Miêu Tòng Thù ngồi xếp bằng trên rễ cây hoàng kim, nhìn vào bên trong đan điền, nơi vốn là một viên là Kim Đan tròn trịa giờ đây đã được thay thế bằng một phiên bản thu nhỏ của ‘Miêu Tòng Thù’.
Đây là Nguyên Anh của y.
Ban nãy Miêu Tòng Thù đã thử dùng linh khí để kiểm tra tu vi của bản thân, kết quả nhận được là tu vi của y bây giờ đã đạt tới Nguyễn Anh đỉnh phong. Y không khỏi cảm thán, mới làm có một nháy mà tu vi của y trực tiếp vượt qua cảnh giới leo đến đỉnh phong, hơn nữa còn không phải chịu đựng lôi kiếp nguy hiểm cận kề.
Miêu Tòng Thù ngẩng đầu nhìn Úc Phù Lê đang nằm trên cành cây hoàng kim, gối đầu lên cánh tay nhìn bầu trời. Mái tóc đen dài mềm mại của hắn rủ xuống, vài chiếc lá vàng còn vương lại trên mái tóc.
Chiếc thắt lưng vải màu xanh biển được buộc hờ hững quanh eo, bởi vậy làm cho bộ quần áo màu xám trắng trở nên lỏng lẻo, vạt áo mở rộng để lộ lồng ngực rộng lớn vững chãi bên trong, trên đó còn lưu lại những vết cào do móng tay để lại khi Miêu Tòng Thù lên đỉnh _ _ tất nhiên là sau lưng và trên cánh tay hắn còn nhiều vết như vậy hơn nữa.
Hắn gập một chân lại, đôi chân trần dẫm lên thân cây đen nhánh, da trắng như ngọc, dường như tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Bàn chân trắng như ngọc và thân cây đen như mực đặt cạnh nhau, làm nổi bật lẫn nhau tạo ra hiệu quả kích thích thị giác.
Hắn trước giờ luôn thích mặc đồ màu sắc trang nhã, tay áo cũ rộng màu xám, hoàn toàn khác biệt với những bộ quần áo bằng lụa và sa tanh tiên khí bay bay đang phổ biến trong Tu chân giới, nhưng bởi vậy lại càng giống với một tu sĩ lánh đời thoát khỏi trần tục hơn cả những tên tiên môn chính đạo kia.
Úc Phù Lê trước mặt tản mạn không gì kiềm chế nổi, nhưng cũng có một sức hấp dẫn khiến người ta khó lòng cưỡng lại, hắn tựa như một tên công tử bột có vẻ ngoài hào hoa tuấn tú, nhưng chỉ có Miêu Tòng Thù mới biết tu vi của hắn sâu không lường được cỡ nào.
"..."
Miêu Tòng Thù đột nhiên nghĩ đến việc trước kia bản thân từng xem Úc Phù Lê như một tên công tử bột chỉ biết ăn bám.
Y đứng dậy leo lên cây hoàng kim, nhìn kĩ Úc Phù Lê từ đầu đến chân: “Bây giờ em đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ cần song tu thêm lần nữa là có thể lên đến Phân Thần cảnh rồi.”
Úc Phù Lê nhướng mi, đôi mắt màu lưu li khẽ liếc nhìn đan điền của y: “Dục tốc thì bất đạt.” Hắn đưa tay ra, ôm Miêu Tòng Thù vào lòng, sau đó nói: “Căn cốt của em không tốt, cần phải rèn lại. Sức chịu đựng của thức hải quá yếu, cần phải mở rộng, cảnh giới không ổn định, cần đặt nền móng vững chắc.”
Hắn nhéo nhẹ lên cổ Miêu Tòng Thù, năm ngón tay luồn vào tóc y, khẽ vuốt như vuốt lông mèo, nhắm mắt lại nói tiếp: “Song tu một lần mà mới đạt tới Nguyên Anh kì, qua đó có thể thấy căn cốt của em kém cỡ nào. Nếu làm thêm lần nữa, thức hải, đan điền và xương cốt của em đều sẽ nổ tung."
