Edit: zhuu

Chương 4: Mày sẽ phải hối hận

Mấy hôm nay Quan Trạch vẫn tan làm đúng giờ, nếu buổi tối không cùng khách hàng ăn cơm thì quá nửa là hắn chọn về nhà tự làm, tuy rằng có lúc làm đồ ăn xong chính hắn cũng không ăn nổi.

Mặc dù kĩ năng nấu nướng không tốt nhưng phòng bếp của Quan Trạch trang trí rất gì và này nọ, đặc biệt là khi hắn mặc tạp dề đứng ở trong bếp tự nấu mì sợi, chính hắn cảm thấy mình cứ như đầu bếp vậy.

Hôm nay hắn làm cho mình một bát mì trứng cà chua, gấp thử một miếng mì chưa kịp ăn thử xem là đẳng cấp rất khó ăn hay chỉ hay khá khó ăn thôi thì điện thoại trong nhà đã vang lên.

Hắn bỏ mì xuống đi nghe điện thoại, tiếng của dì cả truyền đến: "Quan Trạch à, bận không?"

"Ừ." Quan Trạch có hơi hối hận vì không bật trả lời tự động.

"Dì nói chứ Quan Trạch à, con giúp em trai con sắp xếp cái công việc kia ấy có vất vả quá không vậy, trời nóng như thế còn muốn thằng bé chạy ra ngoài, vậy sao mà chịu nổi." Giọng nói của dì cả toàn là trách móc.

"Làm sale phải chạy bên ngoài rất bình thường."

"Đây là em trai con đó, con không đau lòng à, nếu không con đổi công việc khác cho em đi, không phải bộ phận thị trường của bọn con khá tốt hả."

"Bây giờ bọn tôi không có chỉ tiêu tuyển dụng." Quan Trạch nhíu mày, ngón tay nhéo nhẹ mi tâm.

"Mày là giám đốc phòng bộ phận thị trường cơ mà, sắp xếp cho một người không phải chỉ cần nói một câu thôi hả," Dì cả vừa nghe hắn từ chối, rất không vui, "Mày bây giờ có tiền đồ rồi là mặc kệ người nhà mình ngay chứ gì? Mày nhẫn tâm nhìn em trai mày chịu tội thế hả!"

"Tôi sắp xếp cho nó bao nhiêu công việc nó có biết đếm không thế? Một công việc làm lâu nhất là bốn tháng, với cái kiểu ăn không ngồi rồi của nó sao mà không chịu tội cho được?" Quan Trạch có hơi tức, "Chỉ có việc này thôi, muốn làm thì làm không làm thì đi ăn xin đi."

"Quan Trạch mày có ý gì!" Dì cả gào lên, "Mày ăn sung mặc sướng bảo mày giúp em trai mày tí, mày lại bảo nó đi ăn xin?"

"Ăn xin rất đáng sợ à?" Quan Trạch cười, ngữ khí lạnh xuống, "Tôi cũng từng xin ăn rồi đấy, dì cả, lúc tôi xin ăn ấy sao không thấy dì giúp tôi? Bây giờ tôi làm đến mức này đã cạn tình cạn nghĩa rồi, vẫn là câu nói kia, làm không nổi thì cút về nhà đi."

Quan Trạch không chờ dì cả mở miệng đã cúp máy, nghĩ nghĩ lại rút dây điện thoại xuống ném qua một bên.

Lúc lại cầm bát mì lên, Quan Trạch phát hiện canh đã bị mì hút cạn rồi, thành một tảng luôn. Hắn do dự nhìn chầm chầm mì sợi một lúc, lấy ấm nước đổ nửa chén nước lạnh vào trong, lại bỏ thêm dầu hào sau đó trộn trộn mì lên, rất thuận lợi mà ăn sạch.

Hoạt động giải trí buổi tối của Quan Trạch không nhiều lắm, nếu không cần tiếp khách hàng, hắn sẽ không chủ động đi ra ngoài chơi hơn nữa là ngâm mình ở trong nhà, tỷ như hôm nay, mở TV nhét cái đĩa Ngọn Đồi Câm Lặng vào đầu DVD xong thì bật máy tính lên.

(*Phim ma)

Bài đăng kia còn nằm trên trang đầu của diễn đàn, trả lời thôi đã có hơn ba mươi trang rồi, hắn không nhấn vào xem trực tiếp nhấn vào game.

Lúc vào được tin nhắn từ bạn tốt với kênh thế giới ào ào đến khiến hắn suýt nữa rớt mạng luôn, màn hình dừng mười mấy giây mới hoạt động bình thường được.

