"Đ....." Lâm Diệu kiềm chế lắm mới không mắng chữ phía sau ra, đương nhiên cậu cũng chưa chắc có thể nói hoàn chỉnh hai cái chữ này.
Cảm giác đau nhức trên mũi làm cậu trực tiếp từ bỏ việc tiếp tục động tác duỗi cánh tay ra nâng người này, cậu che lại mũi mình xoay người đi, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi rồi, cực kì có xúc động muốn té ra đất lăn lộn duỗi chân mà áu áu mấy tiếng.
Mọi người vừa nhìn thấy tư thế này, vội vàng thả Nhà tư tưởng xuống đất cũng không quan tâm có đứng vững chưa.
"Sao vậy? Đập trúng chỗ nào rồi? Mũi hả?" Giang Nhất Phi lại đây hỏi liên tiếp.
Đau đớn trên mũi Lâm Diệu vẫn chưa hết, hai mắt đẫm lệ mà nữa ngày nói không được lời nào, cuối cùng chỉ nghẹn ra một từ: "Đợi."
"Nghiêm trọng không Lâm Diệu?" Giám đốc Khâu và huấn luyện viên chạy chậm lại đây, "Tôi xem thử."
"Không nghiêm...... trọng." Vốn dĩ Lâm Diệu muốn che mũi lại không muốn nói chuyện nhưng giám đốc Khâu hỏi cậu vẫn cắn răng trả lời một câu.
"Quan Trạch cậu biết phòng y tế ở đâu đúng không? Câu đưa Lâm Diệu đi sang đấy xem thử xem thế nào đi." Giám đốc Khâu nhìn Lâm Diệu che mũi không chịu buông đành nói với Quan Trạch.
Úi, Quan Trạch còn rất quen thuộc chỗ này á? Lâm Diệu trong đau đớn bớt chút thời gian ngạc nhiên một xíu.
"Ừm," Quan Trạch lại vỗ vỗ vai cậu, "Đi thôi."
Người khác tiếp tục hạng mục, Lâm Diệu cụp đuôi ủ rũ mà đi theo sau Quan Trạch về hướng phòng y tế.
Gần đây sao mày xui xẻo thành cái dạng này luôn rồi trời!
Lâm Diệu thật sự nghĩ không ra, cậu quyết định rằm này phải cùng mẹ đi chùa thắp nhang mới được, cứ không có chuyện gì lại đụng xe một cái, đụng bị thương mũi một cái thì ai chịu nổi!
"Chảy máu mũi à?" Quan Trạch ở phía trước hỏi một câu.
"Không biết nữa." Lâm Diệu không xác định, chỉ cảm thấy nước mũi chắc chắn là chảy không ít.
Cậu buông tay nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, một mảnh đỏ thẫm, còn đang ngạc nhiên thì trong mũi lại nhỏ ra một giọt máu, cậu mở to mắt nhìn, nhịn không được hạ giọng cảm thán: "Ôi đù má."
Một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn anh." Lâm Diệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quan Trạch một cái, cầm lấy khăn giấy che mũi lại, dán lên một mặt máu thế này, ụ má, đoán chừng hình tượng của cậu bị hủy đến mức ghê gớm luôn rồi.
Quan Trạch dẫn cậu tiếp tục đi về phía trước, đi mấy bước lại quay đầu nhìn cậu một cái, phát hiện cậu đang nhìn trời xanh vì thế nói một câu: "Đừng ngửa đầu."
"Tại sao?" Lâm Diệu khó hiểu, có điều vẫn nhìn thẳng lại.
"Cậu khát à?" Đôi mắt Quan Trạch hơi híp lại.
Lâm Diệu rất thích biểu cảm này của hắn, nhìn thêm mấy cái mới nhớ đến là mình nghe không hiểu câu này có ý gì: "Hả?"
"Sẽ chảy ngược vào trong miệng đấy, khát thì uống đi." Quan Trạch chỉ chỉ mũi cậu, quay đầu tiếp tục đi.
Sau khi Lâm Diệu phản ứng lại cái là buồn nôn một trận, trừng mắt nhìn bóng dáng của Quan Trạch cả buổi mới đi theo, nếu không phải người này là cấp trên cậu, cậu thật sự muốn đốp lại mấy câu, chưa từng thấy qua người ghê tởm đến thế!
