Edit: zhuu

Chương 41: Bỏ trốn với bạn trai

Cơm Lâm Diệu cũng chưa ăn xong đã lấy cớ rời đi, chạy như điên về hướng quán cafe mà Quan Trạch nói, lúc chạy đến nơi thì nhìn thấy Quan Trạch đang đứng trước cửa quán cafe chờ cậu.

"Anh ăn cơm chưa?" Lâm Diệu ôm bụng liên tục thở dốc, cả đường chạy đến đây cậu hớp một bụng gió.

"Chưa ăn," Quan Trạch nhìn quanh, tìm chỗ ăn cơm, "Em ăn xong không được à, còn chạy đến nữa."

"Muốn……. ăn chung với anh," Cuối cùng Lâm Diệu cũng hô hấp bình thường được, đứng thẳng người dậy cười hi hi mấy tiếng, "Dù sao anh cũng chưa ăn mà."

"Vậy cũng không cần chạy đến chứ," Quan Trạch rất tự nhiên mà vỗ vỗ eo cậu, "Đi thôi, chúng ta đi ăn mì sợi đi, trưa tôi muốn ăn mì."

"Được," Lâm Diệu bị hắn vỗ đến run run, nhìn xung quanh xem coi có ai để ý đến họ không, "Em phát hiện con người anh thật sự…….. Không sợ bị người ta nhìn thấy à?"

"Ai nhìn đâu? Nhìn thì sao?" Quan Trạch không để ý mà nói, dẫn cậu đi qua bên kia đường, "Liên quan gì tới bọn họ đâu."

Lâm Diệu ngớ người, không nói gì sóng vai bước đi cùng hắn. Thật ra cậu cũng rất thường nghĩ thế, liên quan gì đến mày? Tao thích con trai thì lên quan gì đến mày? Tao thích ai cần mày quan tâm chắc?

Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ nếu nghiêm túc thật thì cậu vẫn sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi.

Cậu khác với Quan Trạch, Quan Trạch không có người nhà, không có một lượng lớn thân thích, từ nhỏ một mình lớn lên làm hắn không quá để ý đến cách nghĩ của người khác, mà cậu có tử huyệt, mẹ, ba, Lâm Tông, mỗi một người đều là tử huyệt của cậu.

Cậu sợ người nhà sẽ không chấp nhận được, cậu sợ người nhà sẽ khó chịu vì cậu.

Thậm chí cậu cũng chẳng dám nghĩ đến có một ngày người nhà biết được thì cậu sẽ phải đối mặt với người nhà đã nuông chiều câu từ nhỏ thế nào.

"Quê anh ở đâu? Ở thôn nào?" Lâm Diệu bưng một chén mì lớn vừa ăn vừa hỏi.

"Lái xe mấy tiếng là đến, ở trên thị trấn, hơi lệch phía nghĩa trang xíu," Quan Trạch nghĩ nghĩ, "Lâu rồi tôi cũng chưa về lại, muốn dẫn em theo là vì chỗ đó cũng không xa lắm, phòng cảnh vô cùng đẹp, cảnh tuyết mùa đông rất không tệ."

"Em thích đi nơi có phong cảnh tốt lắm, có điều mẹ em ba em ra ngoài toàn là kiểu đi du lịch mua sắm, em ngoại trừ giúp xách túi thì không còn miếng kí ức nào nữa," Lâm Diệu có hơi hứng phấn, đi đâu cậu cũng không để ý chỉ cần đi cùng với Quan Trạch thì đi từ công ty đến bãi đỗ xe cũng sẽ khiến cậu vui vẻ, "Hồi nhỏ em nói là em muốn đi leo núi cái Lâm Tông dẫn em đến công trường sau nhà bọn em, dẫn em leo lên giàn giáo một lần là coi như xong."

"Vậy cũng coi như là leo núi rồi." Quan Trạch cười lên.

