Tối đến, Từ Tê Hạc kể với tôi chuyện ở Dương Tố.
“Dạo này không biết vì sao gió chướng ập đến phía Nam, trời mưa không ngớt, vỡ đê Trạm Giang, nhấn chìm vài thôn trang thôn trấn.” Y nhắc đến dân chạy nạn loạn lạc, dịch bệnh hoành hành, tôi nghe thấy, bật hỏi: “Thế thì sao lại phái người đi Dương Tố?”
Từ Tê Hạc buông ly, nhìn tôi: “Sao Tam Hỉ lại biết chuyện này?”
Tôi ngừng lại, ngập ngừng đáp: “Chỉ là… vô tình nghe người hầu kháo nhau.”
Từ Tê Hạc dường như không nhận ra điểm khác thường: “Những nơi gặp thiên tai nghiêm trọng kia cách Dương Tố không quá trăm dặm, dân chạy nạn lũ lượt tràn về hướng đó. Họ Từ ta lại có vài thôn trang ở đó, mấy ngày nay không chịu nổi sự quấy phá của bọn họ.”
Khi nói những lời này, đáy mắt Từ Tê Hạc ánh lên nét lạnh lẽo. Đây là lần đầu tôi bắt gặp vẻ mặt này của y.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, y đã cười dịu dàng như thể vẻ lạnh lẽo kia chỉ là ảo giác của tôi: “Trương Viên là đại tổng quản phủ Từ, dĩ nhiên không thể đi, ta ốm đau bệnh hoạn cũng không rời kinh được, chỉ có thể phái người khác đi thay. Nếu không thì đã có thể dẫn em theo ta xuôi Nam, ngắm nhìn núi sông nơi đó rồi.” Y than thở, “Trước đây, ta thường hâm mộ Đại ca được dẫn binh viễn chinh tứ hải, ngay cả Nhị ca cũng cùng phụ thân đến Giang Nam mấy lần, chỉ có ta…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play