10.

Thời điểm ta bước vào Đông Cung, Tiêu Triết đang ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ làm nũng.

Hắn có huyết thống của người Nam Chiếu, mặc dù nhỏ tuổi hơn so với Tiêu Kỳ nhưng vóc dáng lại cao lớn hơn rất nhiều. Lại càng có dáng vẻ của một huynh trưởng. Duyên phận của hai người bắt đầu từ một lần Tiêu Kỳ có lòng tốt cứu giúp.

Bởi vì đôi mắt màu hổ phách của mình, khoảng thời gian từ lúc thơ ấu của Tiêu Triết trôi qua không quá tốt. Khi ấy, hắn còn chưa quen biết Cố Ngạn, không ai làm chỗ dựa cho hắn. Các Hoàng tử khác cười nhạo hắn, bắt nạt hắn, mắng hắn là đồ quái vật.

Ngày đó, khi hắn đang bị ức hiếp như thường lệ, vừa lúc nghi trượng của tiểu Thái Tử đi ngang qua. Các Hoàng tử không rảnh bận tâm tới việc đánh hắn, nhao nhao quỳ gối hành lễ ở bên đường. Muốn bao nhiêu ngoan ngoãn đều có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Chỉ có Tiêu Triết đỏ bừng mắt. Hắn bất chấp tất cả nhào tới. Xa liễn* của Thái Tử ngừng lại.

(*) [车辇] (Xa liễn): Xe của vua chúa.

“Hoàng huynh, cứu đệ…..”

Tiêu Triết bị đánh vỡ đầu, m.áu chảy dọc từ mi mắt xuống dưới, hệt như một con sói bị ép vào bước đường cùng. Thị vệ hai bên thấy thế liền muốn tống cổ hắn đi thì bị ngăn lại. Mành kiệu được vén lên.

Tiêu Triết ngơ ngác ngửa đầu nhìn, xoáy vào đôi mắt dịu dàng từ bi kia.

Sau đó, tiểu Thái Tử đã làm một việc sai trái nhất trong cuộc đời này. Ấy là đưa tay về phía Tiêu Triết.

Hắn không biết, kẻ trước mặt này lại là một con sói hung ác không nhận thân.

Ác lang sẽ không báo ơn.

Chỉ muốn nghênh ngang vào nhà, gặm thịt nhai xương của hắn.

Tiêu Triết hận rất nhiều người. Hận nhất lại chính là huynh trưởng lúc trước đưa tay kéo hắn thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Hận Tiêu Kỳ sinh ra đã được đặt trên những tầng tầng lớp lớp là mây, cao cao tại thượng, hưởng ngàn vạn tôn kính.

Hận chính mình chỉ có thể quỳ gối dưới nền đất bụi, ngước nhìn một cách hèn mọn.

Hắn hận. Ta cũng hận.

Ta càng muốn treo ánh trăng thật cao trên những vần mây ấy.

Ta càng muốn để giòi bọ chỉ có thể lăn lộn trong vũng bùn nhầy nhụa nhớp nháp mà thôi.

11.

“Thần nữ các hạ!”

Trông thấy ta, đáy mắt Tiêu Kỳ sáng lấp lánh. Hắn bừng bừng khí thế giới thiệu cho ta vị đệ đệ mà hắn yêu thương nhất.

“Đây là Tiểu Triết.”

Tiêu Triết nở nụ cười ngượng ngùng.

“Thần nữ tỷ tỷ.”

Ta chỉ cảm thấy bị rắn độc quấn lấy, nổi lên một trận buồn nôn. Trong đầu đều là hình ảnh trên điện Kim Loan vào kiếp trước. Người này cũng dùng giọng điệu ngọt đến ghê tởm thế này, gọi một tiếng “Phượng Linh”.

Tiêu Triết rất có năng lực nhìn mặt đoán ý. Hắn lập tức nhận ra ta đang lãnh đạm. Sau khi nói vài câu cùng Tiêu Kỳ, liền mượn cớ thân thể không được khoẻ mà cáo lui.