"Quan Trạch."Giám đốc Quan buông đũa xuống nhìn hắn, "Lúc anh nói đi chơi em thật sự rất là bất ngờ."

"Tôi cũng đột nhiên nghĩ đến thôi, trước đây mấy kỳ nghỉ tôi đều ở trong nhà hoặc là đến câu lạc bộ, năm nay muốn ra ngoài chơi với em," Quan Trạch cười, "Vừa hay còn là sinh nhật em nữa."

Về nhà Lâm Diệu nói với mẹ là hai ngày hôm sinh nhật cậu ra ngoài chơi với bạn, mẹ rất buồn, từ nhỏ đến lớn cậu đều đón sinh nhật ở nhà chưa từng có ngoại lệ, cho tù có tụ hội bạn bè thì cũng là ở nhà.

"Đi với con gái à?" Mẹ buồn bã một hồi thì cho qua bắt đầu hỏi thăm.

"......... Vâng," Lâm Diệu không có thói quen nói dối, cứ nghĩ lời kịch thôi cũng khiến cậu sợ hãi, lúc cầm ly lên uống nước cứ sợ sẽ sặc mất, "Có con gái."

"Mấy người luôn cơ à? Không phải đi riêng với con gái à?" Mấy lúc như này mẹ đều sẽ thất vọng.

Lâm Diệu cảm thấy mẹ cứ thích nhọc lòng, từ lúc cậu học cấp hai là đã bắt đầu hỏi cậu có quen cô nào chứ, còn cái mẹ lo về Lâm Tông chính là sao mà Lâm Tông lại ở cùng con bé nào nữa rồi vầy nè.

"Có mấy người," Lâm Diệu ôm vai mẹ, "Mẹ đừng lo, con tự biết mà."

"Con biết cái gì mà biết, nếu mà con biết thật thì đến tận bây giờ cũng sẽ không yêu đương bao giờ," Mẹ chậc một tiếng, "Hay là con có yêu mà mẹ không biết?"

"Không có yêu thật, mẹ đừng nghĩ chuyện này nữa, cứ kệ xác đi, lúc nên yêu thì con sẽ yêu." Lâm Diệu nói với mẹ mấy câu thì chạy nhanh về phòng mình, còn nói nữa cậu sợ kinh sẽ không ứng phó nổi mất.

Sinh nhật của Quan Trạch còn rất lâu nữa, phải đến tận tháng 7 năm sau. Lâm Diệu nằm bò trên giường suy nghĩ xem đến lúc ấy nên đón sinh nhật với Quan Trạch như nào, chắc là Quan Trạch chưa từng đón sinh nhật đàng hoàng nhỉ, từ nhỏ chỉ có một mì…….. Không, chắc là Ninh Quyên sẽ làm cho hắn.

Ninh Quyên làm sinh nhật cho Quan Trạch như nào? Lâm Diệu trở mình giơ tay lên, nhìn chằm chằm ngón tay mình, cậu không thể đi hỏi Quan Trạch được nhưng mà Ninh Quyên là một người thận trọng, chuẩn bị sinh nhật sẽ rất tỉ mỉ chu đáo.

Lâm Diệu cau mày, nếu mà là sinh nhật người khác cậu cũng chỉ cần mua một món quà ăn một bữa cơm nhưng mà đây là sinh nhật Quan Trạch, sinh nhật đầu tiên của Quan Trạch kể từ khi họ quen nhau, xem như là một tuổi, cậu phải làm Quan Trạch đón sinh nhật một tuổi vui vẻ.

Đón thế nào đây nhỉ? Lâm Diệu trở mình lại nằm sắp xuống, vùi mặt vào gối. Nếu có thể khiến cho Quan Trạch nhớ cả đời là tốt nhất, cũng may cậu vẫn còn nửa năm để suy nghĩ.

Cậu bò dậy cầm điện thoại lên đặt một cái nhắc nhở vào ngày 18 tháng 7.