Mấy người trong bang khí thế chính nghĩa ngất trời mà tha hồ tưởng tượng lật đổ tập đoàn tội phạm của Nhất Tiếu sau đó có cuộc sống hạnh phúc, Quan Trạch không tham gia vào, hắn tốt xấu gì cũng 30 rồi, còn có một cục cưng gọi hắn bằng ba, hắn lười làm khùng làm điên với mấy người mới mười mấy hai mươi tuổi đó, hắn cảm thấy nếu cho mấy người này cơ hội xưng bá server thì bọn họ chưa chắc đã bì kịp với Yên Nhiên Nhất Tiếu, chơi game thôi ấy mà ai lại không muốn xưng bá thế giới.

Có tin nhắn bạn tốt gửi đến, trong vòng một phút sau khi hắn online chắc chắn sẽ gửi tin nhắn cho hắn ngoài trừ hệ thống ra cũng chỉ có Viên Cổn Cổn. (tròn xoe)

Viên Cổn Cổn là con gái của Khâu Việt Linh, bé gái học lớp 1, buổi tối mỗi ngày sẽ có 40 phút để chơi game, phần lớn thời gian đều là hắn dẫn cô bé luyện cấp.

【 Trò chuyện riêng 】 Viên Cổn Cổn: Anh ơi dẫn em đi Tứ Thánh Trang luyện cấp đi.

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Gọi chú. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em
2. Hướng Noãn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Tử Ngụy
=====================================

【 Trò chuyện riêng 】 Viên Cổn Cổn: Chú ơi dẫn con đi Tứ Thánh Trang luyện cấp đi.

【 Trò chuyện riêng 】Hoành Đao Lập Mã: Đến khu an toàn ở Tứ Thánh Trang đợi chú đi, có phải dẫn bạn của con nữa đúng không?

【 Trò chuyện riêng 】 Viên Cổn Cổn: Còn có ba người bạn Tiên Tộc nữa, vậy lúc đánh sẽ nhanh hơn chút, chú giúp bọn con khống chế quái là được rồi.

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã: Đợi chú mua thuốc.

【 Trò chuyện riêng 】 Viên Cổn Cổn: Chú Hoành ơi cháu phấn khích quá đi, có khi nào chúng ta bị giết hông?

【 Trò chuyện riêng 】 Hoành Đao Lập Mã:.......

Lâm Diệu ngậm điếu thuốc chưa châm ngồi xếp bằng trước máy tính, tay đặt trên bàn phím gõ như bay, cậu đang cùng mấy thành viên chủ lực trong bang bàn bạc về chuyện sau khi sửa quy tắc PK ở phòng hội nghị của bang.

Thật ra Lâm Diệu không phải người xưng bá server sớm nhất ở server này, lúc bắt đầu đến server mới chơi cậu cũng chẳng nghĩ đến có xưng bá server hay không, cậu chỉ định giết thời gian thôi.

Cậu với mấy người bạn ở server cũng vì tới sớm quá nên cấp bậc với trang bị so với mấy người mới chơi có hơi cao, lúc ấy cậu lấy việc dẫn người mới làm vui, cậu đắm chìm trong mấy lời ca ngợi của người mới "Chị Nhất Tiếu ơi chị lợi hại quá đi à", rất là thoả mãn luôn.

Cho đến một lần BOSS rơi trước mặt cậu, cậu tổ đội, lúc đang gọi người đến giết thì một đội khác xông đến, làm như không thấy trên đầu BOSS có treo cái thẻ của cậu vậy, không coi ai ra gì mà trực tiếp đoạt luôn.

Lúc ấy đã ngầm thừa nhận cái quy tắc người đến trước giơ thẻ chính là đội trưởng, mấy người đến sau cho dù là đang ở trong đội đi nữa cũng giải tán đội để vào trong đội của người đến trước để cùng nhau giết BOSS.

Lâm Diệu đè lại một bụng lửa giận trò chuyện riêng với đội trưởng đội bên đấy, người ta trả lời cậu là quy tắc là cái con mẹ gì, tao muốn giết thì giết đấy, liên quan cái mẹ gì đến mày, không có bản lĩnh thì đứng yên một bên đi.

Lâm Diệu bị lời này làm tức đến mức suýt nữa là nhai luôn điếu thuốc đang ngậm, nếu đã muốn phá quy tắc vậy thì tao chơi với mày, vì thế cậu gọi đến mấy người bạn, ngay lúc đội kia giết BOSS xong trực tiếp giết hết bọn họ luôn.