Phòng y tế thế mà lại không có người, được dọn dẹp rất sáng sủa sạch sẽ, rất ra dáng.
Lâm Diệu đến bồn rửa tay bên cạnh vặn vòi nước ra: "Được rồi, tôi rửa xíu là được, lát nữa là ổn rồi."
Quan Trạch không nói gì trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
"Ngài không cần phải quan tâm tôi......" Lâm Diệu ngớ người kiên trì nói nốt nữa câu sau.
Đi cũng nhanh ghê.
Lâm Diệu vùi đầu rửa sạch mặt mình một lần, trong mũi vẫn còn hơi thấm máu nhưng không nghiêm trọng, cậu tìm bông y tế từ kệ thủy tinh bên cạnh, vo thành hai cục nhét vào mũi, ngồi xuống ghế.
Nghỉ chút vậy, mở đầu của huấn luyện mở rộng này tốt đẹp ghê luôn.
Mới vừa ngồi chưa đến hai phút, Quan Trạch thế mà lại về đây, trong tay còn nhiều thêm một chai nước vẫn còn tỏa ra hơi lạnh.
Lâm Diệu nhanh chóng đứng lên, có hơi cảm động: "Cảm ơn giám đốc Quan, tôi thật sự không khát."
"Không cho cậu uống," Quan Trạch nhìn miếng bông trong mũi cậu, có hơi muốn cười, "Ngồi xuống."
Lâm Diệu rất nghe lời mà ngồi xuống, cảm thấy thật mất mặt, hoá ra nước này không phải mua cho cậu, cảm động vô ích rồi..... Còn đang suy nghĩ chợt cảm thấy sau gáy lạnh lẽo một trận, là chai nước kia của Quan Trạch.
"Có thể cầm máu." Quan Trạch giải thích một câu, ngừng một hai phút lại đem chai ấn lên trán cậu.
Lâm Diệu tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu có thể nhìn thấy cằm sạch sẽ với khoé miệng nhếch lên của Quan Trạch.
Thật ra dưới loại tình huống này Lâm Diệu phải nói một câu "Để tôi tự làm" sau đó cầm chai nước tự mình ấn mới tương đối bình thường, cậu bị thương cái mũi chứ chả phải cái tay. Nhưng loại tư thái vì dân phục vụ này của Quan Trạch cậu thật sự có hơi luyến tiếc, vì thế căng da đầu giả ngu, còn ráng kiếm lời vô nghĩa mà nói: "Anh có kinh nghiệm lắm hả?"
"Ừm, con trai tôi hay chảy máu mũi." Quan Trạch cười cười.
Câu này làm Lâm Diệu khá khó chịu, loại thời khắc mờ ám như này sao lại nhắc đến con trai hở! Có điều dáng vẻ cậu bé chân khập khiễng kia vừa chạy vừa vui vẻ lại hiện lên trước mắt cậu: "Trẻ con nhiệt lượng lớn...... Con trai anh......rất đáng yêu, hoạt bát nữa"
"Rất ồn ào." Quan Trạch vẫn luôn không nhanh không chậm mà luân phiên thay đổi đặt chai nước lên trán và lên gáy cậu, giống như là không cảm thấy cậu đang ôm cánh tay, híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ có gì đó không đúng.
"Trẻ con đều ồn ào mà, hồi nhỏ tôi ồn ào đến mức mẹ tôi còn muốn cho tôi uống thuốc ngủ." Lâm Diệu nhớ đến dáng vẻ ngứa răng của mẹ khi nhắc đến hồi còn nhỏ cậu đáng ghét thế nào, cậu nhịn không được mà cười hí hí vui vẻ một lúc lâu.
Quan Trạch từ trên cao mà nhìn xuống Lâm Diệu, dáng vẻ đứa nhỏ này cười rộ lên rất buồn cười, vốn dĩ đôi mắt đã không lớn rồi vừa cười một cái liền híp lại thành hai mảnh cong cong, giống như là ngủ vậy.
Sau khi Lâm Diệu vui vẻ xong thì phát hiện Quan Trạch cứ cười như không mà nhìn cậu, cậu lập tức cảm thấy mình có hơi nhàn hạ quá rồi nên nhanh chóng duỗi tay đè chai nước trên trán: "Để tự tôi ấn cho, tay không có bị thương."