Suýt chút nữa y đã vượt qua cảnh giới tiến vào Phân Thần cảnh, vậy mà qua miệng Úc Phù Lê lại biến thành căn cốt cực kém? Vậy nếu như là người có căn cốt tốt, lại song tu với hắn, chẳng phải là có thể trực tiếp phi thăng à?
Miêu Tòng Thù trong lòng chấn động nhưng cũng không quên cảm thán, bạn trai y quả thực là cao thủ trong cao thủ, mới làm một nháy đã thăng cấp, nếu làm thêm hai ba lần nữa, có khi phi thăng thật cũng nên.
Nhưng rất nhanh y đã nhận ra, hóa ra Úc Phù Lê không đồng ý song tu quá nhiều là do hắn sợ cơ thể y không chịu đựng được dẫn đến nổ mạnh.
Không phải vì hắn bị suy thận, cũng không phải vì hắn biến thái, càng không phải là vì hắn muốn trừng phạt y, chỉ đơn giản là vì hắn muốn tốt cho cơ thể và tu vi của y thôi.
Làm sao bây giờ?
Cái hành động quan tâm, suy nghĩ và trả giá cho y như này thật sự rất dễ dàng khiến con người ta phát nghiện.
Miêu Tòng Thù chọc chọc lồng ngực rắn chắc trơn bóng của hắn, mím môi lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười rộ lên, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao hiện tại lại song tu?”
Úc Phù Lê mở mắt ra: “Em cho rằng sáu tháng qua thứ em ăn đều là vật phàm à?”
Trước chưa nói đến những thiên tài địa bảo khó tìm trên đời, chỉ riêng cá bạc trong Kính Hồ, mỗi con đều đã có tuổi thọ vài trăm năm, tương đương với việc trong đó chứa được linh khí mấy trăm năm.
Những linh khí này trải qua sự tiêu hóa và chắt lọc của cá bạc trở nên dịu dàng tinh khiết, vậy nên các tu sĩ cho dù ăn bao nhiêu cũng không lo linh khí bùng nổ làm kinh mạch nứt vỡ. Hơn nữa, những linh khí này còn có thể chữa trị các bệnh tiềm ẩn, mở rộng kinh mạch, đồng thời còn có thể nuôi dưỡng thức hải.
Ngoại trừ hồ cá bạc, tất cả các sinh linh ở Côn Luân đều là vật báu khiến người khác ghen tị đến phát cuồng, thế mà đến trước mặt Miêu Tòng Thù lại biến thành một đống nguyên liệu nấu ăn ở đâu cũng có.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, chẳng trách tu vi của y trong nửa năm qua không những không giảm mà còn vững vàng dừng lại ở cảnh giới Kim Đan.
Y nghĩ đến việc đây là cách thể hiện tình yêu của Úc Phù Lê, chỉ cảm thấy trong lòng vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
"Vậy bây giờ em đang ở trình độ nào rồi? Có thể sánh được với Đơn linh căn không?" Miêu Tòng Thù thực sự khá tò mò, dù sao y cũng là một người tu luyện, đột nhiên phát hiện ra căn cốt vốn bình thường của bản thân lại biến thành ưu tú, không tránh khỏi có chút hứng thú. Y suy nghĩ một chút, cảm thấy dựa vào tu vi của Úc Phù Lê, y có to gan phỏng đoán thêm một chút: “Hoặc là sánh vai với mấy cái như kiếm cốt, tiên cốt gì đó không?”
Úc Phù Lê cau mày: "Tại sao phải so với mấy cái căn cốt tầm trung đó?”
Miêu Tòng Thù: … Được rồi, bây giờ y có thể chắc chắn bản thân ôm trúng một cái đùi bự rồi.
Miêu Tòng Thù ngừng thảo luận về chủ đề này, cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa thì y sẽ mắc bệnh tự kỷ mất.
