Có lẽ vì sợ chọc Hứa Vị Trần giận nên Đường Kí Minh đã không đích thân giới thiệu người bạn trạch nam Ngưỡng Trữ của y cho Hứa Vị Trần. Sau khi khai giảng, hắn tránh mặt Đường Kí Minh mà không hề che đậy, ngày nào cũng đi sớm về trễ, hầu như không xuất hiện ở ký túc xá, cơ mà Đường Kí Minh cũng chẳng quan tâm đến việc này, hai người chung sống trong hòa thuận và lạnh nhạt vài tháng.

Sự bình yên mong manh kéo dài đến gần cuối năm hai Đại học của Hứa Vị Trần, hắn thi xong môn cuối thì nhận được một tin nhắn cực kỳ dài từ Ngưỡng Trữ.

Trong hơn vài nghìn chữ, Ngưỡng Trữ đã giới thiệu chi tiết về bản thân, còn liệt kê tất cả những địa điểm và thời gian mình đã gặp Hứa Vị Trần.

Gã nói với Hứa Vị Trần rằng từ lần đầu nhìn thấy Hứa Vị Trần là gã đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù Đường Kí Minh đã nói với gã rằng Hứa Vị Trần không có hứng thú với gã, nhưng gã vẫn quyết định tự gửi tin nhắn cho hắn thử, vì gã đã quyết định không tiếp tục hợp tác với Đường Kí Minh với cũng đã sắp tốt nghiệp rồi.

Hứa Vị Trần nhìn lướt qua một lần, phát hiện trong khi mình không hay biết gì thì người nọ đã bám theo mình đến mọi ngóc ngách trong trường. Nhìn chằm chằm vào danh sách dài mô tả những nơi mình đã đến và quần áo mình đã mặc lúc đó, da đầu Hứa Vị Trần bắt đầu tê dại.

Nhưng làm sao gã lại có được số di động của hắn, Hứa Vị Trần chỉ nghĩ đến một người.

Hứa Vị Trần vừa hoảng loạn vừa buồn nôn, hắn sừng sộ lao về ký túc xá, gõ cửa phòng của Đường Kí Minh.

Trong phòng chỉ có mình Đường Kí Minh, y đang nhìn vào máy tính, có vẻ như đang lập trình.

"Có chuyện gì thế?" Thấy mặt mũi Hứa Vị Trần giận dữ, Đường Kí Minh hơi ngạc nhiên.

"Tự anh xem đi." Hứa Vị Trần hầm hầm đẩy điện thoại đến trước mặt y, "Cho dù số di động của tôi không phải bí mật quốc gia, nhưng anh có thể đừng đưa nó cho một kẻ bám đuôi không?"

Đường Kí Minh cầm điện thoại đọc xong tin nhắn như không biết gì, sau đó khẽ cau mày, ngẩng đầu nói với Hứa Vị Trần: "Số không phải tôi cho."

"Tôi sẽ giải quyết, cậu ở trong phòng tôi đợi một lát." Đường Kí Minh trấn an Hứa Vị Trần, dùng điện thoại của hắn gọi lại cho đối phương, còn chưa kết nối cuộc gọi, y đã đứng lên đi ra hành lang ngoài ký túc xá nghe điện thoại như không muốn để Hứa Vị Trần nghe thấy.

Hứa Vị Trần đứng trong phòng y vài giây, cơn giận vẫn chưa nguôi, nhưng vì muốn biết Đường Kí Minh giải quyết giúp mình như thế nào, hắn bèn đi đến cửa phòng, nghe lén âm thanh ngoài cửa.

Ký túc xá cách âm khá tốt, Hứa Vị Trần nghe không rõ Đường Kí Minh nói gì, mà chỉ cảm thấy y đè giọng xuống rất thấp, không vang cũng không gắt, nhưng không biết có phải là ảo giác của Hứa Vị Trần hay không mà giọng y lại có vẻ hơi đáng sợ khó hiểu.

Chẳng bao lâu, tiếng nói chuyện dừng lại.