Một cái đè này của cậu vừa khéo mà đè lên tay Quan Trạch lập tức có cảm giác như bị điện giật.
Quan Trạch rút tay ra ngoài: "Đổi chỗ đi, đến lúc nước hết lạnh là được rồi."
"Vâng." Lâm Diệu gật đầu.
"Cậu......" Quan Trạch hơi do dự, "Cần người ở cùng không?"
"Không không không không không cần," Lâm Diệu liều mạng lắc đầu, đừng có ở cùng nếu không mớ máu mũi này đoán chừng không ngăn được đâu, "Chảy máu mũi mà thôi anh mau đi đi."
Quan Trạch cũng không nhiều lời vẫn dứt khoát như cũ mà xoay người ra cửa, đi được mấy bước lại dừng lại: "Cậu..... vẫn hay như thế hả?"
"Thế nào cơ?" Lâm Diệu giơ chai nước nhìn hắn.
"Không." Quan Trạch nghĩ nghĩ, lập tức đi ra ngoài.
Hắn muốn hỏi cậu vẫn cứ lúc thì rất thả lỏng lúc thì cứ căng thẳng như thế hả, nhưng nếu hắn hỏi thật hắn cảm thấy Lâm Diệu sẽ xấu hổ chết luôn.
Lâm Diệu không thể hiểu nổi mà đơ ra một lúc cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, cậu ở phòng y tế ấn chai nước đến khi hết lạnh xong rồi rửa mặt, chậm chạp đi trở về sân huấn luyện.
Không biết là đang tiến hành hạng mục nào, nhóm của bọn họ đang đứng trên một gốc gỗ tròn, gốc gỗ được kê trên giá cách mặt đất khoảng một mét.
Lâm Diệu vừa thấy tình cảnh này, lập tức hối hận sao không ra đây sớm một chút, cứ thế này so với chạm vai hồi nãy dữ hơn nhiều luôn! Còn sẽ không bị người lỗ mãng kia nện cho một mặt máu, ụ má!
"Này là trò gì thế?"Lâm Diệu ngồi xuống hỏi cô gái phong thị trường kế bên.
"Ấy mũi của cậu không sao chứ?" Cô gái nhanh chóng nhìn chằm chằm mặt cậu.
"Không sao, đụng mũi chút thôi làm có thể có chuyện gì chứ." Lâm Diệu cười cười.
"Vừa nãy huấn luyện viên bảo người một nhóm lên đứng trên gỗ, tùy tiện đứng, đứng vững rồi lại dựa theo đội tuổi mà sắp xếp lại, rất buồn cười, phối hợp không tốt, đứng không vững là ngã xuống ngay." Cô gái rất hứng thú mà giả thích cho cậu.
Hèn chi! Lâm Diệu lập tức quay đầu nhìn một nhóm người trên gốc gỗ lung lay, đặc biệt là lúc nhìn thấy một cô gái kề sát trước người Quan Trạch mà chầm chậm lướt qua, Quan Trạch còn đưa tay đỡ eo cổ một cái.
Mắt Lâm Diệu cứ nhìn mãi, nếu mà đổi thành cậu cậu nhất định phải cọ cọ hai cái.....
Có điều cũng không thể cọ quá nhiều, mọi người đều mặc quần thể thao lỡ như cọ ra phản ứng gì đó là không biết chôn mình vào chỗ nào nữa.
Lâm Diệu vẫn luôn nâng má chăm chú nghiên cứu Quan Trạch, người này chắc là thường xuyên tham gia vận động ngoài trời, hắn biết phòng y tế của trại huấn luyện ở chỗ nào, trại huấn luyện này cũng sẽ tổ chức các loại sự kiện thể thao ngoài trời khác. Dáng người cũng không tệ, không béo không gầy rất cân xứng, đường cong cơ bắp trên cánh tay cũng rất xinh đẹp.....
Trên gốc gỗ không lúc ẩn lúc hiện cũng chỉ có Quan Trạch, Giang Nhất Phi lắc qua lắc lại cũng mấy lần rồi không thể không ngồi xổm xuống giữ thăng bằng, nhìn thấy thế Lâm Diệu rất muốn cười, nếu bản thân cậu đi lên chắc cũng là tình cảnh không khác thế là bao.