Trước đây cậu thấy Lâm Tông yêu vào cái là vui cười hớn hở, cậu có thể dựa vào tâm trạng của Lâm Tông mà đoán được lần đó Lâm Tông nghiêm túc hay là chơi chơi cho vui, cậu vẫn luôn cảm thấy cái thói quen yêu nghiêm túc cái là cười ngây ngô này của Lâm Tông rất là buồn cười.

Không ngờ rằng mình cũng sẽ có cái trạng thái y vậy, mỗi ngày mở mắt ra đều nghĩ ngay đến Quan Trạch, người cuối cùng nghĩ tới trước khi nhắm mắt ngủ cũng là Quan Trạch, ngày nào cũng gặp nhưng lúc rảnh rỗi lại muốn gọi điện, cứ nghĩ đến Quan Trạch là cậu lại nhìn không được nụ cười.

Công ty có họp cái là cậu muốn lén bò dưới bàn qua sờ đùi Quan Trạch mấy cái.

Sự quan sát của cậu đối với Quan Trạch đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác, thậm chí cậu còn nhớ được mỗi ngày Quan Trạch mặc quần áo như nào trong vòng nửa tháng, do đó cậu đã phát hiện mặc quần áo là mặc theo thứ tự.

"Áo của anh đều được đánh số cả à?" Lúc ở pantry room không có ai Lâm Diệu nhỏ giọng hỏi.

Quan Trạch đang uống cafe nghe thấy câu này thì ngớ người: "Không đánh số, có điều đều đặt theo thứ tự cả, lúc em đến nhà tôi có xem tủ à?"

"Ai rảnh đâu mà xem tủ của anh, xem anh còn không đủ đây này," Lâm Diệu cười híp mắt, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Thì em phát hiện anh mặc áo theo thứ tự, thứ tự của áo sơ mi là đen, xám đậm, trắng, xanh lam, xám nhạt……"

Cafe Quan Trạch cũng quên uống tiếp nhìn cậu cả buổi mới nhướng mày, rất nhanh mà áp sát đến, môi chạm nhẹ lên trán cậu: "Em đi làm thêm đi, thám tử tư gì gì đó đấy."

"Cút đi." Lâm Diệu choáng váng một xíu, cánh tay căng ra chống bàn phía sau, để tránh mình không trượt dài xuống theo chân bàn.

Lâm Diệu chưa từng trông ngóng sinh nhật mau đến như thế, khoảng thời gian một tháng cậu phải chịu đựng cưỡng chế tu hành vì để trước sau hôm sinh nhật có thể xin nghỉ được thì trước đó vài ngày cậu phải liên tục tăng ca để làm hết công việc trong tay.

Lúc sắp đến sinh nhật quầng thâm mắt cũng có luôn rồi.

"Ngày mai em cứ đến nhà anh hả?" Lâm Diệu gọi cho Quan Trạch, cậu đã xếp hành lý xong cả rồi, thật ra đi chỉ mấy ngày cũng chẳng cần chuẩn bị gì, cậu giống như là hồi nhỏ trường có tổ chức du lịch mùa xuân cậu tổng cộng chỉ đem theo hai chai nước và một chút đồ ăn thôi mà cũng lăn lộn mấy tiếng liền.

"Tôi chờ em ở giao lộ đi, em đỡ phải đi một chuyến, đi sớm tí sang đó thì ăn bữa tối sẽ không cần gấp gáp nữa." Vốn dĩ Quan Trạch rất bình tĩnh, chỉ là đi ra ngoài chơi xả stress với Lâm Diệu mấy ngày thôi nhưng khoảng thời gian này Lâm Diệu cứ phất khích y như con nít làm hắn cũng bị làm cho không bình tĩnh theo luôn, cứ cảm thấy sắp đi làm chuyện gì lớn lắm ấy.