Làm một con cá mặn mắc chứng tự kỷ, có thể tưởng tượng được sự ô nhiễm tinh thần này khủng khiếp với y cỡ nào.
Nhưng chỉ nếu chỉ nằm không thì chán chết, y hiện tại tinh thần phấn chấn chẳng buồn ngủ chút nào. Trong lúc nhàm chán, y đành tiến vào đan điền để nhìn Nguyên Anh của bản thân.
Nguyên Anh có kích thước bằng lòng bàn tay, sống động như thật, các đường nét trên khuôn mặt giống hệt y chỉ là tinh xảo hơn một chút.
Nhóc Nguyên Anh vẫn đang ngủ say, mũi thổi ra một cái bong bóng lớn hơn cả khuôn mặt nhóc con, bong bóng đó co lại theo hơi thở của nó nhưng dù làm thế nào cũng chẳng vỡ.
Miêu Tòng Thù tiện tay chọc vỡ bong bóng, “póc” một tiếng khiến cho nhóc Nguyên Anh đột nhiên mở bừng mắt, cả người lắc lư, nhưng duỗi chân khua khua nửa ngày vẫn không thể đứng dậy. Nhóc dang rộng tứ chi, ngẩn người trong chốc lát rồi biến thành hình dạng cá mặn tổ truyền của chủ nhân, nhưng mới được một lát đã quyết định bỏ cuộc, xoay người lại rồi ngủ tiếp.
"..."
Không, nó với y vẫn có chút khác biệt. Nếu đổi lại là y, ngay cả đôi mắt y cũng lười mở.
Miêu Tòng Thù rời tầm mắt đến kinh mạch.
Kinh mạch trong cơ thể giống như mạng nhện, tuy chằng chịt nhưng vẫn tuân theo quy luật, linh khí màu vàng kim chảy ở trong đó, vận chuyển liên tục nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.
Linh lực càng đủ đầy thì người càng có tinh thần, chẳng trách bây giờ y lại sung sức đến mức có thể chơi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Điểm dừng cuối cùng của tầm nhìn là thức hải.
Thức hải là ngôi nhà tinh thần của tu sĩ và cũng là nơi nguyên thần trú ngụ, đồng thời cũng là nơi phân biệt ngộ tính, tâm tính và linh tính của tu sĩ.
Tu sĩ có thể không có căn cốt cực tốt, có thể không đúc được nguyên thần, nhưng không thể không có thức hải.
Nếu muốn giết chết hoàn toàn một tu sĩ, khiến hắn không thể sử dụng thuật pháp để hồi sinh thì phải hoàn toàn phá hủy thức hải của hắn. Bởi vì nguyên thần của tu sĩ cư trú trong thức hải, nguyên thần của tu sĩ phần lớn đều được tu luyện từ hồn phách.
Nguyên thần hủy, hồn tất diệt.
Vậy nên các đại năng có tu vi trên Đại Thừa kỳ về cơ bản đều dùng nguyên thần để tấn công thức hải, đây chính là lý do tại sao Úc Phù Lê vừa ra tay đã tấn công vào thức hải của Tiết Thính Triều, bóp nát nguyên thần Ôn Cẩm Trình.
Thức hải của Miêu Tòng Thù là một tiểu thế giới rộng lớn, trên không từng đám mây trời xếp chồng lên nhau như núi, xốp mềm như bông. Y thử nằm trên mây lăn lộn, kết cấu mềm mại, đàn hồi, gió không mạnh, nhẹ nhàng thổi qua, thoải mái đến nỗi khiến xương cốt của y như nhũn ra.
Dưới tầng mây là một ngọn núi với những cái cây rộng lớn che trời, thảm thực vật và hoa dại đủ màu sắc trải trên con đường rải sỏi. Băng qua dòng suối mát trong rừng rồi men theo đường mòn lên tới đỉnh núi là có thể nhìn thấy mặt hồ xanh thẳm như gương.
Phía sau hồ là một căn nhà gỗ nhỏ.
Không cần vào trong Miêu Tòng Thù cũng biết căn nhà gỗ này tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, bởi vì nơi đây chính là Côn Luân.