Hắn mang đến hũ trà còn đặt nguyên trên án. Vừa mở nắp, hương trà ngào ngạt quanh quẩn bên chóp mũi.

“Đây là cái gì?”

Nhắc tới cái này, đáy mắt của Tiêu Kỳ nhiễm ý cười.

“Đây là trà thuốc mà Tiểu Triết đưa qua.”

“Nói rằng đây là cách làm của người Nam Chiếu bọn họ, cho tới bây giờ Cô cũng chưa từng thấy loại trà như thế này đâu!”

Cổ tay ta cực lực run rẩy. Tiêu Kỳ vô cùng cẩn thận nheo mắt nhìn ta. Khuôn mặt nhỏ tràn ngập lo lắng.

“Thần nữ không được thoải mái sao? Cô cho truyền Thái Y bọn họ đến.”

“... Ta không sao.”

Đối diện với ánh mắt không yên lòng của hắn, ta miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.

“Là Bệ hạ, bởi vì gần đây thời tiết nắng nóng, long thể bất an.”

“Nghe nói trà thuốc của Nam Chiếu có công dụng giải nhiệt, sao Điện hạ không dâng lên Bệ hạ một chút?”

Tiêu Kỳ nghe xong liền nghiêm túc gật đầu. Ta mỉm cười cáo từ.

Vào thời điểm bước qua cửa điện, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm. Trong trí nhớ của ta, thân thể Điện hạ ở kiếp trước vẫn luôn yếu ớt. Thỉnh danh y khắp thiên hạ cũng đều không nói rõ được nguyên nhân vì sao.

Thẳng cho đến khi một vị danh y đến từ Nam Chiếu bắt mạch cho hắn, chỉ một câu đã xé rách được bí mật bấy lâu nay. Điện hạ không có bệnh, mà là trúng độc. Một loại kỳ độc của Nam Chiếu rất ít người biết đến. Chất độc này ngấm dần theo thời gian, xâm nhập tim mạch, vô phương cứu chữa.

Dung Quý nhân cũng chính là mẫu thân thân sinh của Tiêu Triết đã sớm qua đời vì bạo bệnh. Nhìn khắp Hoàng cung, kẻ biết loại kỳ độc này của Nam Chiếu lại còn có thể cầm tay chỉ dạy hắn e là chỉ có một người mà thôi.

Nghĩ tới đây, ta lạnh lùng cười ra tiếng. Đúng là vừa định động thủ đã có người dâng đao. Hiện tại, Đoạn Trường Phong còn chưa hồi Kinh, đây cũng chính là thời cơ tốt.

Cố Ngạn à, ngươi yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu thương cả nhi tử của cố nhân. Không biết ngươi có thể vì hắn mà làm tới mức nào đây?

12.

Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng Đế cùng Tiêu Kỳ cùng ngồi đối diện nhau pha trà, hương thơm lượn lờ vấn vít. Đúng lúc này ta liền xông tới.

“Bệ hạ, Thái Tử, không thể!”

Hoàng Đế nhíu mày, “Thần nữ, có ý gì vậy?”

“Trà này, có vấn đề.”

Trong nháy mắt, chung trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Bệ hạ thứ tội, trà thuốc này vốn là Nhị Hoàng Tử dâng lên Thái Tử, nói rằng có công dụng giải nhiệt an thần.”

“Thái Tử có hiếu, dâng lên trà thuốc là câu chuyện được người đời ca tụng.”

“Nhưng buổi trưa nay ta đã có một giấc mộng, nên đã vội vàng chạy tới đây.”

Những tiên đoán trước đó, ta đều dùng cái cớ được báo mộng để làm nguyên do. Vốn dĩ Hoàng Đế vô cùng tín nhiệm ta, lại thêm nhiều những giấc mộng đã trở thành sự thật, thế nên hắn dành phần tin tưởng này cho ta, không chút nghi ngờ.