"Được!" Lâm Diệu còn muốn nói gì đó thì nghe thấy dưới lầu có người nói chuyện, không phải hôm nay ba nói không về ăn cơm à? Cậu không nói với Quan Trạch nữa, cúp điện thoại chuẩn bị chạy ra ngoài xem thử.

Vừa mới mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Lâm Tông đang đi lên từ cầu thang.

"Không đón sinh nhật ở nhà à?" Lâm Tông đi vào phòng cậu, nhìn túi du lịch cậu ném trên ghế.

"Vâng, chơi với bạn mấy ngày," Lâm Diệu cảm thấy mình nói dối trước mặt mẹ thì còn chịu được vài phút chứ ở trước mặt Lâm Tông là cậu chỉ thấy căng thẳng thôi, Lâm Tông hiểu cậu quá rõ, "Sao anh về thế?"

"Vốn dĩ định đến sinh nhật mày mới về nhưng không phải mày không đón ở nhà đấy à?" Lâm Tông ngồi xuống mép giường cậu, "Mang quà sinh nhật về cho mày trước."

"Anh mua thuyền cho em rồi à?" Lâm Diệu vui vẻ, quay đầu chạy ra ngoài.

"Quay lại đây." Lâm Tông ở phía sau nói một câu, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh.

Lâm Diệu chính là sợ cái giọng điệu này của Lâm Tông, cậu dừng chân quay lại phòng: "Anh hai, có chuyện gì à?"

"Nói chuyện thôi, mày gấp cái gì," Lâm Tông đứng lên mở cửa sổ ra châm thuốc, "Đi chơi với ai đó? Trước giờ cũng không thấy mày ra ngoài chơi với bạn bè."

"Anh đừng có hút thuốc trong phòng em, lát nữa mẹ lại làm cho em cái thức uống lọc phổi gì nữa đó," Lâm Diệu nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xoay, cậu phải ứng phó được Lâm Tông, "Đi xem cảnh tuyết, ở đây của mình không phải là chẳng nhìn thấy cảnh tuyết nào được tí à? Đến quê của bạn em xem thử, không xa lắm."

"Bạn gì?" Lâm Tông dụi tắt thuốc, xoay người nhìn vào mắt cậu.

Lâm Diệu biết bây giờ không thể nói dối, Lâm Tông liếc mắt một cái thôi cũng có thể nhìn ra rồi, cậu nuốt nuốt nước miếng: "Bạn trong công ty của em, anh không quen."

Lâm Tông không có biểu cảm gì, nhìn cậu thêm một hồi: "Lâm Diệu."

"Dạ?" Trong lòng Lâm Diệu hoảng loạn một trận, còn hăng hơn là gõ trống Jazz nữa, Lâm Tông mà lại gần cậu thêm một xíu nói không chừng có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của cậu luôn.

Lâm Tông im lặng mấy giây, đi đến ôm vai cậu, nói bên tai cậu một câu: "Sinh nhật vui vẻ, xuống xem quà đi."

Lâm Tông mua cho cậu cái thuyền nhựa màu đỏ, đã bơm khí xong đặt trong sân, mẹ đang vây quanh thuyền nhìn ngó, vừa xem vừa nói: "Mẹ đã nói là hồi đầu làm cái bể bơi trong nhà đi mà, nếu mà có bể bơi vậy có thể bỏ cái thuyền này vào rồi."

"Không phải nhà giàu mới nổi không mua nổi bể bơi à," Lâm Diệu ngồi xổm bên cạnh thuyền, là một cái thuyền ba người, rất đẹp, cái mớ không khí căng thẳng của cậu và Lâm Tông lúc trước đều tạm thời đi ném qua một bên, "Với cả cái thuyền này mẹ đặt trong bể bơi làm gì?"

"Mẹ nằm lên phơi nắng đó, "Mẹ chậc một tiếng, "Mấy bộ bikini kia của mẹ chỉ dám mặc ở nhà thôi, ra ngoài bơi mẹ không dám mặt, có bể bơi là mẹ có thể mặc rồi nằm phơi nắng rồi, tuyệt đẹp luôn."