Hứa Vị Trần lập tức quay trở lại phòng của Đường Kí Minh, giả vờ nghiên cứu dãy code như thiên thư hiện thị trên màn hình trên bàn làm việc của y. Lát sau nữa, Đường Kí Minh mới quay lại.

Y trả lại điện thoại cho Hứa Vị Trần rồi cam kết: "Cậu ta sẽ không quấy rối cậu nữa." Lại giải thích: "Cậu ta lấy số di động của cậu từ một trợ giảng trong khoa của cậu."

"Được rồi." Hứa Vị Trần quay đầu nhìn gã, thuận miệng hỏi, "Anh nói thế nào với anh ta, tại sao các anh không hợp tác?"

"Phức tạp lắm." Vẻ mặt Đường Kí Minh rất ôn hòa, nhưng câu trả lời lại có vẻ qua loa.

"Không nói thì thôi." Hứa Vị Trần cũng không thèm biết.

Hắn vừa định rời đi, Đường Kí Minh lại lên tiếng: "Không phải không muốn nói mà là phức tạp thật. Nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể kể lại từ đầu."

Lần này y nói rất chân thành, điều này khiến Hứa Vị Trần cảm thấy hài lòng về bản thân, xem ra Đường Kí Minh vẫn không muốn hắn đi, đang giữ hắn lại.

Hắn quay đầu lại nói: "Không cần, không muốn nghe." Hắn cẩn thận quan sát Đường Kí Minh một lần nữa, phát hiện y có vẻ đã rám nắng hơn sau vài ngày không gặp, kiểu tóc cũng có chút thay đổi không thể nói rõ được, còn mặc áo sơ mi rất chỉnh tề, áo vest đang treo trên lưng ghế.

"Đường Kí Minh, sao anh ăn mặc trang trọng thế?" Hứa Vị Trần khoanh tay cười y, "Như môi giới bất động sản ý." Lại nhìn gần hơn: "Anh dùng keo xịt tóc à?"

Đường Kí Minh nói cho hắn biết: "Tôi đang tìm đầu tư cho game."

Hứa Vị Trần không nghĩ đến câu trả lời này.

Hắn nhìn Đường Kí Minh, đột nhiên cảm thấy Đường Kí Minh lại trở nên xa xôi hơn, như một giấc mộng sắp vụt khỏi tầm mắt. Bởi đây là chủ đề quá khó nắm bắt đối với Hứa Vị Trần.

"Vậy..." Hứa Vị Trần há miệng, chưa kịp nghĩ đã hỏi, "Suôn sẻ không?"

"Chẳng ra sao." Đường Kí Minh thẳng thắn hơn hắn tưởng, "Điều kiện mà nhà đầu tư đưa ra rất gay gắt, chúng tôi không muốn chấp nhận. Người duy nhất không gay gắt là ba tôi, ông ta nghe chuyện này thì đến tìm tôi."

Y mỉm cười như không quan tâm lắm: "Không xem gì cả, chỉ ký cho tôi một tấm chi phiếu." Dấu ngoặc nơi khóe miệng xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, chỉ còn lại khóe môi phẳng lì.

Hứa Vị Trần từng nghe mẹ nhắc chút ít, chỉ biết ba của Đường Kí Minh là một doanh nhân giàu có nằm trong bảng xếp hạng tỷ phú.

Trước khi kết hôn với ông ta, Lâm Nhã Quân đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân, khi ly hôn Đường Kí Minh đã thành niên với cả bà không thèm tranh giành nên không nhận được nhiều tài sản hay tiền cấp dưỡng.

Sau khi đến thành phố L, hai mẹ con hoàn toàn không liên hệ với ba của Đường Kí Minh, cũng chưa bao giờ nhắc đến ông ta ở bất cứ đâu.

"Thế anh lấy không?" Hứa Vị Trần có chút tò mò, nhìn y hỏi.

"Tôi không muốn dùng..." Đường Kí Minh bình tĩnh nói, "Nhưng cũng không vứt. Để xem sao đã, game không phải một mình tôi làm, nếu không tìm được tiền thì phải dùng nó thôi."

