều tra thêm nữa.

Ở bên ngoài, Đăng Tê Chi vô cùng nổi tiếng, mọi người phần lớn đều gọi hắn là Động Đình long quân, mà Miêu Tòng Thù cũng không biết bản thể của bạn trai cũ là rồng, chính vì vậy nên đến tận bây giờ y mới biết Động Đình long quân sinh ra đã mang đạo cốt của Vạn Pháp Đạo Môn là bạn trai cũ từng đối xử tệ bạc với y, Đăng Tê Chi.

“Đúng là đa số rồng đều là cặn bã.” Miêu Tòng Thù cảm thán: ”Nếu biết trước thì ta đã nói chia tay lâu rồi.”

Mệt y lúc đấy còn vắt hết óc để tìm lý do chia tay.

Giọng của Miêu Tòng Thù giống như đang thì thầm, Võ Yếu Ly nghe không rõ, theo bản năng hỏi lại: ”Ngươi nói gì cơ?”

“Không có gì.” Miêu Tòng Thù đứng dậy: ”Ta có việc nên đi trước đây.”

Võ Yếu Ly nói lời thấm thía: ”Nếu ngươi thay đổi suy nghĩ, muốn tìm mối mới thì có thể đến tìm ta, huynh đệ của ta giao thiệp rộng, quen biết đủ kiểu người.”

Miêu Tòng Thù kinh ngạc: ”Ngươi có phải đang âm thầm kinh doanh cái gì trái với luật của Tu chân giới không?!”

Võ Yếu Ly: ”Đấy là do ta quen biết rộng.”

Miêu Tòng Thù thở phào nhẹ nhõm, xua xua tay nói y tạm thời không có ý định này rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu sau khi y rời đi, Đăng Tê Chi tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài, mái tóc vẫn còn đọng nước đứng ở bờ của ao linh tuyền.

Võ Yếu Ly và các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn thấy hắn thì vội vàng cúi đầu, hai tay trái phải lần lượt giơ lên, ngón trỏ của tay trái áp lên ngón giữa của bàn tay phải tạo thành thủ lễ của Vạn Pháp Đạo Môn*.

*thủ lễ



“Tiểu sư thúc/ tiểu sư thúc tổ.”

Võ Yếu Ly cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi chân trần trắng nõn và vạt áo ngoài buông xuống vuông góc với mặt đất của Đăng Tê Chi, mặt đất dưới chân rất nhanh đã bị hơi nước làm cho ẩm ướt.

Cậu cũng không dám nhìn nhiều hơn nữa, vội vàng rũ mi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước cẩn thận dò hỏi: ”Tiểu sư thúc, ngài có việc gì muốn phân phó sao?”

Rất lâu sau Đăng Tê Chi mới hỏi: ”Y đi rồi sao?”

“Ai cơ?”

Đăng Tê Chi không nói chuyện, ánh mắt dán chặt vào nơi có khí tức mạnh nhất. Một lúc sau, hắn xoay người rời đi, trong chớp mắt đã biến mất ở bờ của ao linh tuyền.

Thế nên rốt cuộc là tiểu sư thúc đến đây làm gì? “Nàng”* là ai?

*do bên Trung chữ 他(anh ấy) và 她(cô ấy) đều đọc là /tā/ nên Võ Yếu Ly mới hiểu lầm như vậy.



Nửa đêm.

Phong Hạc Lệ Đình.

Miêu Tòng Thù bước đến bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Từ Phụ Tuyết đang đứng đưa lưng về phía y ở trong đình.

Bóng lưng Từ Phụ Tuyết cao gầy, hơn nữa lại mặc một chiếc áo rộng màu trắng xanh như màu ánh trăng, tay áo dài, ống tay áo lớn, đai lưng thít chặt làm nổi bật vòng eo thon chắc, dáng người tựa ngọc, nhẹ nhàng tựa tiên.

Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp này thôi cũng có thể tưởng tượng ra được sự tao nhã của hắn. Trong tương lai, khi Từ Phụ Tuyết trưởng thành chắc chắn có thể phong lưu sánh ngang với Đăng Tê Chi.