Nhìn một lúc mọi người đã điều chỉnh vị trí khác ổn rồi, Lâm Diệu phát hiện Quan Trạch đột nhiên đưa mắt nhìn về hướng cậu sau đó duỗi tay chỉ chỉ cậu.
"Hả?"Lâm Diệu không xác định được hắn chỉ ai nhưng vẫn dùng ngón tay chỉ chỉ mình sau đó làm biểu tình mờ mịt.
Quan Trạch cười cười lại chỉ chỉ mũi của mình.
Lâm Diệu theo bản năng mà đưa tay sờ sờ mũi của mình.
Lại chảy máu mũi rồi!
Đ* --- má! Thế này còn muốn để người ta sống không hả!
Lâm Diệu đứng phắt dậy từ trên mặt đất bụm mũi chạy như điên đến phòng y tế, chạy giống như bị ai đuổi giết vậy.
Điều này làm Lâm Diệu buồn bực cả một ngày, vì cái mũi mỏng manh yếu đuối của cậu nên cậu trực tiếp bị giám đốc Khâu hạ lệnh cấm cậu tham gia những trò phía sau của hôm nay luôn bởi vì sợ mũi cậu sẽ để lại di chứng. Giang Nhất Phi còn đặc biệt ngó qua dùng ngó tay sờ dọc theo mũi cậu kiểm tra thử xem có bị lệch không.
Mà lời Quan Trạch nói càng làm cậu không nói nên lời, hắn nói, sao cậu lại còn yếu ớt hơn con trai tôi nữa thế? Còn nói, tiểu cầu của cậu có phải có hơi thấp không?
Lâm Diệu vô cùng muốn nói với Quan Trạch, lần thứ hai chảy máu mũi không chừng là vì nhìn chằm chằm anh nên hưng phấn quá độ đó! Đương nhiên, cậu không dám nói thế.
Mấy trò chơi sau Lâm Diệu vẫn duy trì thân phận quần chúng đứng ở ngoài nhìn, gì mà qua cầu này, chui qua lưới này, kiểu kiểu đấy, khiến cho cậu không thể chịu nổi nhất chính là cái hạng mục một đôi dùng lưng kẹp quả bóng, hai người đưa lưng về phía nhau chính giữa là một quả bóng, tay kẹp lấy nhau.
Cộng sự của Quan Trạch là Giang Nhất Phi, cũng may là Giang Nhất Phi, nhìn về quan hệ của mình với Giang Nhất Phi Lâm Diệu cũng không hướng nhiều ánh mắt lên người anh ta, nếu đổi thành người khác cậu chắc chắn sẽ dùng ý niệm mà gọt người ta đến thương tích đầy mình.
Sau hạng mục huấn luyện ngày đầu tiên mọi người cùng nhau làm cái tổng kết, vỗ tay một hồi rồi nói gì đó Lâm Diệu cũng nghe không rõ, cậu vẫn luôn lo lắng cái mũi của mình có khi nào lại đổ máu nữa không.
Cho đến khi sắp xếp chỗ ngủ tinh thần Lâm Diệu mới phất lên. Giám đốc Khâu kiến nghị không tự do phân phòng, chia ra nam nữ rút thăm vì cảm thấy như vậy sẽ có thể xúc tiến quan hệ của mọi người.
Lâm Diệu đối với cái thể chất xui xẻo này của mình đã không còn ôm hy vọng gì nữa rồi, lúc rút thăm cậu chỉ mặc niệm một chút để không rút trúng Nhà tư tưởng đã nện vào mũi cậu là được.
Cậu rút trúng là phòng 503.
"Ai rút được 503 thế?" Cậu nhìn tờ giấy, quay đầu lại nhìn đồng nghiệp hỏi một câu.
"Tôi." Sofa bên kia có người lên tiếng.
Lâm Diệu vừa nghe liền nhanh chóng bụm chặt mũi, là Quan Trạch.
Ông trời ơi, mẹ nó ông rốt cuộc cũng mở mắt rồi! Trong lòng Lâm Diệu kích động hét to.
