Hôm sau, mẹ Hứa Vị Trần kéo hắn đi bộ, Đường Kí Minh có việc đột xuất ở lại khách sạn họp.

Chuyến đi bộ không quá dài, nhưng Hứa Vị Trần rất ít vận động, tăng ca thức khuya nên cơ thể rất yếu, đi bộ không ngừng từ sáng đến chiều, mệt đến mức không mở miệng nổi, chỉ mừng vì tối qua không cho Đường Kí Minh làm đến cuối, nếu không hôm nay chắc sẽ ngất xỉu giữa đêm.

Mẹ thấy hắn giềnh giàng ở phía sau thì quay lại đi chầm chậm cùng hắn.

Lâm Nhã Quân và hướng dẫn viên khách sạn dường như cố ý chừa lại không gian cho hai mẹ con hắn nói chuyện, chậm rãi đi về phía trước mấy chục mét.

Mặt trời nhợt nhạt lơ lửng giữa không trung, trên đồng hoang nhuốm vàng chỉ trông thấy dáng hình của bốn người họ, có thể nghe rõ tiếng bước chân.

Hứa Vị Trần thở hổn hển, dừng lại uống một hớp nước. Mẹ chờ hắn, nhìn mặt hắn rồi bỗng nhiên nói với hắn bằng giọng rất nhẹ nhàng: "Đôi khi mẹ quá lo lắng về chuyện của con, con đừng ghét mẹ."

Trước mắt Hứa Vị Trần đã hơi nhòe đi, hắn đậy ly nước lại nhìn mẹ, phát hiện sắc mặt bà ảm đạm, buồn rầu và bối rối.

Hắn thấy buồn khi chẳng làm được gì. Có vẻ như sau khi mất ba, mình và mẹ cũng mất đi khả năng giao tiếp mà không gặp trở ngại với nhau, yêu và quan tâm luôn tạo ra một lực đối kháng.

"Sao con lại ghét mẹ được?" Hứa Vị Trần chỉ có thể nói vậy, sau đó giải thích chuyện xảy ra hôm qua, "Con biết mẹ lo cho con, nhưng con trao đổi danh thiếp với người nọ vì con nghĩ có thể phát triển thành khách hàng. Con không phải kiểu người có đời sống cá nhân bừa bãi."

"Được rồi." Mẹ vừa đưa ra lời xin lỗi mơ hồ xong thì ham muốn kiểm soát đã quay trở lại ngay, bà chất vấn, "Vậy sao con không chịu đưa mật khẩu chung cư cho mẹ?"

Hứa Vị Trần không muốn nói nên không trả lời, tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước, thái độ của mẹ thoáng dịu lại, bà đuổi theo: "Mẹ chỉ mong con tìm được một người tốt thôi mà."

"Mẹ à, không dễ vậy đâu." Hứa Vị Trần bất đắc dĩ nhìn bà.

"Vậy thì tìm một người có thể chăm sóc con," bà ưu sầu trách, "Nếu không thì làm sao mẹ yên tâm được đây? Con hai mươi sáu tuổi rồi mà không biết lái xe, không biết nấu ăn, ngày nào cũng tăng ca đến khuya, đã vậy còn không cho mẹ đến chăm con. Chẳng lẽ muốn để Kí Minh chăm sóc con cả đời sao, đến khi nó hẹn hò, cưới vợ sinh con, làm gì còn thời gian để gặp con?"

Trong lòng Hứa Vị Trần chôn giấu một bí mật nên bị mẹ nói thế càng khiến hắn kiệt quệ, khó mà đối mặt.

Hắn hai mươi sáu tuổi còn qua mặt mẹ lên giường với đứa cháu bà tin tưởng nhất, mập mờ chung sống, nói dối rằng mình không tìm được đối tượng phù hợp nhưng lại không chịu gặp gỡ người mới, cả cuộc đời hắn giống như một lời nói dối khổng lồ.

Có lẽ vì mệt mỏi quá, cũng có lẽ vì hiếm khi một mình nói về chủ đề này với mẹ, đầu óc Hứa Vị Trần dường như mất kiểm soát, hắn trở nên bốc đồng, thốt lên với bà: "Con không muốn Đường Kí Minh kết hôn."

Bước chân mẹ khựng lại rồi dừng hẳn, bà nhìn về phía hắn, quở: "Hứa Vị Trần, con nói gì đó? Sao có thể ích kỷ như vậy?" Bà không nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, còn cho rằng hắn đang giở thói trẻ con, ăn nói vớ vẩn.

Hứa Vị Trần cúi đầu, lại nghe bà nói tiếp: "Với con cũng đừng nghĩ nữa, Nhã Quân bảo mấy hôm nay hình như Kí Minh đang qua lại với con bé nào đó."