Từ Phụ Tuyết nghe thấy tiếng động liền quay người lại, mời Miêu Tòng Thù ngồi xuống.

“Đã nửa năm rồi chúng ta không gặp nhau.” Từ Phụ Tuyết vừa nói vừa cầm lấy bầu rượu trên bàn đá rót 2 ly, đẩy một ly trong đó đến trước mặt Miêu Tòng Thù. “Ta cho rằng sau này sẽ không gặp lại ngươi.”

Miêu Tòng Thù: ”Chính xác là chúng ta đã không gặp nhau 6 tháng 11 ngày.” Y uống xong rượu trong ly, chậm rãi thưởng thức rồi đánh giá: ”Rượu ngon.”

Nghe vậy, trong chốc lát Từ Phụ Tuyết sửng sốt, hắn biết trong mối quan hệ của hai người, Miêu Tòng Thù trả giá nhiều, cũng đặt nhiều tình cảm hơn hắn. Bây giờ nghe y nói ra khoảng thời gian bọn họ không gặp nhau từ khi chia tay một cách chính xác, trong lòng cảm thấy áy náy nhưng đồng thời cũng có chút không kiên nhẫn.

“Ngươi là vì ta nên mới tới Thái Huyền Tông sao?”

“Ý định ban đầu của ta là tới đây để ăn chực uống chực.”

Từ Phụ Tuyết nhìn y một lúc lâu, đột nhiên lấy ra một không gian giới tử dạng túi tiền, nói: ”Trước đây là ta sai. Ta không nên nghĩ rằng bản thân có thể dùng tình yêu để báo đáp ân tình của ngươi. Ở đây có một ít linh khí, tất cả ta đều cho ngươi. Ta không biết ngươi vì sao lại trở thành tu sĩ, nhưng mà làm tán tu cũng không dễ dàng, đống linh khí này có thể sẽ cứu ngươi một mạng ở thời khắc quan trọng.”

Miêu Tòng Thù cầm lấy giới tử, dùng thần thức xem xét kỹ bên trong, phát hiện bên trong có vài cái linh khí thượng phẩm.

Có thể thấy Từ Phụ Tuyết cũng khá hào phóng.

“Đêm khuya rồi ngươi còn cố ý hẹn ta ra một nơi vắng vẻ như thế này, chắc không phải chỉ là muốn bồi thường cho ta … Nếu còn có yêu cầu gì thì nói mau đi.”

Từ Phụ Tuyết thấp giọng: ”Đừng nói với người khác lúc trước là ngươi cứu ta… Cẩm Trình chỉ là một người phàm, hắn lại còn bị bệnh, chỉ có cha ta tẩy tủy đổi linh căn cho hắn thì hắn mới có thể khá lên.”

“A Thù, ta xin ngươi.”

Miêu Tòng Thù buông chén rượu ra, đứng lên cúi đầu liếc Từ Phụ Tuyết: ”Ta nuôi ngươi 13 năm, bảo vệ ngươi lớn lên bình an, ngươi chỉ từng cầu xin ta hai lần. Hai lần đều là vì Ôn Cẩm Trình.”

Y có chút phiền lòng.

Tuy y đối với Từ Phụ Tuyết cũng không phải là tình cảm sâu đậm gì, nhưng ít nhiều gì y cũng đã từng dốc hết tâm huyết nuôi hắn 13 năm, 13 năm, dù là nuôi chó thì cũng có tình cảm.

Kết quả là con sói mắt trắng này vì người trong lòng mà không tiếc xóa hết mọi dấu vết y đã từng đối tốt với hắn, khiến y có chút khó chịu khi bị cô phụ.

“Được, đồ ta đã nhận. Sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Miêu Tòng Thù cầm lấy bình rượu: ”Rượu là rượu ngon, nếu ngươi không phiền thì cho ta đi.”

“A Thù.” Từ Phụ Tuyết gọi y lại: ”Cảm ơn.”

