02.

Ngày hôm sau là tiệc sinh thần của ta, cha ta không thích ta nhưng cũng không dám đối xử thô bạo với ta trước mặt người ngoài.

Di nương cũng không có hứng thú đến dự yến tiệc sinh thần của ta nên kiếm cớ gì đó về sớm.

Ta thoải mái tiếp đãi những phu nhân, tiểu thư trong số những người có mặt. Không khí yến tiệc tràn ngập hòa thuận cho đến khi nha hoàn thân cận của muội muội Hạnh Nhi khóc lóc chạy đến báo: "Không xong rồi, tiểu thư mất tích rồi!"

Tiểu thư khuê môn mất tích không phải là chuyện nhỏ, mọi người nhất thời đều tỏ ra vẻ kỳ lạ.

Ta đích thân đỡ Hạnh Nhi đứng dậy: "Sao vậy? Nhị muội không phải vẫn đang giả bệnh nằm ở trong phòng sao?"

“Mấy ngày trước nhị tiểu thư nói với nô tỳ muốn ra ngoài chơi, nhưng sợ bị lão gia trách phạt, nên bảo nô tỳ mặc y phục của nhị tiểu thư và giả bệnh trong phòng. Nhưng bây giờ đã đến ngày nhị tiểu thư hẹn quay lại, nô tỳ vẫn chưa thấy người, nếu nhị tiểu thư xảy ra chuyện thì phải làm sao!”

Hạnh Nhi rưng rưng nước mắt, không ngừng dập đầu, thậm chí không nhận ra rằng đầu mình đã chảy máu, trông giống như một nha hoàn trung thành đang lo lắng cho tiểu thư của mình.

Hạnh Nhi mô tả chi tiết hoàn cảnh cụ thể về sự mất tích của Giang Thư Uyển.

Hạnh Nhi tuy có lỗi, nhưng nàng là nô tỳ, làm sao nàng có thể trái lệnh chủ nhân?

Sau khi Hạnh Nhi nói xong những điều nên nói và không nên nói, ngoài cửa vang lên một tiếng: "Tiện nhân hèn hạ, nói lung tung, sao không mau kéo ra ngoài đánh chết!"

Di nương thở hổn hển bước tới, có lẽ vì nghe thấy tin mà chạy đến.

Ngay sau khi dứt lời, Phu nhân Lâm Thái Phó đã cau mày: “Đang yên đang lành sao lại đánh lại giết, thật sự là quá mức càn rỡ vô lý.”

Di nương quen diễu võ dương oai trong phủ, nhưng dù sao cũng là thiếp thất, đối mặt với một phu nhân xuất thân cao quý, đột nhiên không dám lên tiếng.

Ta lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Hạnh Nhi: "Danh tiếng của một cô nương quan trọng như vậy, muội muội ta rốt cuộc đi đâu rồi? Ngươi là nha hoàn thân cận của muội ấy, tuyệt đối không được nói bậy!"

Hạnh Nhi nhíu mày, trầm giọng nói, nhưng lại nói rất rõ ràng: "Nô tỳ thật sự không biết, chỉ biết nhị tiểu thư đến ngân trang đổi một ít bạc vụn, nói rằng nơi đến không sử dụng được ngân phiếu…”

"Đã nhiều ngày kể từ ngày nhị tiểu thư hẹn trở về phủ, nô tỳ đã tìm kiếm khắp trong phủ nhưng không thấy nhị tiểu thư đâu cả, nô tỳ thực sự lo lắng cho sự an nguy của nhị tiểu thư nhà ta!"

Ngón tay đỏ ửng của di nương gần như bóp vào da thịt, giận dữ trừng mắt: “Uyển Uyển nói khi nào sẽ về…”

Di nương đang định nói gì đó thì chợt nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại: "Dù sao thì Uyển Uyển vẫn ổn, ngươi đừng nói nhảm."

Nhưng dựa vào vài âm tiết mà di nương tiết lộ, thì các phu nhân có mặt ở đây ai không phải là người tinh tường.

Đối mặt với ánh mắt trực tiếp của mọi người, di nương không nói được lời nào, lo lắng đến mức sắp bật khóc.

Tất nhiên nàng ta không biết tại sao Hạnh Nhi, nha hoàn thân cận của Giang Thư Uyển, lại đột nhiên phản bội mình.

Dù sao thì ở kiếp trước, Hạnh Nhi vẫn luôn ngoan ngoãn đóng vai Giang Thư Uyển đang bị bệnh, sống ở ngoại ô trong ba năm.

Trùng sinh cũng có cái lợi của nó, kiếp trước Giang Thư Uyển nhìn thấy ta bị gãy chân kêu lên đau đớn, liền vuốt ve cái bụng đang lớn của mình: “Ayya, dáng vẻ này của tỷ tỷ, làm ta nhớ đến Hạnh Nhi, cái cảnh nàng ta hấp hối cũng hét lên thật thảm hại như vậy, ôi, nàng ta còn cầu xin ta chăm sóc tốt cho tỷ tỷ nó nữa cơ!”

"Thật là một tỷ muội tình thâm đáng ghen tị, đáng tiếc tỷ tỷ câm đó đã chết từ lâu, xương cốt đã hóa thành tro bụi, tỷ nói xem có thấy buồn cười không?"

Vì thế lần này ta đã đón tỷ tỷ câm của Hạnh Nhi trước.

Không đợi di nương từ chối, ta trực tiếp đưa người đến phòng của Giang Thư Uyển.

"Thân là Trưởng tỷ, sao có thể bỏ qua sự an nguy của muội muội!"

"Chúng ta mau đến phòng muội muội nhìn xem!"

Giang Thư Uyển đã bí mật theo quân đi về phía nam đến biên cương từ sớm, nên đương nhiên nàng ta không có trong phòng.

Mọi người nhìn bức chân dung Bùi Nghĩa treo trong phòng nàng ta, còn có thư từ qua lại, không khỏi lén nhìn ta.

Ta gượng cười nói, nhưng không giấu được sự ngạc nhiên, bàng hoàng trong mắt: “Uyển Uyển là muội muội ta, A Nghĩa qua lại với muội ấy là chuyện bình thường…”

Mọi người lúng túng nhìn ta, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ đại tiểu thư Giang gia không phải kẻ ngốc đấy chứ!

Ta còn đang ra vẻ kiên cường giải thích thì đột nhiên có tin báo từ ngoài truyển đến: "Không xong rồi, không xong rồi! Bùi Nghĩa, Bùi tiểu tướng quân mất tích rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play