Miêu Tòng Thù ngạc nhiên khi cảnh tượng bên trong thức hải của y lại là Côn Luân, nhưng rất nhanh y đã nghĩ thông suốt, bởi vì Côn Luân là nơi thoải mái nhất y từng ở, là nơi đẹp nhất y từng thấy, vậy nên việc thức hải của y vô thức mô phỏng lại hình dáng của Côn Luân cũng là chuyện bình thường.
Đột nhiên y cảm giác một lực mạnh mẽ kéo y ra ngoài, đến khi y hoàn hồn lại, khung cảnh trước mắt đã biến thành hòn đảo giữa hồ.
Úc Phù Lê: “Khi tiến vào thức hải, nhớ để ý kĩ bên ngoài, nếu không thì ngay cả một đứa bé có thể dễ dàng giết chết em.”
"Em biết, em hiểu mà." Miêu Tòng Thù cọ cọ vào người Úc Phù Lê rồi nói: "Đó chẳng phải là vì có anh ở đây à? Chỉ cần có anh ở bên cạnh là em sẽ yên lòng, không sợ gì cả."
"Lời ngon tiếng ngọt nói cũng trơn tru nhỉ, em học những cái này khi nào?” Úc Phù Lê vốn là tư thái nhàn hạ, nhưng vừa nghĩ tới mấy cái thứ chướng mắt ở tiểu thế giới, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nâng cằm Miêu Tòng Thù lên, cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi mắt y, hỏi: "Em thích mấy tên kia?"
Miêu Tòng Thù: “Ai?” Rất nhanh y đã hiểu ra, hẳn là Úc Phù Lê đang nói đến đám người Tiết Thính Triều. Không phải chứ, chuyện này còn chưa kết thúc hả? “Em không có! Em mới không thèm thích bọn họ!"
Úc Phù Lê: “Vậy trước kia thì sao?” Hắn lại gần: “Miêu Miêu, em mau nói thật cho ta nghe.”
Cảm giác bị áp bức có chút nặng nề. Miêu Tòng Thù: “Không có thích mà.”
Đối với y mà nói, nếu ấn tượng tốt còn chưa phát triển thành thích, vậy cuộc tình này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Về phần tình cảm của những người khác có bị vun vén lên hay không thì chẳng liên quan gì đến y.
Khi yêu y sẵn sàng hiến dâng hết thảy, còn nếu mối tình đó chết non trước khi phát triển đến giai đoạn thích thì đó là lỗi của bọn họ. Còn việc có quay lại hay không, có yêu hay không thì phải xem biểu hiện của bọn họ rồi, dù sao y cũng chỉ cho bọn họ một cơ hội.
Miêu Tòng Thù tỏ vẻ y là người phóng khoáng như vậy đấy.
Miêu -phóng khoáng- Tòng Thù ở khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của người thương, đột nhiên lại cảm thấy chột dạ.
Úc Phù Lê ôm lấy mặt Miêu Tòng Thù, cắn mũi y, sau đó ăn miệng y.
Đây là một trong số ít những sở thích của Úc Phù Lê, mà để đáp lại, thông thường Miêu Tòng Thù sẽ dùng móng tay tàn nhẫn cào lên tấm lưng rộng lớn của Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê cười rộ lên, cũng không nói bản thân có tin hay không, thái độ khó dò.
Úc Phù Lê vuốt ve gương mặt của Miêu Tòng Thù, nói: "Nuôi em đến Độ Kiếp kì đã rồi tính sau."
Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức làm cho người ta sởn tóc gáy, khiến cho Miêu Tòng Thù liên tưởng đến những con heo thịt cũng được nuôi như vậy.
Úc Phù Lê: “Tất cả ta đều nhớ kĩ hết rồi, một tên Bồng Lai, một tên kiếm tu, còn có một tên… rác rưởi.” Hắn ghét nhất là cái tên ‘Thiên Đạo giả’ suýt chút nữa đã cưới Miêu Tòng Thù kia.