Ngay lúc Lâm Diệu đang nhớ lại hồi ức xưng bá server huy hoàng của mình, một bên còn đang nói với mấy người chủ lực rằng chúng ta phải chuẩn bị biện pháp đàng hoàng, trên kênh bang phái có người hô một cậu, Hoành Đao dẫn theo người ở Tứ Thánh Trang kìa, có phải muốn cướp BOSS không!

Hoành Đao Lập Mã cái tên này như mang theo lửa mà lọt vào mắt Lâm Diệu, cậu vuốt chuột một cái, đang muốn nói là qua xem Phong Tử đã gửi lời mời tổ đội, vài người rất ăn ý mà thêm cậu vào đội, Phong Tử mang theo đội quen thuộc mà chạy sang Tứ Thánh Trang.

Lâm Diệu kiểm tra trang bị và thuốc trên người, giết ai cũng không thể khiến cậu có kích động bằng giết Hoành Đao Lập Mã được, tim đập bịch bịch hiệu quả tức thì luôn á.

Cái acc Hoành Đao này vốn là một trong những chủ lực của bang bọn họ nhưng thằng nhóc kia muốn ra nước ngoài nên bán acc đi.

Người mua acc sửa tên acc lại, lúc đầu theo bọn họ tổ đội đánh vài lần, hiểu biết về PK đỉnh hơn Hoành Đao trước đây nhiều, đáng tiếc chưa đợi chơi quen người này vì lý do muốn dẫn bạn lên cấp nên gia nhập bang đối địch, hơn nữa lúc khởi nghĩa đối kháng bá chủ server còn dẫn đội giết bọn họ, giết vui vẻ vô cùng lại còn rất là hân hoan nữa.

Đương nhiên, theo bọn họ anh dũng bất khuất sẽ đối lập với rất nhiều người, Lâm Diệu không đến mức vì cái này mà nhìn không thuận mắt người ta. Nguyên nhân quan trọng nhất là Hoành Đao Lập Mã không chỉ một lần dẫn theo đám thường dân rác rưởi quét đi tất cả trang bị tốt của đội chủ lực bọn họ! Hơn nữa, người này là người ở cái chiến trường mắng chửi của diễn đàn có thể bất động thanh sắc mà kích động Lâm Diệu đến mức muốn nhai luôn máy tính.

"Lâm Diệu, con hút thuốc đúng không?" Mẹ đột nhiên đẩy cửa vào, tay bưng một chén canh không rõ là có cái gì bên trong.

"Gõ cửa trước đi mà," Lâm Diệu hết sức chăm chú mà chuẩn bị chiến đấu, bị mẹ làm cho hoảng sợ, "Con trai của mẹ tốt xấu thì cũng là thằng con trai thành niên rồi, làm thế không thích hợp đâu."

"Lỡ quên, lần sau nhất định nhớ kỹ mà," Mẹ đặt chén lên bàn, lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng cậu ra, "Con có xem phim người lớn mẹ cũng không nói gì con mà, con trai nhà ai không vậy chứ."

"Vậy lỡ như....... Thôi bỏ đi." Lâm Diệu thở dài, cầm chén lên uống một ngụm, cái vị nó cứ như phấn bị ngâm trong nước vậy, cậu nín thở nuốt vào, không biết là sản phẩm thí nghiệm gì của mẹ, trước đây là Lâm Tông làm chuột bạch bây giờ cũng chỉ còn cậu.

"Lỡ như cái gì? À, con nói là giống như lần đấy của anh con chứ gì," Mẹ cúi đầu, giọng nói đột nhiên trở nên rất áy náy, "Anh con cũng không đóng cửa, chưa tạo ra bóng ma gì cho thằng bé nhỉ? Thằng bé vừa tốt nghiệp đã sốt sắng muốn dọn đi có phải vì chuyện này không?"

"Không đến mức đó đâu, da mặt anh con dày hơn con nhiều lắm," Lâm Diệu nhìn vẻ mặt của mẹ có hơi không đành lòng, duỗi tay bóp vai mẹ, "Là xấu hổ ấy, ảnh dọn ra ngoài là vì để thuận tiện bận việc của làng du lịch mà, sao có thể vì cái này được."

"Cho nên vẫn là nuôi con gái tốt." Mẹ cầm chén xoay người ra cửa.

"Cùng ba con cố gắng đi," Lâm Diệu lại cầm điếu thuốc ngậm lên, trong phòng mở điều hoà, không thể hút thuốc, bình thường cậu đều ngậm một điếu như vậy lúc PK tương đối có cảm giác là xã hội đen.