Vẻ mặt của Đường Kí Minh trông dửng dưng như chỉ đang nói về thời tiết khiến Hứa Vị Trần không khỏi suy đoán liệu y có nói hết những việc này với người khác không.

"Suy nghĩ gì đó?" Đường Kí Minh giống như biết đọc suy nghĩ, đột nhiên hỏi hắn.

Vậy mà Hứa Vị Trần cũng nói thật: "Tôi đang nghĩ, mấy người làm game cùng anh có biết những việc này không."

"Không biết." Đường Kí Minh nói, "Chỉ nói với cậu thôi." Y lại cười: "Bọn họ không biết hoàn cảnh gia đình tôi, tôi cũng không dám nói, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ ép tôi lấy —— mẹ tôi cũng không biết, cậu đừng nói với bà ấy nhé."

Thái độ của y có vẻ thân mật, có lẽ không biết kiểu tin tưởng này là mập mờ.

Hứa Vị Trần nhìn mặt y, đột nhiên có chút mất trí, kích động hỏi: "Các anh cần bao nhiêu tiền?"

Đường Kí Minh hơi sửng sốt, giống như không rõ vì sao Hứa Vị Trần lại hỏi một câu hỏi cụ thể như vậy, nhưng vẫn nói ra một con số.

"Tôi có." Hứa Vị Trần vừa căng thẳng vừa sốt ruột, biết là sai nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, vờ như thản nhiên nói với Đường Kí Minh, "Ba tôi để lại cho tôi một khoản quỹ, vài tháng trước có thể rút được rồi, mẹ tôi cho tôi tự quản lý. Nếu anh không muốn nhận chi phiếu của ba anh nhưng lại không tìm được nhà đầu tư phù hợp, tôi có thể cho anh mượn."

Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả Đường Kí Minh luôn phản ứng nhanh nhạy, làm việc luôn ổn thỏa cũng không thể đáp lời ngay, y nhìn vào mắt Hứa Vị Trần như thể không hoàn toàn hiểu được cái cớ của hắn.

Lúc này, Hứa Vị Trần nghe thấy tiếng cửa ký túc xá bị mở ra, ngay sau đó, bạn cùng phòng của Đường Kí Minh đẩy cửa bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bạn cùng phòng đặt cặp xuống, chào Hứa Vị Trần rồi đi tắm.

Đường Kí Minh vẫn im lặng, Hứa Vị Trần nhìn y chằm chằm, nhận ra mình vừa nói gì với Đường Kí Minh thì tim đập rất nhanh, lên tiếng hỏi: "Có muốn đổi chỗ nói chuyện không?"

Công viên hữu nghị Bờ Hồ là địa điểm yêu thích của các cặp đôi và người dắt chó đi dạo, trời đã tối đen, gió đêm hè lành lạnh thổi qua lá cây và bãi cỏ, cách đó không xa có một đàn chó con đang chơi đùa.

Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh vừa không phải người yêu vừa không dắt chó đi dạo, ngồi cạnh nhau trên băng ghế gang dài có khắc tưởng niệm cuộc đời của binh sĩ, đối diện với mặt hồ đen nhánh, có vẻ hơi lúng túng và đột ngột.

"Cảm ơn cậu đã muốn giúp tôi." Khi lên tiếng, dường như Đường Kí Minh đã suy nghĩ thấu đáo, y nói với Hứa Vị Trần: "Nhưng không cần thiết đâu. Di sản của ba cậu quan trọng hơn dự án game của tôi rất nhiều, tôi không thể để cậu đánh cược số tiền này vào tôi được."

Lời từ chối lịch sự của y mang theo sự ấm áp plàm Hứa Vị Trần nhớ đến việc Đường Kí Minh từ chối lời mời dự prom của Norton hồi cấp ba.

"Đâu thể coi là đánh cược." Hứa Vị Trần trả lời hơi sượng sùng, "Tôi chỉ coi trọng game của anh nên muốn đầu tư vào nó, không được à?"

"Cậu còn không chơi game thì coi trọng thế nào được?" Đường Kí Minh cười với hắn, Hứa Vị không nhìn rõ mặt y nhưng giọng y rất mềm mỏng như cười cái tính trẻ con của Hứa Vị Trần, "Ngay cả khi phải đổi chi phiếu của ba tôi, tôi cũng sẽ không dùng tiền của cậu đâu."