"Dáng người của mẹ bảo dưỡng tốt lắm mà," Lâm Tông đứng bên cạnh cười, "Mặc ra ngoài cũng có sao đâu, hôm nào đưa mẹ đi ra biển mặc."

"Thôi, cứ giữ đó đi, sau này vợ Lâm Diệu vào cửa cái mẹ đem ra làm bảo vật gia truyền tặng con bé là được." Mẹ cười tủm tỉm mà nhìn Lâm Diệu.

"Thôi đi mẹ ơi," Lâm Diệu rất bất đắc dĩ, "Bảo vật gia truyền của nhà mình mà là hai bộ bikini con cũng chả dám dẫn cô nào về đâu mẹ."

"Yên tâm đi," Mẹ đưa tay qua, cách một cái thuyền vỗ đầu cậu, "Vợ con mà vào cửa mẹ chắc chắn sẽ có quà lớn chờ con bé, đảm bảo còn dữ hơn dâu cả nữa!"

"Tại sao chứ?" Lâm Tông lại châm thuốc, ngậm trong miệng đứng ở bên cạnh cửa lớn cách mấy mét nhìn mẹ.

"Vợ con chẳng hiếm lạ gì, một người rồi lại một người vào mẹ vẫn luôn chờ vợ của Lâm Diệu đây này," Mẹ cũng chẳng thèm nhìn Lâm Tông một cái, "Chỉ nhìn Lâm Diệu, "Chủ yếu là Lâm Diệu thành thật hơn con, gặp phải con gái mà thông minh tí là nó chắc chắn bị người ta thu cả vào tay không thừa lại khỉ gì, mẹ không yên tâm."

"Không đến mức ấy mà…….." Lâm Diệu cảm thấy người mình có hơi đổ mồ hôi, từ khi cậu tốt nghiệp đại học là mẹ rất hay rẽ về cái chủ để bạn gái cậu hoặc là vợ cậu, lần nào cậu nghe thì cả người cũng đổ đầy mồ hôi.

"Chơi vui nha con, lần này ra ngoài có cô nào thích hợp thì dẫn về mẹ xem thử." Mẹ đứng lên, vui vẻ hài lòng mà vào bếp nấu cơm

Lúc ăn cơm Lâm Tông và mẹ nói chuyện trên TV, bàn bạc chuyện lúc Lâm Diệu vẻ nên bù sinh nhật lại như nào, cuối cùng Lâm Diệu cũng thở phào, cúi đầu nuốt bữa tối tình yêu của mẹ vào bụng, rửa chén xong là chạy ngay lên lầu lập tức gọi cho Quan Trạch.

Lúc chờ Quan Trạch nghe điện thoại cậu vẫn luôn nhìn về phía cửa, cậu sợ Lâm Tông sẽ đột nhiên đi vào, cậu không có chuyện thì thì sẽ không khoá cửa mà Lâm Tông vào phòng cậu chưa bao giờ gõ cửa.

"Alo." Giọng của Quan Trạch cuối cùng cũng truyền ra.

"Cưng ơi," Lâm Diệu nhanh chóng nhảy lên giường, kéo chăn qua đắp lên, "Mai anh không cần chờ em ở giao lộ đâu, em đến nhà anh."

"Sao thế?"

"Anh em về rồi, hỏi một đống câu hỏi về chuyện em đi chơi nè," Lâm Diệu đấm lên giường một cái, "Chắc chắn là anh em cảm giác được rồi, anh em là cáo dưới trướng của cáo già đó anh, tối nay chắc chắn ảnh sẽ ở nhà, nói không chừng ngày mai ảnh còn ra ngoài cùng em, ảnh mà nhìn thấy Cherokee của anh nữa là em toi luôn, em lớn vậy rồi không sợ ba em, không sợ mẹ em chỉ sợ Lâm Tông thôi, cả nhà em chỉ mình ảnh từng đánh em là đánh thiệt luôn ấy, lấy cây tre rồi lột quần ra đánh em, em sợ ảnh em lắm luôn……"

"Lột quần ra? Bao lớn thế?" Quan Trạch không nhịn được cười."