Ta kể lại cho hắn nghe về giấc mộng sau khi hai người dùng trà bị trúng độc. Trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, hắn cho truyền toàn bộ Thái Y Viện đến xem xét. Rất nhanh sau đó, đã có Thái y đưa ra kết luận.

“Bệ hạ, trong trà này có một phần Thanh Đà La.”

“Bản thân Thanh Đà La không độc, nhưng khi hoà lẫn cùng đặc tính của trà lại sinh ra kỳ độc.”

Hoàng Đế giận dữ.

“Lại có người muốn mưu hại Trẫm cùng Thái Tử ư?!”

Hắn chợt nhớ ra trà thuốc này từ đâu mà có.

“Người đâu, truyền Nhị Hoàng tử……”

Ta hơi mất tự nhiên mà ho nhẹ, ánh mắt đảo quanh. Trong phút chốc, ánh mắt Hoàng Đế quét về phía này.

“Thần nữ, còn có chuyện muốn nói sao?”

Ta cúi đầu, chậm rì rì mở miệng.

“Trong mộng, còn có một chuyện……”

13.

Ta nói đến chuyện xưa của Cố Ngạn cùng Dung Quý nhân. Hoàng Đế kinh nghi bất định* phái ám vệ điều tra.

(*) [惊疑不定] (Kinh nghi bất định): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.

Đưa ra kết luận là bước khó khăn nhất, một khi đẩy ngược quy trình, rất nhanh sẽ tra ra được manh mối.

Hoàng Đế khó nén giận dữ.

“Thái phó, ngươi quả thực nóng lòng đến mức không thể chờ nổi rồi!”

“Kéo bè kết cánh, cấu kết với Hoàng tử, hạ độc Trẫm cùng Thái tử.”

“Ngươi không còn kiên nhẫn với danh xưng Thái phó này nữa, muốn làm Nhiếp Chính Vương rồi phải không?!”

Chứng cứ chuẩn xác.

Sắc mặt Cố Ngạn trắng bệch, miệng há to, lại không thốt nên lời. Chất độc của hắn vô cùng hiếm gặp, hắn không thể nào tin được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị Thái Y Viện phát hiện ra. Thẳng cho đến khi hắn biết được rằng, thứ độc mà Thái Y Viện phát hiện ra là Thanh Đà La.

…… Thanh Đà La?

Cố Ngạn như bừng tỉnh đại mộng, nắm được một tia hy vọng sống.

“Thần không hạ độc Thanh Đà La.”

Hắn rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả.

“Bệ hạ, tuy là thần dạy Nhị Hoàng tử chế trà thuốc, nhưng thần tuyệt đối không có tâm tư mưu hại!”

“Chi bằng gọi tất cả cung nữ và thái giám ở Đông Cung tới, để xem còn có người nào từng chạm qua hũ trà này hay không!” Lại chỉ vào ta, tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Nhất định là có người muốn bôi nhọ mưu hại thần!”

“Bệ hạ, kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám* mà!”

(*) [兼听则明,偏信则暗] (Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám): Nghe nhiều phía thì sáng tỏ, nghe một phía thì mù quáng.

Hoàng Đế hơi do dự nhìn về phía ta. Chuyện đã đến nước này, ta không thể làm gì hơn là gật đầu cười giả tạo. Bàn tay giấu trong tay áo đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Thanh Đà La, đúng là do ta hạ.

Cố Ngạn luôn làm việc kín đáo. Kiếp trước, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi vị danh y người Nam Chiếu nhận ra được loại độc này mà thôi. Một đám người vô tích sự ở Thái Y Viện căn bản không tra ra được. Nhưng ta không có thời gian. Giữa biển người mênh mông, biết tìm vị danh y nho nhỏ kia ở nơi nào?