Miêu Tòng Thù không quay đầu lại, rời khỏi Phong Hạc Lệ Đình rồi xuống núi, Từ Phụ Tuyết nhìn theo bóng lưng y mãi tới khi khuất dạng, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại.

Núi cao gió lạnh, cuốn tung mái tóc dài và vạt áo ngoài rộng thùng thình của Từ Phụ Tuyết, hắn vung ống tay áo lên, hai cái ly lúc nãy còn dư lại trên bàn lập tức biến mất.

Sau đó thân hình chợt lóe, người cũng biến mất tại chỗ.

Phong Hạc Lệ Đình nằm ở giữa sườn núi, hai người đệ tử ngoại môn đi tuần trên núi nhìn thấy Miêu Tòng Thù đi xuống, không lâu sau lại thấy một luồng ánh sáng hiện trên bầu trời đêm. Hai người họ vừa nhìn đã nhận ra luồng ánh sáng kia là kiếm ý của Từ Phụ Tuyết, lập tức tò mò tại sao đêm hôm khuya khoắt rồi hắn còn xuất hiện ở Phong Hạc Lệ Đình.

Đệ tử ngoại môn Giáp: ”Ta nhớ tên tán tu mặc đồ xanh kia, y là bạn trai cũ của Từ sư thúc!”

Đệ tử ngoại môn Ất: ”Chính là tên tán tu lì lợm la liếm đó sao?” Hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ: ”Sao y và Từ sư thúc nửa đêm rồi còn xuất hiện ở Phong Hạc Lệ Đình? Lẽ nào _ _”

Hai đệ tử ngoại môn đối diện, từ trong ánh mắt nhau tìm được đáp án: ”Y nửa đêm hẹn gặp Từ sư thúc ý đồ quyến rũ hắn!!”



Sau khi Miêu Tòng Thù trở về phòng liền ném giới tử mà Từ Phụ Tuyết cho y cho Võ Yếu Ly: ”Ngươi quen biết rộng, giúp ta bán cái này với giá tốt đi.”

Võ Yếu Ly xem qua đồ vật bên trong giới tử, kinh ngạc nói: ”Đây đều là linh khí. Tệ nhất cũng là linh khí trung phẩm, còn có vài cái linh khí thượng phẩm, ngươi thật sự muốn bán? Đối với tán tu mà nói, linh khí thượng phẩm là vật dù cho có tiền cũng không có người bán, ngươi chắc chứ?”

Miêu Tòng Thù: ”Từ Phụ Tuyết đưa cho ta làm phí bịt miệng. Nói tiếp thì linh khí thượng phẩm ở trong tay một tán tu như ta cũng vô dụng.”

Tất nhiên lý do chính là do linh khí thượng phẩm ở trong không gian giới tử của y nhiều không đếm xuể, rất nhiều linh khí để mốc meo y còn chẳng nhớ rõ là ai đưa.

Võ Yếu Ly nghiêm mặt nói: ”Ta đảm bảo sẽ bán được giá tốt cho ngươi.”

Miêu Tòng Thù duỗi eo lười biếng, giọng ngái ngủ nói: ”Cảm ơn.”

Nói xong y nhắm mắt lại vừa nằm xuống giường rất nhanh đã ngủ.

Võ Yếu Ly đôi khi rất khâm phục khả năng nói ngủ là ngủ này của y, nghĩ vậy, cậu liền ngồi ngay tại chỗ đả tọa suy nghĩ. Dù sao cậu cũng là một thiên tài trẻ tuổi có thuần linh căn, chăm chỉ tu luyện cũng là điều đương nhiên.

Thời gian như nước vội vàng chảy qua, khi Miêu Tòng Thù mở mắt ra đã là hừng đông, mà lúc này Võ Yếu Ly đã không còn ở trong phòng.

Miêu Tòng Thù đánh răng rửa mặt đơn giản rồi ra khỏi sương phòng đến Càn Viện, Càn Viện chiếm diện tích lớn, đình đài lầu các lả lướt độc đáo, trong viện đào hồng liễu lục, cảnh đẹp như tranh. Sau khi đi khoảng thời gian uống một chén nhỏ, đột nhiên Miêu Tòng Thù nghe được một trận ầm ĩ từ xa truyền tới.