"Năm tuổi, em méc mẹ em một câu là ảnh đánh em tơi bời một trận," Lâm Diệu hít hít mũi, "Anh đừng cười, đó là lịch sử đẫm máu và nước mắt của em, em nói em đến nhà anh tìm anh, anh nghe không?"

"Nghe rồi," Giọng nói mang theo tiếng cười của Quan Trạch truyền đến, "Có điều nếu anh em đi theo em thật thì em đến nhà tôi thì anh em không theo đến được à?"

"Đúng nhỉ!" Lâm Diệu ngớ người, "Vậy làm sao bây giờ đây anh?"

"Ngày mai em đến nhà ga đi, em đến rồi thì gọi cho tôi là được."

"Nếu anh em đi theo thì sao giờ anh? Vẫn có thể nhìn thấy anh được mà, tuy rằng ảnh chưa thấy anh trông như nào bao giờ nhưng vừa nhìn thấy chỉ có một ng……."

"Em đừng quan tâm, tôi lo là được."

Tuy là Lâm Diệu rất không yên nhưng một mặt là Quan Trạch nói hắn lo, cậu rất là tin tưởng Quan Trạch, mặc khác là cứ nghĩ đến chuyện ngày mai có thể xuất phát là cậu lại phấn khích. Tâm trạng của cậu bây giờ là cái kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhưng nếu có thấy quan tài thật cậu cũng phải kiểm tra xíu coi có thoải mái không rồi mới vào nằm, thế nên tâm trạng của Lâm Diệu rất tốt, thuận lợi mà chưa đến 9 giờ là cậu đã ngủ mất rồi.

Ngủ thì ngủ thật nhưng không biết có phải bởi vì trong tiềm thức vẫn không yên hay sao mà cả đêm cậu đều mơ thấy cậu và Quan Trạch leo núi tuyết, dùng sức mà leo, phía sau có một đám người đang giơ rìu đuổi.

Giấc mơ này cậu mơ cả đêm hơn nữa nó còn vô cùng chân thật, sáng ngày lúc thức dậy cậu y như là không ngủ vậy, làm cậu mệt gần chết.

Rửa mặt xong ra khỏi phòng cậu kinh ngạc phát hiện cửa phòng Lâm Tông đang mở ra, không có ai cả, xuống dưới lầu cũng không thấy ai chỉ có một mình mẹ đang chuẩn bị bánh mì nướng khét cho cậu.

Lâm Diệu chạy nhanh xuống lầu nhanh chóng nhét cả hai miếng bánh mì cuộn màu đen vào miệng: "Mẹ, sau này mẹ nướng bánh mì thì nướng một mặt được rồi, chừa lại một mặt không khét đi mẹ……. Anh con đâu rồi?"

"Ra ngoài rồi, đi 20 phút rồi, để lại cho con bao lì xì này, nói là bao lì xì sinh nhật." Mẹ đưa cho cậu một cái bao lì xì, bắt đầu dặn dò những việc ra ngoài cần chú ý.

"Ngày mai là con 24 rồi á mẹ," Lâm Diệu hôn một cái lên mặt mẹ, "Yên tâm đi."

Lâm Diệu ra ngoài gọi taxi đi thẳng đến nhà ga, trên đường cậu còn cẩn thận mà quan sát xe xung quanh, không nhìn thấy Captiva của Lâm Tông, cậu thở phào, sau khi đến nhà ga cậu nhanh chóng gọi cho Quan Trạch.