Bản đồ đến Tứ Thánh Trang, cậu hình màn hình đã hiện ra thân ảnh của Hoành Đao Lập Mã mang theo mấy tiên nữ đang chiến đấu.

【 Đội ngũ 】 Thâm Thu Lạc Phong: Rồi nhỉ? Chuẩn bị xong chưa?

【 Đội ngũ 】 Mã Đạp Phi Tiểu Yến Tử: 0000

【 Đội ngũ 】 Yên Nhiên Nhất Tiếu: 0

【 Đội ngũ 】 Tráng sĩ rất mạnh mẽ: Hắn muốn cướp BOSS hay luyện cấp thế?

【 Đội ngũ 】 Minh Mị: Địa điểm BOSS xuất hiện sau 20 phút nữa, có phải hắn không biết đâu, 0000?

【 Đội ngũ 】 Tráng sĩ rất mạnh mẽ: 00

【 Đội ngũ 】 Yên Nhiên Nhất Tiếu: Giết.

0 nghĩa là chuẩn bị xong có thể giết rồi, lần nào Lâm Diệu nhìn thấy con số này đều rất mong chờ.

Dưới trạng thái chiến đấu không thể cưỡng chế PK được cho nên bọn họ chỉ có thể đợi một lúc, ngay lúc đội của Hoành Đao Lập Mã vừa mới thoát khỏi chiến đấu chưa kịp hồi máu liền giết đến.

Lâm Diệu cảm thấy hành vi này của bọn họ không được vẻ vang lắm, rõ ràng bọn Hoành Đao không phải đến đoạt BOSS chỉ là luyện cấp thôi, trang bị trên người cũng không phải trang bị PK. Nhưng chỉ cần có thể giết cái acc Hoành Đao này toàn thân cậu sẽ cực kỳ thoải mái, cho nên cậu mặt dày giả vờ không thấy vậy.

Vào hiệp chiến đầu thứ nhất bọn họ đã khống chế được đội của Hoành Đao, đương nhiên đây không cần nói, trang bị PK đỉnh cấp VS trang bị bình dân luyện cấp.

【 Chiến đấu 】 Viên Cổn Cổn: Luyện cấp mà mấy người cũng giết??

【 Chiến đấu 】 Tráng sĩ rất mạnh mẽ: Lúc này mà mày ở Tứ Thánh Trang luyện cấp cái khỉ gì.

【 Chiến đấu 】 Viên Cổn Cổn: Tôi đi chỗ quái nào luyện cấp thì liên quan đến ông chắc!

【 Chiến đấu 】 Minh Mị: Ai quan tâm mày chứ

【 Chiến đấu 】 Viên Cổn Cổn: Mấy người ngang ngược thấy ghê luôn á, bọn tui mới có cấp mười mấy chứ, luyện cấp cũng bị giết nữa!

【 Chiến đấu 】 Mã Đạp Phi Tiểu Yến Tử: Bọn tôi giết Hoành Đao, acc nhỏ chạy đi.

【 Chiến đấu 】 Thâm Thu Lạc Phong: Thả không?

Câu này của Phong Tử là đang hỏi Lâm Diệu, Lâm Diệu nhìn nhìn, bốn tiểu tiên nữ, cấp bậc thấp đến độ không đủ để cậu triệu hồi thú lên cắn một cái, vốn dĩ nên thả chạy nhưng từ đầu đến cuối Hoành Đao Lập Mã đều không nói gì khiến cậu phát hỏa, vì thế gõ bàn phím mấy cái, trên Kênh đội ngũ đánh ra hai chữ không thả.

Ở phương diện giết người Phong Tử rất nghe lời cậu, sau khi cậu đánh ra chữ không thả Phong Tử liền đánh ra một chữ "giết", mấy người giơ đao chém xuống, sau hai hiệp đã chém Hoành Đao cùng với mấy tiểu tiên nữ ngã ngửa.

Lúc Hoành Đao Lập Mã rời khỏi chiến đấu bị đưa đi luân hồi, Bạch Vô Thường ở đó đưa tin, toàn bộ trận đấu chỉ còn lại một câu.

Phong Tử mày sẽ phải hối hận.

Hối hận cái quần què. Phong Tử đánh chữ chậm một giây, lúc gã đánh ra mấy lời này đội ngũ trước mắt bọn đã biết mất tiêu rồi, gã đành phải hỏi Lâm Diệu, tại sao hắn lại nói anh sẽ hối hận? Buông lời tàn nhẫn chẳng phải là nên nói với người đi hả? Là em nói không thả acc nhỏ mà.