Nhưng rất nhanh cậu lại rủ xuống, suốt một buổi tối cùng Quan Trạch ở cùng một phòng, cậu sẽ rất khó chịu, dù sao cũng là vị lãnh đạo từng có nhiều chuyện cũ bị cậu khiêu khích và từng khiêu khích cậu, hơn nữa vị lãnh đạo này còn không thích nói chuyện lắm......
Lâm Diệu đi theo Quan Trạch vào phòng 503, Quan Trạch đi qua kéo rèm ra bởi vì ở vùng ngoại thành, ngoại cửa sổ phong cảnh cũng không tệ lắm.
"Cậu ngủ giường nào?" Quan Trạch hỏi cậu.
"Đều được cả," Lâm Diệu ném balo xuống sàn, "Nếu mà tôi mệt quá trên sofa cũng có thể ngủ luôn."
"Tôi tưởng rằng trẻ con đều chọn giường đấy." Quan Trạch mở điều hoà, cởi áo ra cầm trên tay.
"Trẻ con?" Lâm Diệu đối với cái xưng hô này có hơi dở khóc dở cười, quay đầu định nói đừng có giả vờ làm lão già nhưng mới vừa quay lại liền ngây ngẩn cả người.
"Ừm, con trai tôi ra ngoài mà không ngủ giường cạnh cửa sổ là mất ngủ." Quan Trạch đưa lưng về phía cậu, trần thân trên đang cúi đầu nhìn điện
Lâm Diệu có loại xúc động muốn nhào đến cắn lên eo hắn hai cái, cậu nuốt nước miếng: "Giờ giám đốc Quan đi tắm à?"
"Không vội, nếu cậu nóng thì tắm trước đi." Quan Trạch đi đến cạnh cửa sổ.
"Vâng." Lâm Diệu nhanh chóng ôm quần áo của mình nhảy vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Trên điện thoại có mấy tấm ảnh chụp của Lục Đằng do dì Lục gửi đến, ảnh chụp Lục Đằng ngồi rất ngay ngắn trên khuôn mặt nhỏ biểu cảm tương đối nghiêm túc, cậu bé biểu đạt mình rất ngoan với Quan Trạch mong rằng cuối tuần có thể ra ngoài chơi.
Quan Trạch cười cười, cuối tuần đưa thằng bé đi sở thú đi, Lục Đằng rất u mê con voi mỗi lần đi sở thú đều có thể ngồi ở ngoài lồng sắt của voi hơn một tiếng.
Hắn trả lời tin nhắn cho dì Lục, cuối tuần con dẫn thằng bé đi sở thú.
Lúc gõ được một nửa trước mắt Quan Trạch đột nhiên mơ hồ một trận tiếp đó là tối đen nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường.
Hắn thở dài tiếp tục gõ cho xong mấy chữ này, sau khi ấn gửi đi hắn lấy thuốc nhỏ mắt trong balo ra nhỏ hai giọt rồi uống hai viên thuốc.
Gần đây tình trạng trước mắt trở nên tối đen có hơi thường xuyên, quá mệt à?
Quan Trạch tùy tiện mặc một cái áo vào dựa vào giường mở TV lên.
Lâm Diệu trong phòng tắm tắm rửa cứ như đánh giặc vậy, Quan Trạch mơ hồ nghe được tiếng cậu nhảy tới nhảy lui còn có thể nghe được mấy câu hát run rẩy của cậu.
Phải chăng anh...... cũng sẽ cảm thấy lạnh...... Phải...... chăng...... trái tim...... vẫn còn...... hơi ấm......
(*Ẻm hát bài 冷 của 莫文蔚)
Quan Trạch dựng tai lên nghe một hồi, cười cười, đứa trẻ này thật sự có thể tự tìm niềm vui. Tính cách hoàn toàn không giống như làm thiết kế, tính cách này làm thị trường không tệ, rất thu hút người khác.
"Ối mẹ ơi," Mười phút sau Lâm Diệu chạy ra trên tóc vẫn còn nhỏ nước, "Này là tôi quá quê hay là chốt mở nước ấm cao cấp quá vậy, lăn lộn cả nửa ngày vẫn không chảy nước nóng, lạnh chết tôi rồi."
"Cậu tắm nước lạnh?" Quan Trạch ngớ người, bây giờ ban ngày nhiệt độ không khí rất cao nhưng dù sao cũng là mùa thu, tắm nước lạnh chắc chắn là chịu không nổi.