Chẳng qua, chỉ cần xác định là hạ độc. Cụ thể là loại độc gì, còn quan trọng nữa sao? Ta vẫn còn muốn thử một lần. Để có thể vặn ngã Thái phó cùng Nhị Hoàng tử, cho dù phải mạo hiểm như vậy ta vẫn sẽ làm.

Đêm đó, ta hành sự kín đáo. Nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, vẫn là bị một người trông thấy. Người nọ là đại cung nữ Yên Vũ được Hoàng Hậu sắp xếp ở bên cạnh Tiêu Kỳ.

Trước mắt, đám người ở Đông Cung bị đưa đến trước đại điện.

“Mấy ngày nay, các ngươi có từng bắt gặp người nào khả nghi ra vào Đông Cung hay không?”

Ánh mắt ta và Yên Vũ giao nhau.

“Quả thực có một người, nô tỳ không dám giấu diếm.”

Cố Ngạn sốt ruột không chịu nổi mà truy hỏi.

“Là ai?!”

Yên Vũ ngước mắt, “Thái phó Cố Ngạn.”

14.

Nhân chứng vật chứng đều ở đây cả rồi. Cố Ngạn hết đường chối cãi. Nhưng hắn vẫn tận lực đưa Nhị Hoàng tử thoát khỏi vòng vây, một mình gánh chịu lửa giận của Hoàng Đế.

Hoàng Đế mặt rồng giận dữ.

Cố Ngạn tội danh mưu nghich, cách chức giam vào ngục tối, thu tới lập tức hành quyết.

Đêm trước ngày hành hình, ta đến thiên lao nhìn hắn một chút. Những ngày này, hắn đã cẩn thận suy nghĩ, xâu chuỗi lại mọi chuyện. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn lãnh đạm ngẩng đầu.

“Một mũi tên trúng hai đích, thủ đoạn tốt thật đấy.”

Ta cười nhạo.

“Tất nhiên là không so sánh được với sự đa mưu túc trí của Thái phó.”

Cố Ngạn hận không thể nhào tới cắn xé ta.

“Ngươi nhằm vào ta khắp nơi khắp chốn, từng bước ép sát, đến cùng là vì cái gì?”

m thanh của xích sắt rung lên từng đợt. Ta liếc nhìn hắn từ trên cao.

“Ta đã từng cảnh cáo ngươi, tốt nhất là không thẹn với lương tâm, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu.”

Mùi m.áu trong thiên lao nồng đậm trong không khí, ta gần như si mê mà hít vào, bỗng nhiên cười rộ lên.

“Bằng không… Coi chừng lệ quỷ lấy mạng!”

Cố Ngạn ngây ngẩn trước dáng vẻ điên cuồng của ta.

“Rốt cuộc ngươi đến từ đâu, có mục đích gì?!”

Việc đã tới mức này rồi. Ta không ngại nói cho hắn biết, để hắn làm một con quỷ thấu rõ sự đời.

“Ta đến vì một người.”

“Vì hắn mà gi.ết hết yêu ma quỷ quái, dẹp mọi hỗn loạn trên con đường phía trước.”

Tiểu Bồ Tát của ta, chỉ lo đến từ bi lục đạo.

Ở phía sau lưng hắn, luôn có kim cương nộ mục*, hàng phục ma quỷ tứ phía.

(*) [金刚怒目] (Kim cương nộ mục): Hình dung khuôn mặt uy mãnh hung ác đáng sợ.

Cố Ngạn cười nhạo.

“Thắng làm vua thua làm giặc, không còn lời nào để nói.”

Ta giơ tay, đổ tất cả rượu ngục tốt đưa tới lên nền đất.

“Thế nhưng băm vằm thành trăm vạn mảnh, một đao cũng không thể thiếu.”

15.

Tiêu Triết điên rồi. Hắn mất đi trợ lực từ Thái phó, Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ hắn, Tiêu Kỳ cũng cáo ốm không gặp. Trong một đêm, hắn mất đi tất cả những gì mà bản thân từng có. Lại không thấy ngày Đông Sơn tái khởi.

Khi ta bước đến ngưỡng cửa lãnh cung, trông thấy Tiêu Triết đang ngồi quỳ bên chân tường, trong miệng ngậm cành cỏ dại cho đỡ đói. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, dường như hắn hoàn toàn thay đổi thành một người khác. U ám, tiều tuỵ, gầy gò. Tròng mắt hắn chuyển động một cách máy móc. Trông thấy ta, hắn cứ cười ha ha như thế.

“Ta và ngươi không hận không thù, vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

Câu hỏi này rất hay, cũng rất buồn cười.

Hắn còn nhỏ như vậy mà tâm tư đã nham hiểm đến mức này. Vì đâu nên nỗi, chính là gieo gió gặt bão mà thôi.

Ta nhìn hắn, hỏi lại bằng giọng điệu trào phúng.

“Thái Tử điện hạ và ngươi có thù oán sao?”

Tiêu Triết ngây dại. Thật lâu sau, âm thanh “Ô ô” phát ra từ trong cổ họng hắn. Hắn hệt như điên cuồng nhào tới lại bị ta nghiêng người né tránh.

Hắn đập vỡ đầu, m.áu chảy dọc từ chân mày xuống dưới, tựa như khóc lại hệt như cười.

“Vì sao đến cả ngươi cũng muốn giúp hắn?”

“Hắn là đích tử của Trung Cung, sinh ra đã là Hoàng Thái tử cao cao tại thượng, còn cần ngươi phải giúp hay sao?”

“Ta thì sao? Một đứa con hoang của mỹ nhân dị tộc! Ta không có bất cứ thứ gì!”

“Thần nữ, ngươi không phải là thần nữ hay sao?”

“Không phải ngươi nên phổ độ chúng sinh sao?”

“Ngươi tới cứu ta! Tới cứu ta đi mà!”

Ta thành thật phủ nhận.

“Ta không phải.”

“Người duy nhất có thể cứu ngươi kia, là chính ngươi không cần hắn.”

Ta thì tính là thần nữ cái gì?

Từ đầu đến cuối, người bằng lòng phổ độ chúng sinh chỉ có Thái Tử điện hạ mà thôi.

“Từ hôm nay trở đi, toà lãnh cung này chính là phần mộ của ngươi.”

“Cả đời này của ngươi đều sẽ bị nhốt ở chỗ này.”

“.... Cho tới ch.ết.”

Ta muốn để hắn trơ mắt nhìn chính mình bị phế bỏ. Ánh trăng treo thật cao trên những tầng mây, xa xôi không tài nào với tới. Mà hắn, chỉ xứng ở dưới vũng bùn làm bạn cùng giòi bọ, cả đời đều phải ngước mắt trông lên.

Cửa điện dần khép lại. Tiêu Triết giống như bỗng nhiên tỉnh táo, giữa môi răng mơ hồ bật ra lời thề thốt.

“Ngươi hại ch.ết nghĩa phụ.”

“Tương lai còn dài, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng m.áu!”

Ta cũng không quay đầu lại.

“Nếu như ngươi không muốn sống tạm bợ, ta cũng có thể gi.ết ngươi mà.”

16.

Trong những ngày này, đây là lần thứ bảy ta tới Đông Cung. Vẻ mặt tiểu cung nữ tràn đầy áy náy.

“Điện hạ bị bệnh, không gặp bất cứ ai.”

Tiêu Kỳ không chịu gặp ta. Lấy sự nhạy bén của hắn mà phán đoán đương nhiên biết được ta động tay động chân, chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, bỗng nhiên mất đi người thầy tôn kính cùng đệ đệ bản thân hết mực yêu thương.

Oán hận ta, cũng đúng thôi.

Ta nghĩ ngợi rồi lấy khối ngọc chương từ trong tay áo ra. Đây là món quà sinh nhật ta đã đồng ý khắc cho hắn vài ngày trước đó. Ta suy nghĩ đến vô vàn lời chúc tốt lành, cuối cùng khắc xuống bốn chữ “Trường Nhạc Vị Ương.”

Nguyện cuộc đời này của hắn có được niềm yêu thích vô tận, được ban phước lành đời đời kiếp kiếp.

Ta nhờ tiểu cung nữ thay ta giao lại món đồ. Lại cân nhắc mở lời.

“Vân Linh không thể giải thích, mặc cho điện hạ xử lý.”

Lúc xoay người rời đi, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn.

“Khoan đã!”

Ta đột nhiên quay đầu. Tiêu Kỳ quần áo lộn xộn, chân trần chạy ra. Hốc mắt phiếm hồng, tủi thân vô cùng.

“Ngươi thực sự đến một câu cũng không muốn giải thích cùng Cô hay sao?”

“Nếu như hôm nay ngươi rời đi, sau này không cần tới Đông Cung nữa!”

Rõ ràng là uy hiếp lại mang theo giọng mũi. Sợ ta quay đầu sẽ đi mất, tay nhỏ còn gắt gao nắm chặt vạt áo của ta. Ta nhìn đến tâm tư trong lòng cũng đều tan chảy. Ngồi xổm xuống đối diện với đôi mắt ửng đỏ của hắn.

“Nếu ta nói, tiểu điện hạ sẽ tin tưởng sao?”

“Chỉ cần ngươi nói, Cô đều tin!”

“Nhưng mà, ngươi không thể im lặng như thế đâu!”

Cuối cùng ta vẫn không nói cho hắn biết chân tướng tàn khốc kia. Ác ý của người đời chính là quái vật khổng lồ. Mà hắn vẫn còn nhỏ như vậy.

Tại nơi đây, trước khi tiểu Phượng Hoàng có thể sải rộng đôi cánh, điều duy nhất ta muốn làm chỉ là bảo vệ hắn mà thôi.

Thế nên, ta chỉ mơ hồ nói cho hắn biết…

“Điện hạ, ta đến từ tương lai của ngài.”

“Nhưng chuyện này ta không thể nói rõ ràng tỉ mỉ với ngài được.”

“Để bồi thường, ngài có thể hỏi ta một vấn đề, sẽ nói hết với ngài trong tầm hiểu biết của ta.”

Tiêu Kỳ ngây như phỗng. Giống như đang tiếp nhận sự thật này. Thật lâu sau, hắn lại níu ống tay áo ta, ngửa đầu hỏi:

“Tương lai của Cô, là dáng vẻ như thế nào vậy?”

Ánh mắt sáng lấp lánh, ánh lên niềm khao khát về tương lai. Hắn chân thành tha thiết mong chờ cuộc đời của hắn trong tương lai đến như vậy. Cảm thấy sẽ tạo nên một thời đại thịnh thế như phụ hoàng, mẫu hậu cùng các triều thần luôn mong ngóng chờ đợi.

Đâu ai biết được.

Cũng chẳng người nào từng nghĩ đến.

Trong tương lai không xa, hắn bị lừa gạt, phản bội, bị giẫm đạp bởi chính những người hắn tin tưởng nhất. Hắn sẽ triền miên bệnh tật, xương cốt rã rời, đến cả thần thái lúc trước cũng sẽ không còn. Hắn biến thành Hoàng Đế điên cuồng mà chính bản thân hắn cảm thấy lạ lẫm. Sẽ không còn ai nhớ đến sự dịu dàng từ bi của Thái tử điện hạ nữa.

Sẽ không còn nữa.

Trái tim hệt như bị đao đâm trúng, đau đến không thở nổi. Trên mặt vẫn gắng treo lên một nụ cười.

Ta nói: “Tương lai của điện hạ, rực rỡ thiên thu, giác ngộ vạn dân, trở thành đấng quân chủ anh minh.”

Ta lừa hắn. Tương lai của hắn, người người thoá mạ bạo quân. Hai mươi bảy tuổi t.ự v.ẫn trong đêm phủ đầy tuyết trắng. Cả một đời thăng trầm du đãng, không ngày nào có thể yên giấc ngủ ngon.

Ý cười xán lạn của Tiêu Kỳ lan từ đuôi lông mày đến tận khoé mắt.

“Vậy còn Thần nữ thì sao?”

“Thần nữ vẫn sẽ ở bên cạnh Cô chứ?”

Chóp mũi ê ẩm.

“Đương nhiên rồi.”

Cho dù ngàn vạn người ruồng bỏ. Vân Linh vẫn sẽ ở bên cạnh điện hạ.

Tiêu Kỳ quả thực là đứa bé nhạy cảm. Không biết liệu có phải đã nhận ra điều gì hay không mà bỗng nhiên lại thận trọng hỏi lại ta.

“Vậy, một ngày nào đó, có khi nào thần nữ sẽ biến mất hay không?”

“Suỵt.”

Ta đặt ngón trỏ trước môi.

“Điện hạ, đây là vấn đề khác rồi.”

“Vừa mới nói, chỉ có thể hỏi một vấn đề mà thôi.”

Hỏi tới, ta lại không kìm nén được nước mắt. Tiêu Kỳ tức giận bọc chăn kín mít người, lăn qua lăn lại, bộ dạng ảo não không thôi. Hắn chợt nhớ tới điều gì, bỗng nhiên thò đầu ra, thì thầm.

“Thần nữ, ngươi sẽ không đi đâu, phải không?”

“Tiểu điện hạ yên tâm.”

Ta làm sao có thể rời bỏ ngài được đây?

17.

Lúc ta rời khỏi Đông Cung cũng là lúc chạm phải nghi trượng của Hoàng Hậu. Yên Vũ cô cô đưa ta tới thì dừng bước. Nàng hướng về phía ta làm động tác “Mời”.

“Hoàng Hậu nương nương đã đợi từ lâu.”

Trong lòng bỗng nhiên trầm xuống. Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hoàng Hậu từ trong kiệu truyền ra.

“Thần nữ chớ lo lắng.”

“Bản cung chỉ muốn nói vài lời cùng ngươi thôi.”

Ta mím môi, vén rèm châu lên. Hoàng Hậu trời sinh diễm lệ. Vẻ mặt mang khí thế ung dung, lông mày mảnh mai thưa thớt hệt trăng rằm, có cảm giác hơi xa cách. Tựa Quan m bước ra từ bức tranh cổ.

Ta nhìn chăm chú không thể dời mắt.

Cuối cùng cũng biết được dung mạo của Tiêu Kỳ được thừa hưởng từ đâu. Hoàng Hậu đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này, thấy ta ngơ ngác cũng không hề quở trách nặng nề. Chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.

“Thần nữ làm việc không khỏi có chút bất cẩn.”

Hô hấp ta trì trệ, biết nàng đang nói đến chuyện ta hạ độc Thanh Đà La.

“Nhưng mà ngươi yên tâm.”

Nàng khẽ cười, buông chén trà trong tay xuống.

“Yên Vũ là tâm phúc của bổn cung.”

“Sự việc xảy ra vào đêm hôm đó, sẽ không có người thứ tư biết được.”

Ta lúng ta lúng túng há miệng. Bỗng nhiên không biết phải nói cái gì. Sau một hồi lâu, chỉ có thể hỏi một câu: “Vì sao.”

“Bởi vì bổn cung tin ngươi.”

Hoàng Hậu rũ mắt, nhìn ánh vàng rực rỡ trên hộ giáp.

“Mười năm trước, bổn cung đã gặp ngươi.”

“Ngươi đã từng cứu mạng tiểu Phượng Hoàng của bổn cung.”

….. Cái gì?! Ta chợt mở to hai mắt. Làm sao có thể!?

Vẻ mặt Hoàng Hậu vẫn bình đạm như thường.