Hứa Vị Trần phải mất hai giây mới hiểu lời của bà, hắn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt của bà rất đơn thuần, nói với hắn: "Kí Minh có cuộc sống của riêng nó chứ, con không thể quá dựa dẫm vào nó, hiểu chưa?"

"Thật ạ?" Hứa Vị Trần cảm thấy hơi ảo, rõ ràng đêm qua Đường Kí Minh còn tặng quà cho hắn, hơn nữa trước đấy y còn hứa với hắn là họ có thể tiếp tục quan hệ bạn giường, còn đến nhà hắn ở luôn cơ mà. Nếu thế thì chắc là y sẽ không qua lại với ai khác mới phải chứ.

Hắn bán tín bán nghi hỏi mẹ: "Trông thế nào? Dì đã gặp chưa?"

"Dù sao thì Nhã Quân đã nói với mẹ rồi." Mẹ nói lại, có lẽ bà cảm thấy hai người đã tụt lại quá xa nên bắt đầu bước nhanh về trước. Hứa Vị Trần không còn thấy mệt nữa mà đuổi theo bà cùng đi về trước, nghe bà nói, "Chắc là quen biết khi làm việc, chưa gặp, mấy hôm trước Nhã Quân đến công ty nó, nghe cấp dưới lén trò chuyện nhưng không biết là ai. Nhã Quân hỏi Kí Minh thì nó lảng đi như là sợ bà ấy phản đối ý, bà ấy nghi là gia đình hoặc cuộc sống của đối phương có lẽ khá phức tạp."

"Phức tạp kiểu gì hả mẹ?"

"Con hỏi lắm thế làm gì? Kí Minh đỡ lo hơn con nhiều," Mẹ lườm hắn, "Con tự lo thân con đi."

"Con không tốt chỗ nào cơ." Chân Hứa Vị Trần nào còn đau đớn gì nữa, giờ hắn chỉ muốn quay về tóm Đường Kí Minh hỏi xem y có bắt cá hai tay hay không.

Hắn càng nghĩ càng thấy lạ, ngoài mặt Đường Kí Minh đàng hoàng như thế, lẽ nào còn trơ trẽn hơn cả hắn, thế mà lại có thể tách biệt tình dục và tình yêu, người thì vỗ về Hứa Vị Trần đang muốn bỏ cuộc quay về tìm hoan mua vui lần nữa, lòng lại ỷ vào việc Hứa Vị Trần không dám làm ầm lên đã bay đến chỗ vợ tương lai.

Đây là trả thù sao? Đường Kí Minh hận hắn à? Hay vì sợ hắn lại phá hỏng việc tốt của y nên phải ổn định hắn trước?

Quen nhau khi nào, làm sao có thời gian hẹn hò? Hứa Vị Trần nghĩ mãi không ra. Việc này giống với rối rắm và bồn chồn hơn là tức giận. Không thể tìm thấy câu trả lời phù hợp giữa vô vàn phỏng đoán.

Sau khi đuổi kịp Lâm Nhã Quân, Hứa Vị Trần rất muốn nói bóng nói gió để hỏi thăm chuyện của Đường Kí Minh, cơ mà có vắt hết óc hắn cũng không tìm thấy cái lý do nào để khơi mào chủ đề này, chẳng mấy chốc đã về tới khách sạn.

Bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước trước, Lâm Nhã Quân để ý thấy sợi dây chuyền mỏng ló ra từ cổ áo phông của Hứa Vị Trần, nhìn chằm chằm hỏi: "Vị Trần, con đeo gì đó?"

Hứa Vị Trần hơi giật mình: "Dây chuyền."

Mẹ chồm qua xem, cau mày sờ vào rồi hỏi: "Mua đâu đấy?"

"Quên rồi," Hứa Vị Trần lừa bà, "Hình như ở sân bay, mua lâu lắm rồi."

Bà cố nhịn nhưng rồi vẫn kéo cổ áo hắn lên che sợi dây chuyền lại: "Đồng bóng quá, đừng để người khác nhìn thấy."

Hứa Vị Trần vô duyên vô cớ bị phê bình lại không thể thanh minh, hắn bực dọc nghỉ ngơi một lát rồi trở về trước phòng.

Tắm xong, hắn mặc áo choàng tắm đứng trước gương nhìn chằm chằm chính mình, muốn tháo dây chuyền ra nhưng lại không đành lòng, thầm mắng Đường Kí Minh, như thể có thần giao cách cảm, Đường Kí Minh gọi đến cho hắn.

Hứa Vị Trần nhìn chòng chọc màn hình điện thoại vài giây rồi cúp điện thoại của y, không lâu sau, chuông cửa đã vang lên.

Hứa Vị Trần không muốn mở, chuông cửa lại chuyển thành tiếng gõ cửa, hắn thấy phiền quá thể đành đi ra mở cửa, quả nhiên là Đường Kí Minh.