Tôi biết khỉ gì. Lâm Diệu rời đội ngũ bay trở về thành sau đó lại bị hệ thống đưa vào địa lao.

"Đm." Lâm Diệu khua khua chuột, tổ đội giết người, đội viên có xác suất nhất định sẽ không bị bắt đi ngồi tù nhưng acc của Lâm Diệu trước giờ chưa từng có cái xác suất ấy, lần nào giết người cũng nhất định sẽ ngồi tù. ( =))))))

Lúc cậu đang gửi tin nhắn cho Phong Tử nói là treo máy ngồi tù đây, bên ngoài hàng rào gỗ của nhà tù xuất hiện một thân ảnh cưỡi bạch mã.

Là Hoành Đao Lập Mã đã thay một thân trang bị PK.

Lâm Diệu không nhúc nhích, giả vờ treo máy.

【 Trước mặt 】 Hoành Đao Lập Mã: Chị Tiếu à, gương cho binh sĩ nhỉ, lần nào ngồi tù đều có chị hết trơn.

【 Trước mặt 】 Hoành Đao Lập Mã: Đói không? Tôi có chừa cho chị chút đồ ăn nè.

【 Trước mặt 】 Hoành Đao Lập Mã: Bắn cho chị cái pháo hoa để giải sầu nè.

Lâm Diệu ngồi trước màn hình nhìn Hoành Đao xuống ngựa, ở ngoài cửa nhà lao bắn cái pháo hoa, cái thằng khốn nạn này nhàm chán đến độ nào vậy?

Sau khi bắn xong pháo hoa, Hoành Đao lại đặt một cái chén trên mặt đất, nói một câu "mau ăn chóng lớn" sau đó lên ngựa rời rời khỏi nhà lao. Lâm Diệu trừng mắt nhìn cái chén một hồi, di chuột lên, hiển thị ___ Mã lương (đồ ăn cho ngựa).

"Đồ điên!" Lâm Diệu nhỏ giọng mắng một câu, nhặt mã lương lên đút cho ngựa của mình.

Quan Trạch uống trà nghe phía sau truyền đến âm thanh trong Ngọn Đồi Câm Lặng, nhìn bạn nhỏ Viên Cổn Cổn gửi mấy trang dài oán hận qua đây, hắn duỗi người lấy điện thoại gọi vào số của Viên Cổn Cổn.

"Chú--" Khâu Giai Vũ rất buồn bực mà kéo dài thanh âm.

"Rớt bao nhiêu kinh nghiệm?" Quan Trạch cười cười.

"300 ngàn đấy! Kinh nghiệm hôm nay luyện được rớt sạch luôn rồi!" Khâu Giai Vũ cao giọng nói, "Mấy cái người trong bang này sao mà đáng ghét quá! Muốn khinh thường acc nhỏ đấy à!"

"Đi làm bài tập đi, lát nữa mẹ con lại cằn nhằn con." Quan Trạch tắt game.

"Chú phải báo thù cho con!"

"Báo kiểu gì? Đi đánh lén Nhất Tiếu với Phong Tử à?"

"Con không biết, chú lại không thích mắng người ta cũng không thích đánh lén," Khâu Giai Vũ rầu rĩ nói, "Server của chúng ta chỉ có chú có thể giết được bọn họ thôi, chú lại còn thanh cao như thế."

Quan Trạch vui vẻ, mỗi ngày cô bé chỉ có khoảng thời gian này được chơi game, còn không thăng cấp được quả là ấm ức mà: "Được, chú ngẫm lại."

"Mau ngẫm đi chú, con buồn quá trời luôn chú ơi, dù sao hôm nay chú cũng nói lời hung ác rồi, tốt nhất là nên ra chiêu tàn nhẫn luôn, tốt nhất là dằn vặt mấy người bang đấy luôn."

Cuối cùng Khâu Giai Vũ cũng cúp điện thoại đi làm bài tập, Quan Trạch vào phòng tắm cởi quần áo đứng dưới vòi sen.

Quan Trạch lười so đo trong game thế này nhưng Phong Tử với Nhất Tiếu lúc nào cũng nhầm vào acc của hắn giết tới giết lui hắn cũng mệt tâm lắm chứ, đi làm đã đủ mệt mỏi rồi về nhà chơi game thư giãn cái thôi cũng bị khiêu khích.

Sao mà hăng hái dữ vậy nhờ? Hay là làm cái gì thú vị xíu nhỉ?

______

Ò, làm điiii:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play