“Ngươi không cần nghi ngờ, bổn cung đã từng gặp thì sẽ không quên được.”

“Cho nên, bổn cung tin ngươi.”

Câu tiếp theo, là có ý khác.

“Lần này có bổn cung xử lý thay Thần nữ, lần sau cần phải cẩn thận.”

Không đợi ta hỏi thêm lời nào, Hoàng Hậu đã nhẹ nhàng cười.

“Bổn cung mệt rồi.”

“Yên Vũ, tiễn khách.”

18.

Trong cung có một toà “Trích Tinh Các”.

Nghe nói quốc sư đương nhiệm vô cùng thông tuệ, lại là người sáng suốt trong thế gian. Chẳng qua tính tình cổ quái nên không nhận được ưu ái của Hoàng Thượng.

Thời gian đã trôi qua thật lâu, cánh cửa Trích Tinh Các lại mới bị người gõ vang một lần nữa. Ta bị lớp bụi dày hun sặc đến mức ho khan.

Sau một hồi lâu, lớp bụi dần tan đi, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Ta nhìn thấy một tiểu tăng vô cùng trẻ tuổi tuấn tú. Mặt mày như vẽ, răng trắng môi hồng.

Hắn nhắm mắt mỉm cười.

“Tiểu tăng Diệu Pháp.”

Thanh âm khàn khàn như lão hủ. Ta giật mình lùi lại một bước. Diệu Pháp hồn nhiên không hề hay biết, nở nụ cười xán lạn.

“Thần nữ, đã lâu không gặp?”

“Ngươi có muốn uống rượu không?”

Trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Ta không biết trước tiên nên hỏi hắn một câu “Ngươi nhìn thấy ta ư?” Hay là “Chẳng phải hoà thượng không uống rượu hay sao?” Hoặc như “Chúng ta từng gặp nhau rồi à?”

Dường như Diệu Pháp biết trong lòng ta đang suy nghĩ điều gì. Hắn nói: “Tiểu tăng nghe được tiếng bước chân của Thần nữ.”

Ta nhíu mày.

“Hoà thượng này, ngươi thật là kỳ quái.”

Hắn cũng không giận, chỉ cười rất khẽ.

“Thần nữ nói như vậy khiến tiểu tăng có chút thương tâm đấy.”

Ta sờ sờ cánh tay, suýt chút nữa thì nổi da gà. Khiến người ta xấu hổ trong yên lặng.

Diệu Pháp thở dài.

“Vào tiệc trăm ngày của Tiểu điện hạ, ráng mây đầy trời, bách điểu tề minh*”.

(*) [百鸟齐鸣] (Bách điểu tề minh): trăm hoa đua nở, muôn chim hót vang, khắp mặt đất tràn đầy sức sống.

“Vị thần tiên vân du tứ hải tới đây, đặt nhũ danh cho Tiểu điện hạ là Phượng Hoàng.”

“Thánh Thượng cho rằng đây là điềm lành, đã ra lệnh cho họa sư vẽ nên bức Thần nữ đồ.”

Ta ngây ngốc.

Mười năm trước, trong cung còn có một thần nữ khác sao?

Diệu Pháp rũ mắt, chỉ nói:

“Thần nữ đồ được cất giữ ở Đông Cung.”

Dường như hắn còn điều muốn nói, nhưng ta gấp gáp rời đi khiến hắn không kịp chêm lời.

Ta cũng không để ý tới.

Sau khi ta rời khỏi Trích Tinh Các, diện mạo của Diệu Pháp đang mỗi lúc một già đi với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Ban ngày có sắc đẹp, đêm xuống làm một bộ xương khô.

Rốt cuộc hắn cũng mở mắt.

Nếu như ta ở chỗ này, nhất định sẽ sợ hãi hét lớn từng tiếng. Trong hốc mắt Diệu Pháp trống trơn, không có bất cứ thứ gì.

Nhưng nhìn hình dáng này…. Hắn đã từng có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play