"Dì bảo tôi gọi em ăn cơm." Đường Kí Minh ăn mặc chỉnh tề, tay đè lên cửa phòng hắn. Hứa Vị Trần nói "Biết rồi", muốn đóng cửa nhưng không được, cự y: "Tôi phải thay đồ."

Đường Kí Minh buông tay ra, thản nhiên nói: "Thế tôi chờ em ngoài cửa vậy. Cơ mà sợ dì chờ sốt ruột lên đây tìm mà phát hiện tôi ngoài cửa sẽ trách em không lịch sự."

"..." Hứa Vị Trần thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ trơ trẽn này của y, bèn để cho y vào.

Đường Kí Minh coi như vẫn an phận, sau khi vào liền ngồi trên sô pha trả lời tin nhắn.

Hứa Vị Trần đi đến phòng thay đồ thay một bộ đồ thường ngày, lúc hắn quay lại Đường Kí Minh không đứng lên mà lại hỏi hắn: "Sau đột nhiên dữ với tôi thế? Không vui à?"

Y không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến là Hứa Vị Trần lại thấy khó chịu, lửa giận âm ỉ một bụng không thể trút, bắt bẻ: "Mẹ tôi bảo dây chuyền của tôi đồng bóng."

"Có đâu." Đường Kí Minh bật cười, "Em có thể nói là tôi tặng."

Giọng điệu của y hết sức tự nhiên, như kiểu dây chuyền là quà tặng thiết yếu giữa trai thẳng với gay, Hứa Vị Trần nhìn y một lúc rồi mới nói: "Đừng, tôi không muốn hù mẹ tôi đâu. Bà thấy gu tôi đồng bóng thì chịu vậy."

Đường Kí Minh phì cười, đột nhiên hỏi: "Lúc ba người ra ngoài, chỉ có dì nhìn thấy thôi sao?"

Hứa Vị Trần không biết tại sao y lại hỏi vậy, thành thật trả lời: "Mẹ anh phát hiện trước."

"Vậy thì chắc bà ấy biết là tôi tặng," Đường Kí Minh tỉnh bơ thông báo cho Hứa Vị Trần tin động trời này, "Bà ấy đến công ty tôi, đã thấy ở phòng nghỉ của tôi rồi."

Hứa Vị Trần ngây người, vẻ mặt của Đường Kí Minh bình thường đến mức làm hắn không biết nên phản ứng như thế nào, hắn hơi rối trí, cuối cùng nói: "Đường Kí Minh, tôi nghe nói anh đang qua lại với một cô gái nhưng không dám kể với dì."

"Bà ấy nói cho em biết à?" Đường Kí Minh ngồi trên sô pha, hơi ngước nhìn hắn. Rõ ràng đó là góc ngước nhìn lên nhưng lại khiến Hứa Vị Trần có cảm giác mình bị y nắm thóp.

Đường Kí Minh nói thế nghĩa là thừa nhận, lúc đầu Hứa Vị Trần còn lờ mờ, nhưng không hiểu sao lại không tin, hơn nữa cũng không bực bội và tức giận như khi đi bộ, bởi vì khi nhìn thấy Đường Kí Minh, hắn chợt bình tĩnh lại và phát hiện trên thực tế Đường Kí Minh không hề có thời gian để tiếp xúc với ai cả.

Y không mua nhà mà sống ở công ty, nếu không phải làm việc thì là ở nhà Hứa Vị Trần, bị hắn réo đến gọi đi. Có lẽ đến thời gian lén nuôi thú cưng còn chẳng có nói chi đến hẹn hò với người ngoài.

Thế thì tại sao Đường Kí Minh lại muốn thừa nhận, tại sao lại lừa hắn.

Cổ họng Hứa Vị Trần ngứa ran, vừa căng thẳng lại bối rối, hắn nhìn y, xuôi theo lời y: "Bà nghi rằng gia đình đối phương tương đối phức tạp nên anh mới không dám nói. Có thật không?"

"Là khó nói." Đường Kí Minh nói với hắn.

Hứa Vị Trần cảm thấy mình bỗng rất gần với đáp án của những nghi vấn, thế nhưng vẻ mặt và thần thái của Đường Kí Minh khiến hắn không thể xác định, vì thế mà hắn trở nên bất an.

"Vậy à." Hứa Vị Trần không biết đặt tay chân vào đâu, nhỏ giọng đáp.

Đường Kí Minh gật đầu, nói tiếp: "Vậy nên Hứa Vị Trần này, đêm qua sau khi về tôi đã nghĩ rồi, hiện tại tôi không muốn bị quan tâm quá mức, em cũng không muốn bị quản này quản nọ. Em biết đấy, dì rất thích tôi, chúng ta có nên nghĩ cách hợp tác để bao che cho đối phương không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play