Y dừng chân lại nghiêng tai lắng nghe _ _

“Hồ ly tinh không biết xấu hổ khắp nơi quyến rũ Từ sư đệ ở đâu?”

“Xin Cảnh sư huynh bớt giận, đừng vì một tên tán tu không biết xấu hổ mà tức giận, cùng lắm thì chúng ta đuổi y ra khỏi Thái Huyền Tông là được.”

“Không được! Nhất định ta phải dạy cho y một bài học, cho y biết lễ nghĩa liêm sỉ là như thế nào, đừng có suốt ngày nhớ thương đạo lữ của người khác. Quả thật là không biết xấu hổ!“

Miêu Tòng Thù vừa nghe những lời này lập tức đi lên trước nhường đường, chờ khi bọn họ đi qua thì lẻn vào trong đám người xem náo nhiệt.

“Cẩm Trình sức khỏe không tốt lại không nơi nương tựa, ta không bảo vệ hắn thì ai bảo vệ hắn?” Thiếu niên đi trước có mái tóc rực rỡ như ánh Mặt Trời nói: ”Tên tán tu quyến rũ Từ sư đệ kia ở đâu?”

Ôn Cẩm Trình?

Tán tu quyến rũ Từ Phụ Tuyết?

Trực giác của Miêu Tòng Thù thấy có điều không ổn.

“Tên y là gì?”

“Nghe nói tên là Miêu Tòng Thù, ở cùng với Võ chân quân của Vạn Pháp Đạo Môn.”

“Được lắm, vừa dụ dỗ Từ sư đệ vừa ngủ cùng một phòng với kẻ lừa đảo của Vạn Pháp Đạo Môn!”

Miêu Tòng Thù:...

Y che mặt quay người lại nhanh chóng bỏ chạy.

Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, Cảnh Vãn Thu đang dẫn đầu đội ngũ mênh mông cuồn cuộn ánh mắt sắc bén nhìn thấy bóng hình màu xanh lam theo phản xạ hét lên: ”Đứng lại!”

Ngu gì mà đứng lại.

Miêu Tòng Thù chạy trốn càng nhanh.

Cảnh Vãn Thu thấy thế liền rút linh kiếm bản mệnh mang theo băng và sương lạnh đâm tới, Miêu Tòng Thù cảm thấy sau lưng chợt lạnh như băng, phản ứng nhanh nhẹn tránh được, nhưng tốc độ rút kiếm của Cảnh Vãn Thu thật sự quá nhanh, thế nên trên cánh tay phải của Miêu Tòng Thù vẫn kết lại một lớp băng mỏng.

Ở trong nhóm người đi tới đây có vài đệ tử ngoại môn, đúng lúc có một người trong đó nhận ra Miêu Tòng Thù, lập tức buột miệng nói: ”Y chính là tên tán tu áo xanh đã dụ dỗ Từ sư thúc!”

Nghe vậy Cảnh Vãn Thu xuất kiếm càng thêm nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Miêu Tòng Thù không ngừng né tránh, cây đào ở bên cạnh y bị chém làm đôi ngã xuống đất đánh ‘rầm’.

Mắt thấy Cảnh Vãn Thu xuất kiếm không chút nương tay, nếu tiếp tục chỉ sợ y không bị thương nặng thì cũng tu vi thụt lùi, Miêu Tòng Thù nhanh chóng tìm kiếm trong không gian giới tử một cái linh khí thượng phẩm dùng để phòng ngự.

Linh khí chặn lại đòn tấn công của Cảnh Vãn Thu, Miêu Tòng Thù thành thạo né tránh còn có thời gian nhàn rỗi để hỏi: ”Vì sao lại tấn công ta?”

Các chiêu đều thất bại, Cảnh Vãn Thu tức đến muốn hộc máu: ”Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta?”

Miêu Tòng Thù hỏi lại: ”Ta không làm gì trái với lòng mình, nếu không hỏi rõ ràng chẳng lẽ phải bị vu oan sao? Hay là do Thái Huyền Tông các ngươi thích ỷ thế hiếp người, thấy ta là tán tu không có môn phái chống lưng liền ra tay chém?”