Hứa Vị Trần im lặng chốc lát, bình tĩnh lại rồi bảo: "Anh không cần thì thôi."

Họ đã ngồi được một lúc, Hứa Vị Trần đã thấy hơi lạnh vì gió.

Hắn muốn nói "mình về đi", nhưng đột nhiên lại nghe Đường Kí Minh hỏi: "Hứa Vị Trần, tại sao cậu muốn đầu tư cho tôi?"

Đường Kí Minh nói rõ ràng từng chữ khiến Hứa Vị Trần cảm thấy y thật lý trí, trong khi đó mình lại hồ đồ. Vốn dĩ là Hứa Vị Trần chợt nảy ra ý tưởng không hề chuẩn bị câu trả lời nên khi bị Đường Kí Minh hỏi thế, hắn vắt óc suy nghĩ không ra được cái cớ nào thích hợp, bèn dứt khoát lạnh lùng nói: "Không biết, thấy anh tội nghiệp đó." Hắn mừng thầm vì mình gần như chẳng thấy gì nên sẽ không biết được biểu cảm của Đường Kí Minh lúc này.

Vài giây sau, Đường Kí Minh hỏi rất nhẹ nhàng: "Tôi tội nghiệp à?"

"Nếu không thì sao?" Hứa Vị Trần hỏi lại, "Không phải thấy anh tội nghiệp chứ chẳng lẽ tôi yêu anh?"

Đường Kí Minh bỗng im bặt.

Hứa Vị Trần nhận ra ý nghĩa sự im lặng của y, sắc mặt tái nhợt, vài giây sau có vẻ thẹn quá hóa giận mắng y: "Đầu óc anh có vấn đề à?"

"Không có." Đường Kí Minh nói với hắn, "Tôi không ngờ cậu lại sẵn lòng tin tưởng tôi như vậy, tôi còn tưởng cậu không thích tôi đến thế —— tôi không nói kiểu thích kia nhé."

Đừng nói Đường Kí Minh, ngay cả bản thân Hứa Vị Trần cũng không ngờ, nhưng điều không ngờ hơn đó là Đường Kí Minh sẽ từ chối hắn.

Hứa Vị Trần cũng cảm thấy xấu hổ chứ, nhưng không thể để lộ ra ngoài, đành làm như hiên ngang ra chiều tủi thân: "Không cần tiền thì thôi, đừng có mà sỉ nhục tôi. Cho dù tôi là gay thì cũng không đến mức cứ thấy trai là yêu đâu."

"Xin lỗi." Đường Kí Minh xin lỗi hắn, "Là lỗi của tôi, tôi không nên nói vậy. Vì cậu có lòng tốt nên mới thế."

Hứa Vị Trần không muốn để ý đến y nữa, đứng dậy nói: "Tôi về đây."

Đường Kí Minh đi theo, trở vào xe cùng hắn.

Vốn dĩ việc này đã kết thúc ở đây, Đường Kí Minh không cần tiền của Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần cũng không hèn mọn đến mức ép y nhận.

Thế nhưng chẳng được mấy ngày, một người đầu tư chưa đàm phán đã mò đến ký túc xá của bọn họ vào buổi chiều.

Hứa Vị Trần đang ngủ bù trên giường thì bị một trận tiếng ồn đánh thức, một giọng nam chảnh chọe xa lạ phát biểu, bảo game này tuy hay nhưng số tiền đầu tư yêu cầu quá lớn, điều kiện gã đưa ra đã là điều kiện tốt nhất mà họ có thể tìm được, nếu cứ trì hoãn thì coi chừng chẳng nhận được đồng nào.

Hứa Vị Trần đi ra ngoài thì thấy người đầu tư này áo vest giày da đứng quơ chân múa tay trong phòng khách nhỏ hẹp, ngôn ngữ lố lăng gần như đe dọa.

