Ngồi dậy giữa đám côn trùng, Ôn Văn sờ sờ ngực, ánh mắt có chút dại ra. 

"...vừa nãy hình như mình đã chết rồi, còn nữa, sao găng tay Tai Ách lại tự hành động chứ..." 

Anh đứng lên đi tới chỗ đống trang bị của mình, chuyển về hình thái vampire, mặc quần lót, cầm trang bị, sau đó Ôn Văn kéo áo lên nhìn ngực mình, chọt nhẹt hai cái. 

"Rất mềm, còn trắng trắng non non nữa, may mắn là không bị hở, bằng không mình sống thế nào được..." 

"Xem ra là da mới mọc, cho nên vừa nãy không phải là ảo giác, hình như nó đã nhét trái tim năng lượng kia vào trong ngực mình... vậy thì, trái tim vốn có của mình đâu?" 

Ôn Văn thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy chuyện này, anh không biết mình đã ngủ mê bao lâu, tình huống bên ngoài là thế nào. 

Anh rời khỏi nhà ma thì phát hiện khu vui chơi đã khôi phục trật tự, dân chúng được nhân viên hỗ trợ mặc đồng phục đen hướng dẫn tiến hành xóa bỏ ký ức hoặc là điều tra sâu hơn. 

Sau đó Ôn Văn nhìn thấy Lâm Triết Viễn ngồi dưới một pho tượng mỹ nữ trong phim hoạt hình, liền tới chào hỏi. 

"Hey, sao ở truồng ngồi ở đây thế, còn tùy tiện mặc quần người ta như vậy nữa, không sợ dính bệnh à, giang mai, trĩ này nọ..." 

Tay cầm điếu thuốc của Lâm Triết Viễn run khẽ, sắc mặt có chút cứng ngắc, sao tên này biết anh bị trĩ? 

"Cậu không nói tiếng nào thì không ai bảo cậu là kẻ câm đâu, cậu mới bị trĩ!" 

Mặc dù có chút chột dạ nhưng Lâm Triết Viễn vẫn khịa lại một câu, sau đó nhìn dáng vẻ chật vật dính đầy máu gà của Lâm Triết Viễn, khá kinh ngạc nói: "Sao cậu lại ở đây, trước đó gọi điện cũng không nghe máy." 

"He he, khi đó tôi bận làm vài chuyện không tiện nói cho anh biết nên mới không nghe máy, nhưng tôi vẫn tới giúp rồi đây, lần này tôi giải quyết được ba con quái vật, không thể thiếu tiền thù lao của tôi đâu đấy." 

Ôn Văn giấu chuyện găng tay Tai Ách hủy diệt hạt nhân năng lượng đi, nếu chuyện này để Hiệp Hội Thợ Săn biết thì khó tránh phiền phức. 

"Được rồi, tôi sẽ ghi công cho cậu, chỗ tốt cũng sẽ không thiếu, cậu thật sự không cân nhắc tới chuyện gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn chúng tôi à? Cậu rất thích hợp với công việc này." 

Mặc dù Lâm Triết Viễn vẫn còn chút hoài nghi với Ôn Văn nhưng một con ngựa là một con ngựa, chuyện lần này anh phải cám ơn Ôn Văn. 

"Thôi quên đi, nếu có thể làm siêu thợ săn tự do chạy loanh quanh giống như bà điên kia thì còn được, chứ làm thợ săn bình thường bị trói buộc ở một chỗ thế này thì thôi." Ôn Văn nhún vai. 

"Ông nói ai là bà điên?" Cố Phán Hề xuất hiện ở phía sau Ôn Văn, trực tiếp cho anh một đấm, Ôn Văn bị đấm mà vẫn phải cười hì hì nhận lỗi. 

"Tôi đã giết chết cơ thể mẹ tang thất rồi, phần thù lao tôi hứa có thể làm chút thứ tốt cho ông!" Đập Ôn Văn một trận xong, Cố Phán Hề thần thần bí bí nói. 

"Thứ tốt gì vậy?" Ánh mắt Ôn Văn sáng ngời, có thể làm cô ta nói là thứ tốt, nhất định không phải là đồ bình thường. 

"Đến khi đó thì ông sẽ biết, sẽ không làm ông thất vọng." Nói xong, Cố Phán Hề trực tiếp lướt qua Ôn Văn rời đi, nơi này có quá nhiều người bình thường nhìn thấy hình thái thiên sứ của cô, ánh mắt của bọn họ làm cô không thích. 

"Xem đi, may mà tôi không gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn của bọn anh, đều là liều mạng bảo vệ thành phố này, tới hỗ trợ thì được thưởng mà thợ săn bản xứ thì sẽ bị phạt." 

Ôn Văn cũng ngồi lên pho tượng, Lâm Triết Viễn ngồi trên mông, mà Ôn Văn thì ngồi trên ngực. 

"Tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu nói đúng là sự thật." 

Lâm Triết Viễn thở dài một tiếng, đối với chuyện này không hề có một câu oán giận nào, công việc của anh là bảo vệ thành phố này, mà nhiệm vụ của Cố Phán Hề là săn giết quái vật. 