“Không song tu, chúng ta sẽ lần lượt thử hết mấy cuốn sách nóng thú vị mà em cất trong giới tử.” Hắn cười lạnh “Bốn tháng.”
Miêu Tòng Thù tê cả da đầu, không thể tin được: "Không phải chỉ có ba thôi sao? Tại sao lại nhiều hơn một tháng?!"
Úc Phù Lê: “Bởi vì em nói ta không được, ta cũng không thể để em cảm thấy ta không được. Tăng thêm một tháng là để em biết, ta được.”
Miêu Tòng Thù trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Úc Phù Lê, mặc dù không biết họ có tồn tại hay không, nhưng theo phép lịch sự, thăm hỏi nhiều một chút cũng là một dấu hiệu của việc phẩm đức tốt.
Y nhìn Úc Phù Lê, mím môi nuốt xuống ba từ "Đệt cụ anh".
"Em mắng ta?"
"Không có."
Úc Phù Lê cười đến mức lồng ngực rung lên, hắn vỗ nhẹ vào eo Miêu Tòng Thù, nói với y: "Tu vi của em quá thấp, cần phải chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo Tu chân giới sẽ bùng nổ lượng lớn linh khí. "
Miêu Tòng Thù uể oải trả lời: "Đó không phải là chuyện tốt sao?" Đăng Tê Chi cũng từng nói về những điều này.
Úc Phù Lê: “Em đã nghe nói về hồi quang phản chiếu bao giờ chưa? Cái gọi là linh khí phục hồi chỉ là sự sàng lọc đối với tu sĩ trên thế giới này, kẻ yếu đều sẽ bị sàng lọc." Sau đó, hắn khịt mũi, lộ ra một tia lệ khí và chán ghét: "Nếu không thì sao lũ ngốc của Bồng Lai kia sẽ rời khỏi hòn đảo nát của bọn họ chứ?”
Miêu Tòng Thù: Bạn trai nhìn qua có vẻ rất ghét Bồng Lai, nhưng khi còn ở trong tiểu thế giới, cũng không thấy hắn ra tay với Tiết Thính Triều.
Úc Phù Lê: “Ai nói ta không ra tay?”
Miêu Tòng Thù giật mình, phát hiện bản vô thức nói ra những điều trong lòng. Càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy câu trả lời của hắn: “Sao em lại không biết?” Y thật sự không nhìn thấy.
Úc Phù Lê thản nhiên quan sát biểu tình của Miêu Tòng Thù, tự hỏi y kinh ngạc như vậy là vì lo lắng cho Tiết Thính Triều hay là vì sợ hắn lệ khí quá nặng? Khi nhìn thấy hắn giết người trong tiểu thế giới, y nói không sợ có phải là thật lòng không? Thực ra trong lòng y… rất sợ hãi?
Miêu Tòng Thù lo lắng: "Anh đã xóa sạch hết dấu vết chưa? Đừng để lại manh mối nào. Sức ảnh hưởng của Tiết Thính Triều ở Bồng Lai Tiên Tông rất lớn. Chạm vào tương đương với đắc tội toàn bộ Bồng Lai Tiên Tông." Tuy bạn trai là Chủ Thần, nhưng nếu đối phương đánh luân phiên, vậy thì bọn họ còn chơi thế méo nào được nữa*.
*raw 可对方要是搞车轮战那就玩球了: mk không chắc lắm nghĩa của từ 玩球 trg bối cảnh này nên nếu ai có cách hiểu khác có thể góp ý mk nha.
"..." Những suy nghĩ hung ác nham hiểm của Úc Phù Lê bị thổi bay, tâm tình nhất thời trở nên có chút phức tạp. Hắn cảm thấy cho dù bản thân có giết sạch toàn bộ người của Bồng Lai, thì Miêu Tòng Thù cũng sẽ tìm ra cách giúp hắn hủy thi diệt tích. "Bồng Lai không dám làm phiền ta."
Miêu Tòng Thù nhìn hắn một lúc, gật đầu, ôm cổ Úc Phù Lê hôn ‘bẹp’ một cái, nói: "Em tin anh."
Y trở mình, nằm nghiêng tựa vào lồng ngực của Úc Phù Lê, thuận tiện nhìn xuống dưới tàng cây, một bên thân cây là đảo, một bên là hồ nước. Hai màu hổ phách và hoàng kim phản chiếu trên mặt hồ, đẹp như tiên cảnh, nhưng dù vậy, Miêu Tòng Thù vẫn cảm thấy nó không đẹp bằng Kính Hồ ở Côn Luân.
Bí cảnh rộng lớn vô biên, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, gặp phải bao nhiêu tên người yêu cũ, cho nên Miêu Tòng Thù cảm thấy bản thân thực ra có thể nằm lì ở đây cho đến khi bí cảnh mở ra thông với Tu chân giới.
Miêu Tòng Thù nheo mắt lại, trên đầu đột nhiên có một chiếc lá hoàng kim rơi xuống, vô tình rơi xuống trên môi y, y hé miệng ngậm lấy, tâm tình bất ngờ trở nên thoải mái.
Có thể do phong cảnh quá đẹp, có thể bởi vì hoàn cảnh quá thoải mái, cũng có thể nguyên nhân chính là vì có Úc Phù Lê ở bên cạnh y, cho y một loại cảm giác ổn định rằng dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ đi và cảm giác an toàn.
Tất nhiên một lí do quan trọng khác chính là do không có đám bạn trai cũ ở đây!
Tất cả các yếu tố rủi ro đều biến mất, hòn đảo giữa hồ này thoạt trông giống như một vùng đất cằn cỗi. Vốn dĩ, cái hồ này là lối vào tiểu thế giới, nhưng khi tiểu thế giới nổ tung, lối vào cũng bị phá hủy, linh lực gần như bị phân tán hết.
Cây hoàng kim phía dưới trông không giống bảo vật lắm, hòn đảo giữa hồ này vừa không có thiên tài địa bảo, vừa không có linh khí, thực sự là một mảnh đất cằn cỗi.
Bởi vậy, các tu sĩ vào trong bí cảnh chỉ để tìm vật báu sẽ không tới nơi đây, điều này gián tiếp chứng minh _ _ ở đây không có bạn trai cũ!
Cảm giác thật thoải mái, thần kinh vốn căng chặt kể từ khi bước vào địa bàn Thái Huyền Tông cuối cùng cũng có cơ hội thả lỏng, Miêu Tòng Thù cảm động đến nỗi lấy đầu thỏ cay và rượu linh quả mà mình đã mua ở Phù Vân Thành lúc trước ra.
Rượu linh quả có vị hơi giống rượu quế, ngọt thơm nhưng không ngấy, kết hợp với đầu thỏ cay nồng ăn cực kỳ ngon.
Miêu Tòng Thù mời Úc Phù Lê cùng ăn, nhưng lại bị từ chối.
Vì thế chỉ đành một mình vui vẻ gặm đầu thỏ cay, uống một ngụm rượu linh quả mát lạnh, rồi thưởng thức cảnh đẹp, nhìn từng chiếc lá hoành kim như nhảy múa, ngắm mặt hồ gió nhẹ thổi lăn tăn, trong hồ dâng lên từng đợt sóng vàng.
Lại nhìn vào chấm đen đang từ từ tiến lại gần… Hả? Đốm đen? Sống?
Miêu Tòng Thù lập tức cảnh giác, bởi vì bạn trai cũ đến quá bất ngờ, khiến cho bây giờ mỗi dịp gió thổi cỏ lay đều khiến y căng thẳng.
Hơn nữa y hiện tại còn đang thiếu nợ bốn tháng kia kìa! Không thể nợ tiếp nữa!!
Y quay đầu nhìn vào mắt Úc Phù Lê, người sau vẫn không có hành động gì, Miêu Tòng Thù liền lấy thiên lý nhãn từ trong giới tử ra, nhìn sang bên kia hồ, đầu tiên là tro bụi bay tứ tung, theo sau đó là năm tu sĩ phong trần mỏi mệt.
Trong năm tu sĩ, người có tu vi thấp nhất Phân Thần kì, cao nhất là Xuất Khiếu kì, thanh thế cũng không nhỏ. Họ đều đang bảo vệ một nữ tu ở giữa, cô ả ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng xinh đẹp, nhưng dáng dấp rất kiêu ngạo, nữ tu kia đang đứng lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hồ.
Miêu Tòng Thù thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là người yêu cũ của y.
Một lúc sau, y nghe thấy tu sĩ đối diện hét lên: “Hai đạo hữu ở đảo phía giữa kia, xin hỏi hai vị có thể dẫn chúng tôi lên đảo nghỉ ngơi chút được không?”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, cả đám các ngươi đều là Phân Thần kì, Xuất Khiếu kì, thế mà một cái hồ cũng không băng qua được?
Úc Phù Lê vẫn nhắm mắt, căn bản không để ý đến bọn họ.
Nếu hắn mặc kệ, vậy Miêu Tòng Thù đương nhiên cũng sẽ chẳng quan tâm.
Sau đó nữ tu kiêu căng bên kia hồ hình như nổi giận, bởi vậy nam tu sĩ có tu vi Xuất Khiếu kì đỉnh phong, cũng là người có tu vi cao nhất trong đám bọn họ, trong lúc truyền âm còn cố ý thêm linh khí vào. Ý định dùng sóng âm để tấn công, vừa đe dọa vừa dụ dỗ nói: "Hai vị, xin giúp đỡ một chút."
Khi sóng âm truyền đến trước mặt, lại bị Úc Phù Lê dùng tay áo hất ra, không chỉ vậy còn ném ngược trở lại, khiến cho tên tu sĩ Xuất Khiếu kì kia hộc máu nội thương.
Miêu Tòng Thù nhấp một ngụm rượu linh quả, muốn nhờ người ta giúp đỡ còn định cố ý đánh người ta bị thương, thật sự là khinh người quá đáng mà.
Tu sĩ Xuất Khiếu kì giật mình, thầm hiểu mình đụng phải đại năng rồi, nên thu liễm lại chút khí thế, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Chúng ta là vệ sĩ của cảnh chủ Đông Hoang. Nếu hai vị chịu giúp đỡ, sau khi rời khỏi bí cảnh, Đông Hoang nhất định sẽ báo đáp!
"Phụt!"
Miêu Tòng Thù phun ngụm rượu linh quả trong miệng ra, nếu không có Úc Phù kịp thời thi triển thuật pháp để cản lại, chỉ sợ hắn cũng bị phun đầy mặt rồi.
Y vừa nghe thấy gì? Cảnh chủ nào Đông Hoang gì? Mẹ nó, đám người yêu cũ kia có phải là định từng bước từng bước đẩy y vào đường chết đúng không? Thay phiên nhau xếp hàng mà bàn bạc cho kĩ đi.
Úc Phù Lê nheo mắt lại: “Em sao vậy?”
Miêu Tòng Thù lắc đầu: “Ta nghe đồn Đông Hoàng trên có thể diệt Tu chân giới, dưới có thể phá Ma vực nên sợ hãi... Chỉ vậy thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ ly: Nuôi cho béo mập rồi thì song tu.
Hồ ly: Nuôi đến Độ Kiếp kì rồi _ _ a.
Nhà giàu nuôi heo: Nuôi cho lớn, nuôi cho béo, nuôi cho mập.
Miêu Miêu: Heo.
P/S: Thế giới trên mây được lấy cảm hứng từ Đảo trên trời trong One Piece, tôi rất thích trận đánh ở Đảo trên trời!
Nó thực sự thỏa mãn trí tưởng tượng thời thơ ấu của tôi về vẻ đẹp của bầu trời.
Mai: Tui cũng thích arc Đảo trên trời trong OP lắm á
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT