05.
"Nếu hai người thực sự yêu nhau, còn ta thì sao? Ta là gì?".
Giọng ta không cao lắm nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự nhẫn nại tột độ trong đó.
Bùi Nghĩa liếc nhìn ta với ánh mắt khinh thường: "Giang Tuế Hoan, ngươi hãy chạm vào lương tâm mình mà nói, ngươi có thực sự yêu ta không?"
"Người ngươi yêu chỉ là thân phận và địa vị của ta, ta ở biên cương đã ba năm, ngươi có từng tới gặp ta không?"
"Chỉ có Uyển Uyển là đến bên ta, chăm sóc ta bằng mọi giá."
"Ngươi ở Kinh Thành ăn sung mặc sướng, còn Uyển Uyển cùng ta ăn gió nằm sương, ngươi lấy gì so sánh với nàng?"
“Về phần hôn ước giữa ta và ngươi, chỉ là trò đùa thuở nhỏ, không thể coi là thật được…”
Bùi Nghĩa nhìn ta, ngập ngừng rồi nói:
"Bổn tướng quân này cũng không phải là người tuyệt tình như vậy, nuôi thêm một người nhàn rỗi như ngươi cũng chẳng sao."
"Thấy ngươi yêu danh phận của ta như vậy, nên ta có thể để ngươi vào phủ làm di nương."
"Thân phận chỉ là thứ hai, tình yêu mới là quan trọng nhất. Đây không phải là điều ngươi đã nói với ta trước đây sao?"
Đây là những lời ta đã an ủi hắn khi bản thân hắn bị coi thường, bị bắt nạt vì là thứ tử, sợ liên lụy đến ta nên muốn tránh xa ta, nay nhắc lại ở đây thật trớ trêu không sao tả xiết. .
Hắn chắc chắn rằng ta để gả cho hắn, ta sẽ vui vẻ làm thiếp, vì vậy hắn ta không thèm nhìn ta nữa.
Thay vào đó, ánh mắt lại va vào Thái tử, chứa đựng ba phần đắc ý.
Đúng vậy, con người luôn miễn cưỡng từ bỏ thứ mà mình thèm muốn, đặc biệt là nam nhân.
Ta nhìn bộ dáng cứng ngắc của Tống Kỳ Gia, cho dù huynh ấy có chút cảm tình với ta, nhưng huynh ấy cũng là Thái tử, muốn có nữ nhân nào mà chẳng được? Ta bị sỉ nhục như vậy, huynh ấy chắc chắn sẽ để bụng.
Nữ nhân mà Bùi Nghĩa cho rằng chỉ xứng đáng làm di nương, mà huynh ấy lại lấy về làm thái tử phi? Như vậy chẳng phải Tống Kỳ Gia sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ sao.
Trong im lặng, tiếng va chạm sắc nét thu hút sự chú ý của mọi người.
Ta ném miếng ngọc bội định tình mà Bùi Nghĩa đưa cho ta trước đó, đập mạnh xuống đất: "Giữa ta và ngươi, cũng như miếng ngọc này!"
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thái độ của ta đã rất rõ ràng, giữa ta và Bùi Nghĩa không có khả năng nào cả.
"Ta, Giang Tuế Hoan, sinh ra cao quý, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm thiếp! Nếu ngươi còn sỉ nhục ta như thế này, chi bằng ta chết đi!"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, ta đã đập đầu vào cây cột ở cổng thành.
Máu chảy ra từ trán, dòng máu ấm áp chảy qua mắt, ta nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Bùi Nghĩa, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thư Uyển, sự lo lắng đau khổ của Tống Kỳ Gia.
Sự kiên định của ta đã được mọi người có mặt chứng kiến, một thời mẫu mực khí tiết của nữ tử kinh thành.
Hoàng hậu lại càng khen ngợi, nói rằng ta tuy là một nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng không kém nam nhi, cũng có khí phách riêng của mình, hơn nữa trước đây ta cũng có danh tiếng tốt, nên đặc biệt cầu xin Hoàng đế phong cho ta là Anh Hòa Quận chúa.
Tất nhiên, đây tất cả chỉ là câu chuyện sau này.
Ngày hôm đó mọi việc khá rắc rối, sự sống hay cái chết của ta không có chắc chắn, Thái tử điện hạ tốt bụng, nói rằng trong phủ của huynh ấy có rất nhiều danh y nên đã đưa ta đi.
Bùi Nghĩa không hề dứt khoát về điều này, đưa Giang Thư Uyển cao điệu đến nhiều nơi khác nhau, ý định ban đầu của hắn là nói với mọi người rằng hắn không quan tâm đến ta, chỉ yêu Giang Thư Uyển thôi, nhưng điều đó lại khiến mọi người nghĩ rằng hắn là một kẻ bạc tình.
Những bức thư tình nồng thắm giữa hắn ta và Giang Thư Uyển cũng không hiểu sao được truyền ra ngoài, những lời tâm tình lộ liễu trong đó khiến mọi người đỏ mặt, hét lên rằng hai người thật sự vô liêm sỉ.
Về phần Hoàng đế, ban thưởng cho Bùi Nghĩa rất nhiều thứ, nhưng lại không phong cho hắn làm đại tướng quân uy vũ như kiếp trước.
Giang Thư Uyển cho rằng mình là đại diện cho sự dũng cảm theo đuổi tình yêu và khoe khoang khắp nơi.
Các phu nhân, tiểu thư trước mặt không nói gì, nhưng sau lưng lại xếp nàng ta vào loại kỹ nữ, nhìn như hồ ly tinh, chẳng trách lại dụ dỗ tỷ phu rồi có thai trước khi cưới.
Đây là tất cả những điều Tống Kỳ Gia đã nói với ta khi ta khỏi bệnh.
"Tuế Hoan, nàng mau chóng khỏi bệnh, chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ đi thỉnh cầu phụ thân phong nàng làm Thái tử phi."
06.
Có điều gì đáng lo ngại hơn là không nhận được nó? Đó là điều sắp mất đi mãi mãi.
Ta liều lĩnh va vào cây cột ngày hôm đó vì ta nghĩ không thành công thì cũng là hy sinh vì chính nghĩa.
Sự thật đã chứng minh ta đã làm đúng, cảnh tượng nằm trong vòng tay của Tống Kỳ Gia để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Sự kiên cường và phản nghịch đó chính là điều mà một người từ khi sinh ra là Người kế vị, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, từng bước tiến lên, một đế vương tương lai chưa từng có và cũng chính là thứ huynh ấy ao ước.
"Này, khách quý, mặt trời mọc ở hướng tây sao, sao lại nhìn thấy Giang đại tiểu thư trở về nhà?"
Di nương rất tức giận với ta.
Giang Thư Uyển ưỡn bụng ra, bộ dạng như người chiến thắng: "Tỷ tỷ, thấy tỷ đáng thương quá, ta sẽ làm chủ cho tỷ vào cửa làm di nương nhé?”
Ta im lặng nhìn họ, sau một cơn bạo bệnh, thân hình vốn đã không tròn trịa của ta lại càng gầy đi.
Những người xung quanh không đành lòng đứng nhìn nữa, xì xào bàn tán.
Sắc mặt của di nương có chút khó coi, bà đè lên vai Giang Thư Uyển, nói: "Bỏ đi, Uyển nhi, bây giờ con đã lên như diều gặp gió, không thèm chấp nhặt với nó."
Tiểu Thúy giúp ta ngồi xuống, nói với vẻ bối rối.
"Tiểu thư, hà tất gì người lại quay về chịu khổ? Ta thấy Thái tử điện hạ rất thật lòng với người, những ngày người bệnh nặng, việc gì ngài ấy cũng rất quan tâm, thậm chí còn tự mình lo thuốc thang, cũng không bao giờ nhờ bất cứ ai khác chăm sóc."
Ta lắc đầu: “Nha đầu ngốc, tình yêu của nam nhân là thứ không đáng tin cậy nhất và cũng là thứ kém quan trọng nhất.”
"Trước đây Bùi Nghĩa có đối xử không tốt với ta sao?"
Tiểu Thúy bỗng nhiên la lên, đúng vậy, Bùi Nghĩa trước đây rất tốt với ta, nhưng bây giờ hắn ta đã thay đổi rồi.
Ta nhìn bông tuyết mùa đông rơi ngoài cửa sổ, mỉm cười.
Tiếp theo, mới là phần quan trọng nhất.
Tin từ trong cung truyền đến, nữ nhi Giang gia sẽ được sắc phong.
Mọi người đều cảm thấy mình đến đây là vì Giang Thư Uyển, dù sao mấy ngày nay Bùi Nghĩa đang vinh quang không tả xiết, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Khi Giang Thư Uyển sửa soạn trang điểm, rồi bước ra tiếp chỉ với vẻ mặt kiêu hãnh, nàng ta phát hiện ra rằng người được phong làm quận chúa chính là ta.
Nụ cười tử tế trên khuôn mặt nàng ta đột nhiên trở nên không thể chịu nổi.
"Có khi nào Công công nhầm không? Ta tên là Giang Thư Uyển, ta mới là thê tử của Bùi Nghĩa..."
Khang Công công phất cây chổi lông gà, liếc mắt nhìn Giang Thư Uyển: "Ồ, ta chỉ biết cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mai mối se duyên, này không mai mối tự chạy tới, cũng được gọi là thê tử sao?”
Lời này được nói một cách thô lỗ đến mức gần như ấn mặt Giang Thư Uyển xuống đất.
Nói xong, Khang công công không nhìn mặt Giang Thư Uyển mà cười nói với ta: "Anh Hòa quận chúa, mau tiếp chỉ tạ ơn hoàng đế!”
Ta biết Công công vốn chẳng cần đắc tội với Giang Thư Uyển, dù sao nàng ta vẫn còn có chỗ dựa vững chãi là Bùi Nghĩa, chắc hẳn Khang công công vì ta mà đòi lại công bằng đây.
Với tấm lòng ấm áp, ta cúi đầu tiếp chỉ và tạ ơn.
Đọc xong thánh chỉ, Khang công công đang chuẩn bị trở về cung, trước khi rời đi còn nhìn ta, nói không rõ ý tứ: "Quận chúa, vận may của người còn chưa đến!"
Sau khi công công rời đi, đôi mắt của Giang Thư Uyển đỏ hoe vì tức giận, nàng ta giận dữ trừng mắt nhìn ta: "Tiện nhân! Ngươi đã dùng thủ đoạn gì? Vị trí quận chúa rõ ràng phải thuộc về ta!"
Nàng ta dậm chân vô số lần làm nũng với mẫu thân khi còn nhỏ: “Con muốn quận chúa, mẫu thân, vị trí quận chúa phải là của con!”
Di nương chỉ có thể ôm Giang Thư Uyển vào lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là một quận chúa phá phách, chúng ta không thèm.”
"Từ nay về sau con sẽ là phu nhân của đại tướng quân!"
Nhưng Giang Thư Uyển từ lâu đã quen với việc cướp đi mọi thứ của ta, nàng ta bắt đầu la hét như một đứa trẻ hư chưa lớn.
Mọi người nhìn vẻ mặt điên cuồng của nàng ta, bắt đầu tránh mặt nàng ta.
Chẳng bao lâu nữa, cảnh điên cuồng của nàng ta sẽ được cả kinh thành đồn đại.