Tuy rằng tán tu không có môn phái, nhưng lại rất đoàn kết.

Nếu việc hôm nay Thái Huyền Tông bọn họ vô duyên vô cớ ức hiếp tán tu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm tổn hại đến danh tiếng, hơn nữa còn dẫn tới sự bất mãn của tán tu trong Tu chân giới.

Nhắc đến việc này, Cảnh Vãn Thu dừng tấn công lại, thở hồng hộc rồi trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù vẫn thở bình thường, nghĩ thầm trong lòng hồ ly này hơi thở ổn định, kĩ năng cơ bản còn rất khá.

“Ta hỏi ngươi, giờ Tý đêm qua có phải ngươi đến Phong Hạc Lệ Đình không?”

Miêu Tòng Thù: ”Phải.”

“Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy Từ sư đệ ở Phong Hạc Lệ Đình không?”

Miêu Tòng Thù: ”Nếu Từ sư đệ mà ngươi nói là Từ Phụ Tuyết thì… Có.”

“Đã như vậy rồi ngươi còn dám không nhận bản thân lì lợm la liếm, cố tình dụ dỗ Từ sư đệ?”

Miêu Tòng Thù tư thái thong dong: ”Ta không nhận.”

Cảnh Vãn Thu cực kì tức giận: ”Ngươi _ _”

Miêu Tòng Thù mặt mày lạnh lùng: ”Làm sao? Hai người đàn ông nửa đêm gặp nhau chẳng lẽ chắc chắn là hẹn hò, là dụ dỗ? Ngươi tận mắt nhìn thấy ta dụ dỗ Từ Phụ Tuyết hay là nhìn thấy ta lì lợm la liếm hắn? Chẳng lẽ chúng ta không thể vô tình gặp nhau sao? Cho dù không phải là vô tình gặp nhau, cho dù là có hẹn với nhau từ trước thì sao, chúng ta không thể nói chuyện bình thường sao?”

Một loạt câu hỏi làm cho Cảnh Vãn Thu bối rối, dần dần nhận ra những điều mà Miêu Tòng Thù nói rất có lý.

Hắn từ chỗ của Ôn Cẩm Trình nghe được lời đồn đại, lại thấy Ôn Cẩm Trình đau khổ đến mức nôn ra máu nhất thời đau lòng dẫn tới lửa giận bùng cháy, liền không nói hai lời quay đầu chạy tới nơi tiếp khách muốn dạy dỗ Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù tiếp tục tăng thêm ngữ khí: ”Ngươi là kiếm tu. Người luyện kiếm tính tình đều thẳng thắn ghét ác như thù, nhưng đó cũng không phải là lí do để ngươi bôi nhọ, đuổi giết ta! Huống hồ mối quan hệ giữa ta và Từ Phụ Tuyết cũng không xấu xa giống như các ngươi nghĩ.”

Cảnh Vãn Thu sửng sốt, hỏi y: ”Kia… Vậy quan hệ giữa ngươi và Từ sư đệ rốt cuộc là gì?”

Miêu Tòng Thù mấp máy môi, nhìn mọi người chung quanh, sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng nói: ”13 năm trước, ta ở nhân gian gặp được Từ Phụ Tuyết rồi nhận nuôi hắn, nhìn hắn trưởng thành _ _”

Y vừa tức giận vừa xót xa nói: ”Ta là cha hắn!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhà triết lý cuộc sống - Miêu Tiểu Thù: Ai cho sữa thì người đó là mẹ, ai nuôi lớn thì người đó là cha!

Từ Phụ Tuyết bị KO trước, sau này hắn sẽ hối hận.

P/S: Mối quan hệ giữa Miêu Miêu và bạn trai cũ rất phức tạp và có nhiều khúc mắc nên tôi tạm thời sẽ không tiết lộ nó.

Tất nhiên bạn trai hiện tại tuyệt đối không có khả năng là người tệ bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play