"À phải á," Lâm Diệu vọt qua tắt điều hoà, "Tôi cực kỳ hoài nghi chỗ này là bơm nước từ mạch nước ngầm lên, sắp đông tôi thành Häagen-Dazs luôn rồi......"
*Häagen-Dazs là tên một loại kem.
"Tôi xem thử." Quan Trạch đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lâm Diệu cũng đi theo, Quan Trạch duỗi tay vặn van nhỏ dưới vòi nước một cái rồi mở chốt nước nóng ra, chưa đến vài giây liền thấy dòng nước nóng hổi chảy ra.
"Muốn tắm lần nữa để cân bằng không?" Quan Trạch quay đầu lại nhìn cậu.
"......Không cần," Lâm Diệu trừng mắt nhìn cái van kia một hồi, xoay người quay lại phòng ngã nhào xuống giường, "Thế này cũng không có thiên lý rồi, dùng nước nóng thôi mà tận hai cái chốt!"
Lúc Quan Trạch tắm xong đi ra Lâm Diệu đang quỳ gối trên ghế nhìn gương sấy tóc, còn là đang trong cái giai đoạn sấy tóc dựng đứng lên thành hình ngọn đuốc nhỏ nữa.
Nhìn thấy Quan Trạch ra cậu đè đè tóc xuống: "Giám đốc Quan dùng máy sấy không ạ?"
"Cậu dùng đi," Quan Trạch quay mặt đi, hắn muốn cười, "Đầu máy bay à?"
"Không phải," Lâm Diệu có hơi xấu hổ, nhanh chóng đưa máy sấy lên đỉnh đầu sấy xuống, "Mẹ tôi nói làm như vậy mau khô, lúc nhỏ mẹ sấy tóc cho tôi bà ấy đều bảo tôi nằm trên giường treo đầu xuống mà sấy..."
"Có sáng tạo thật." Quan Trạch dựa giường tiếp tục xem TV.
Lâm Diệu có thể thấy Quan Trạch từ trong gương, áo thun trắng trên người hắn bởi vì dựa vào giường mà có hơi căng ra Lâm Diệu nhìn chằm chằm hắn một lúc, bị sự tò mò đánh bại mà đánh bạo hỏi một câu: "Giám đốc Quan, anh có xăm mình đúng không?"
"Ừm," Quan Trạch không che giấu, đáp lời rồi đứng lên đi đến bên người cậu nhìn vào gương, "Sao cậu biết?"
"Tôi......" Lâm Diệu có hơi xấu hổ khi nói thẳng ra là lúc nắm áo của anh thì thấy.
Vẫn đang nghĩ nên nói thế nào thì Quan Trạch à một tiếng: "Hôm nay lúc cậu xé áo tôi nhỉ? Lúc ấy nhìn thấy?"
"Tôi không có xé." Lâm Diệu buôn máy sấy xuống, dùng tay vò lung tung trên đầu kiểm tra xem đã sấy khô chưa, không biết tại sao ở cùng với Quan Trạch nhìn vào gương nói chuyện thế này cảm giác rất thoải mái.
"Cậu dùng sức chút nữa là xé ra rồi." Quan Trạch cười cười xoay người nằm lại giường.
Lâm Diệu thấy Quan Trạch cũng không để ý đến chuyện xăm mình ấy lắm vì thế lại được một tất lấn một thước: "Tôi có thể xem thử không?"
"Xem kiểu gì?" Chắc là Quan Trạch không nghĩ đến cậu sẽ có yêu cầu này trả lời lại tương đối thần kỳ.
Lâm Diệu có hơi cạn lời, còn có thể xem kiểu gì nữa chứ? Vạch áo lên xem là được rồi, cái người này hề hước ghê. Có điều trạng thái hiện tại của Quan Trạch có hơi khác hồi nãy nhưng ít nhất vẫn bằng lòng nói chuyện với cậu cho nên Lâm Diệu ít nhiều cũng cảm thấy thả lỏng.
Nhưng thả lỏng có hơn nhiều, cậu chưa kịp nghĩ đã phọt ra một câu: "Xé ra xem."
Quan Trạch có chút vui vẻ: "Nào xé đi."
______
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT