"Cô gái à, ra bên ngoài tìm nơi ở đi, khu Mục Nguyên không nhận khách." 
Cụ già mắt mù ngồi ở cửa khách sạn lại lắc đầu nói như vậy với Đào Thanh Thanh. 
Đổi lại là người khác có lẽ sẽ rời đi, nhưng Đào Thanh Thanh theo Ôn Văn lâu như vậy, da mặt sớm đã dày cộm rồi, cô trực tiếp kín đáo nhét vài tờ tiền mặt cho đối phương, muốn đối phương cho mình thuê phòng, nếu không phải vì ông cụ này là người mù thì Đào Thanh Thanh đã trực tiếp thôi miên rồi. 
Cụ già thở dài một tiếng, biết mình khuyên không nổi nên từ trong chiếc túi nhỏ ở trước người lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó chỉ lấy một tờ tiền, số còn dư lại và một ít tiền lẻ thì trả lại cho Đào Thanh Thanh. 
Đào Thanh Thanh đếm một chút, phát hiện ông cụ này thu tiền bằng giá với khách sạn bình thường, cũng không biết ông cụ mắt mù này làm sao làm được. 
Mặc dù trong khách sạn có một lượng hơi thở âm u nhưng lại rất sạch sẽ, giống như thường xuyên có người dọn dẹp, nhưng trong cả tòa khách sạn này chỉ có mỗi ông cụ, không hề nhìn thấy nhân viên khác. 
Sau khi tìm được phòng của mình, Đào Thanh Thanh kiểm tra một phen, sau đó nằm trên giường thông qua đám dơi đã thả ra ngoài trước đó kiểm những người có vẻ mặt kỳ lạ ở trong khu chợ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play