"Em đến cửa nhà ga rồi, anh em ra ngoài trước em, trên lý thuyết thì ảnh chắc là sẽ không núp ở chỗ nào anh nhỉ?" Lâm Diệu đứng bên ngoài sảnh của nhà ga, gió lạnh thổi khiến cậu nói chuyện có hơi không lưu loát nhưng sự phấn khích trong lòng cậu thì hoàn toàn không thể đè nén lại được.

"Chờ." Quan Trạch nói xong thì cúp điện thoại.

Lâm Diệu đang nhìn đông ngó tây tìm Quan Trạch thì trong sảnh có hai cô gái mang balo chạy ra, chạy đến cạnh cậu thì kéo tay cậu: "Lâm Diệu à, đi, vào thôi."

"Hả?" Lâm Diệu ngớ người, gì vầy nè?

"Vào phòng chờ xe đó," Một cô gái chỉ chỉ phòng chờ, "Nhanh đi, đang ở trong ấy chờ cậu đó."

Cả buổi trời Lâm Diệu cũng không hiểu chuyện gì nhưng một cô gái lại nháy mắt mấy cái với cậu. Dường như cậu có hơi hiểu hiểu rồi, chủ yếu là hai cô gái này biết tên cậu vì thế cậu mơ hồ mà đi theo người ta vào phòng chờ xe.

Người đang chờ ở đại sảnh rất nhiều, chen đầy cả, sắp tết dương rồi, về nhà rồi người đi du lịch đều rất nhiều.

Hai cô gái dẫn cậu chen trong đám người cả buổi, đi đến một góc, chỉ chỉ phía trước: "Ở kìa kìa."

Lâm Diệu nhìn qua đó, Quan Trạch mang theo gương mặt tươi cười đi về phía cậu, ôm ôm quyền với hai cô gái: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Cô gái cười hì hì xua tay, còn có hơi ngại mà quay đầu chen đi mất.

"Chuyện gì thế anh?" Lâm Diệu nhìn Quan Trạch.

Hôm nay Quan Trạch ăn mặc rất thoải mái, một cái áo lông vũ rất tùy ý, một cái quần hơi bó sát màu đen và boot ngắn, vốn dĩ Lâm Diệu đã có rất nhiều ý nghĩ với cái đôi chân dài này rồi, giờ nhìn lại thấy càng miên man bất định.

Nếu mà giờ đang ở nhà Quan Trạch thì cậu chắc chắn có thể nhài đến đè Quan Trạch ra lột sạch rồi sau đó…….

"Không phải là sợ anh em mai phục à? Tôi tìm hai cô gái giúp đỡ, nếu anh em có nhìn thấy thì đi chơi chung với mấy cô gái là được." Quan Trạch đưa cho cậu một hộp sữa bò.

"Giúp đỡ?" Lâm Diệu nhanh chóng túm suy nghĩ về, "Anh nói với người ta kiểu gì thế? Loạn như này mà còn có thể tìm giúp đỡ á?"

"Tôi nói muốn bỏ trốn với bạn trai, nhờ mấy cô gái giúp tôi dẫn người vào," Quan Trạch ôm vai cậu dẫn cậu về phía cửa bên bên kia, "Chúng ta ra ngoài từ cửa bên, xe tôi ở bãi đỗ xe, chạy xe ra ngoài từ cửa ở đường bên kia là xem như chúng ta đã bỏ trốn thành công rồi."

"Gì cơ?" Lâm Diệu quay phắt đầu qua rống vào tai Quan Trạch một tiếng, lại nhanh chóng đè thấp giọng xuống: "Bỏ trốn với bạn trai? Mẹ nó sao mà anh dám nói vậy hả? Một xíu mặt mũi cũng không cần luôn á?"

"Bỏ trốn với bạn trai thì làm sao?" Quan Trạch buông cậu ra đè đè tai mình, "Cũng đâu có quen biết hai chúng ta, từ giờ trở đi thành thật mà ở cùng tôi đi, tôi dẫn em đi chơi."

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play