Anh không bảo vệ tốt, mà Cố Phán Hề săn giết thành công, mặc dù hành động giống nhau nhưng kết quả lại khác biệt. 

"Nói ra thì lần này coi như vận may không tệ, con quái vật cấp tai biến kia chưa thành công giáng xuống, bằng không thì tôi cũng không biết mình có chờ được đến khi nhận phạt của hiệp hội hay trực tiếp chết ở đây luôn rồi." 

"Cấp tai biến... hơi thở kinh khủng đó chính là quái vật cấp tai biến mà anh nói à?" Ôn Văn nhíu mày hỏi. 

"Ừm, ít nhất thì cũng phải cấp tai biến, có khả năng là càng mạnh hơn." 

Lâm Triết Viễn ném tàn thuốc đi, sau đó lại châm một điếu khác ngậm vào miệng, trải qua trận chiến kịch liệt thì thuốc của anh cũng bóp méo chẳng ra hình ra dáng gì nữa nhưng anh cũng không lãng phí, giả cả loại thuốc này cũng không rẻ. 

Tai biến... 

Ôn Văn nhíu mày, đây là cấp bậc Hiệp Hội Thợ Săn phân chia quái vật sao? 

Trạm thu nhận của anh có tên là Trạm Thu Nhận Tai Ách, mà trong trạm đã kích hoạt khu Tai Họa và Tai Hại... cho nên cấp tai biến này là... 

"Anh có thể hình dung một chút cho tôi hiểu quái vật cấp tai biến đại khái là tiêu chuẩn gì không?" Ôn Văn thăm dò hỏi. 

"Cậu vẫn chưa biết à, cũng được, dù sao thì chuyện này cũng không có gì cần giữ bí mật." 

Lâm Triết Viễn điều chỉnh tư thế một chút rồi nói: "Giống như phân cấp bậc của người siêu năng, quái vật cũng chia làm năm cấp bậc là tai họa, tai hại, tai nạn, tai biến và cuối cùng là tai ách!" 

Ôn Văn biểu tình bình tĩnh gật gù, nhưng trong lòng lại đầy kinh hãi. 

Cấp tai họa, tai hại, chẳng phải chính là khu Tai Họa và khu Tai Hại mới mở gần đây à? 

Phương thức phân chia cấp bậc của Hiệp Hội Thợ Săn và Trạm Thu Nhận Tai Ách giống như đúc! 

Hai bên có âm thầm liên hệ không vậy? 

Sau khu tai hại, liệu có còn khu tai nạn với khu tai biến không? 

"Cấp tai họa tương ứng với cảnh giới thăm dò của người siêu năng, có chút phiền phức nhưng cũng dễ xử lý." 

"Cấp tại hại, nếu bỏ mặc không quản thì cuối cùng có lẽ sẽ gây nguy hại cho cả thành phố, tạo thành tai nạn khó có thể cứu vãn. 

"Mà quái vật cấp tai biến thì chỉ cần phát ra hơi thở cũng đủ làm người bình thường xảy ra dị hóa, biết sa mạc Thar không?" 

Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Một trong bốn sa mạc lớn của khu Hoa Phủ, trải qua mấy nghìn năm bị gió bào mòn và thảm thực vật héo úa mà tạo thành sa mạc..." 

"Không sai, trên sách viết như vậy." Lâm Triết Viễn ném tàn thuốc đi, nửa điếu mà chỉ hút vài hơi đã hết. 

Ôn Văn nhướng mày nói: "Ý anh là, tình huống thật sự không phải như vậy à?" 

"Đương nhiên không phải, nơi đó vốn là một mảnh đất màu mỡ, thẳng tới khi có một bộ lạc thổ dân ngu xuẩn gọi tới một con cương thi từ thế giới trong..."

"Cương thi và sa mạc có liên quan gì?" 

"Con cương thi đó tên là Hạn Bạt, cấp bậc tai biến, chân đạp đất một phát đất sẽ lập tức cằn cỗi ngàn dặm!" 

"Khi đó không có Hiệp Hội Thợ Săn, giáo hội Sáng Thế tốn mấy chục năm mới có thể phong ấn được con quái vật kia, nhưng khi đó trăm ngàn mẫu ruộng màu mỡ đã biến thành hoang mạc vạn dặm rồi!" 

Ôn Văn có chút khiếp sợ, cấp tai họa và tai hại còn đỡ, cấp tai nạn kiểu Godo cũng có thể tiếp nhận, nhưng sao tới cấp tai biến thì lại giống như đột nhiên nhảy tới cấp bậc thần thoại vậy chứ? 

"Cấp bậc tai biến đã mạnh vậy rồi, vậy cấp tai ách cuối cùng thì sao?" 

"Cấp tai ách... ít ra tôi không biết có thật sự có quái vật cấp tai ách từng giáng xuống hiện thực hay không, bởi vì Hiệp Hội Thợ Săn định ra tiêu chuẩn cho cấp tai ách là... diệt thế!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play