Sự tồn tại của đạn uế khí giải được chút nghi hoặc của Ôn Văn đối với Cổ Đạo Thanh, nếu Cổ Đạo Thanh chỉ có năng lực tinh lọc thì tỉnh Môn Hạ cũng không để hắn tới đóng giữ thành phố Khê Hồng đầy nguy hiểm này. 
Ôn Văn sờ sờ mông, do dự một hồi mới hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, cái tên Cổ Đạo Thanh của ông là biệt hiệu hay là tên vậy?" 
"Đương nhiên là tên, sao ông lại hỏi cái này?" Cổ Đạo Thanh hỏi ngược lại. 
Ôn Văn lắc đầu không trả lời, suy nghĩ của anh quá bất lịch sự, nói ra rất có thể sẽ bị đánh. 
Hai người chỉ mới nói được dăm ba câu thì quái da người cũng đã từ trong hố bò ra, trên người nó dính đầy chất bẩn khó tả, cả người trông như một thứ vũ khí sinh hóa. 
Ôn Văn kiêng kỵ nhìn Cổ Đạo Thanh, anh chẳng thà bị kẻ địch đánh dở sống dở chết cũng không muốn trúng một phát đạn uế khí, hiện giờ Cổ Đạo Thanh đã vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng các vị thợ săn thượng tự mà Ôn Văn không muốn đối đầu nhất. 
Quái da người mờ mịt sờ da mình, vươn tay kiểm tra thì mò trúng chất bẩn màu vàng tởm lợm. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play