Vẻ mặt Đường Kí Minh vẫn như thường ngày, vừa lịch sự từ chối vừa mời gã ra ngoài cho, đừng làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Hai người còn lại bị gã dọa sợ liên tục nhìn về phía Đường Kí Minh như muốn khuyên y đồng ý.

Trông thấy Hứa Vị Trần mặc đồ ngủ đi ra, Đường Kí Minh mới động đậy, nhìn hắn hỏi: "Đánh thức cậu à?"

"Phiền chết mất." Hứa Vị Trần ngái ngủ rất dữ, cau mày lườm người đầu tư, cố ý hỏi: "Anh là ai mà ồn ào ở ký túc xá của tôi?"

Người đầu tư đen mặt: "Chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng, phiền cậu đừng quấy rầy." Hai người con lại cũng yểu xìu phụ họa, khuyên Hứa Vị Trần về phòng, người đầu tư lại nói: "Trì hoãn dự án của bọn họ thì cậu có đến nổi không?"

"Cút, thứ tao có là tiền, dư sức đầu tư vào một con game, khỏi hù tao như cách mày hù người khác đi. Mày muốn cho nhiều tiền thật thì còn có thể mặt dày ở lại đây cầu xin Đường Kí Minh cho mày một cơ hội," Hứa Vị Trần không cho gã trả lời, nhìn chằm chằm vào gã với vẻ vô cảm, trút giận lên đầu gã, "Ở trong phòng tao đã nghe Đường Kí Minh mời mày ra ngoài mấy lần rồi mà mày còn đứng đó làm gì, sao còn chưa biến, đang đợi tao báo cảnh sát à?"

Mặt mũi người đầu tư hết trắng rồi lại xanh, bị hắn đuổi đi.

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, trong phòng có người đột nhiên hỏi hắn: "Vị Trần, cậu muốn đầu tư cho bọn anh à?"

"Anh ấy chịu nhận thì ok." Hứa Vị Trần nhún vai không nhìn Đường Kí Minh, bảo bọn họ nói bé thôi rồi quay về phòng.

Hắn lại ngủ một giấc, khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, tiếng động bên ngoài đã ngừng.

Hứa Vị Trần ra ngoài uống nước, thấy Đường Kí Minh đang ngồi viết code trên sô pha, y liếc nhìn hắn nhưng không nói gì. Hắn vừa rót nước xong đã nghe Đường Kí Minh hỏi: "Daniel hỏi cậu có muốn tìm hiểu về game của chúng tôi không."

Hứa Vị Trần quay lại nhìn rồi nói: "Chẳng phải anh không nhận tiền của tôi sao?"

"Thì tôi không định nhận mà." Đường Kí Minh nói với hắn, "Ý tôi là nếu cậu có hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho cậu nghe."

Tất nhiên là Hứa Vị Trần tò mò rồi, nhưng trước kia Đường Kí Minh dường như chưa từng có hứng thú nói những chuyện này với Hứa Vị Trần, y chu đáo quan tâm đến mọi thứ của Hứa Vị Trần nhưng chưa bao giờ nói về thứ mình thích. Cứ như mỗi một khu vực của Đường Kí Minh—— đời sống, học tập, sở thích, là từng căn phòng độc lập sẽ lần lượt mở ra cho những người khác nhau.

Hứa Vị Trần chỉ thuộc về đời sống của Đường Kí Minh nên không liên quan đến sở thích của y.

Hôm nay, Đường Kí Minh đột nhiên trở nên khác thường, Hứa Vị Trần không chắc chắn về nguyên nhân thay đổi của y, nghe Đường Kí Minh nói không ngớt về trò chơi và thiết lập nhân vật, thậm chí còn nhắc đến những thứ y khi còn nhỏ.

Hứa Vị Trần không nói gì mấy mà cố gắng lắng nghe rất nhiều điều mà trước đây mình chưa từng nghe, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả trong lớp. Hắn thấy game mà Đường Kí Minh làm thật sự rất thú vị, có lẽ thật sự có thể kiếm được tiền trong tương lai, mặc dù cho đến cuối cùng Đường Kí Minh vẫn không nhận khoản đầu tư của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play