Mặt trời ban trưa gieo rắc ánh sáng ấm áp, chồi non xanh đậm lén nhú lên từ mặt đất, tăng thêm chút ý xuân cho thành phố này, mùa đông dài đằng đẵng rốt cuộc cũng trôi qua.
Hiện giờ là xuân về hoa nở, chính là lúc trường học khai giảng, nhưng toàn bộ trường học ở thành phố Đồng Lĩnh đều tạm hoãn thời gian tựu trường, trên đường cái cũng khá quạnh quẽ, chỉ có lác đác vài người đi đường.
Vì muốn đảm bảo sự an toàn lớn nhất cho dân chúng nhưng không gây ra khủng hoảng quy mô lớn, vài ngày trước hiệp hội thông qua ban ngành vệ sinh của chính phủ Đồng Lĩnh thông báo phát hiện một căn bệnh khó có thể chữa khỏi, dễ lây lan ở các nơi đông người, xét theo một ý nghĩa nào đó thì tin tức này thật ra là thật, chỉ có điều đã hạ thấp mức độ nghiêm trọng mà thôi.
Bởi vì tin tức này nên phần lớn cư dân ở thành phố Đồng Lĩnh đều đóng cửa không đi ra ngoài, đây là hiệu quả mà Hiệp Hội Thợ Săn muốn, không có nơi tụ tập đông người, virus thực vật không thể nhanh chóng khuếch tán, hiệp hội có thể nhanh chóng khống chế cục diện.
Lúc này đối tượng vui sướng nhất ở thành phố Đồng Lĩnh có lẽ chính là đám nhỏ vì dịch bệnh mà được lùi lại lịch khai giảng...
Phía trên trung tâm thành phố lơ lửng một cụm sương trắng mỏng, Ôn Văn đứng trên làn sương mù mỏng nhìn xuống thành phố.
Căn cứ vào cuộc nói chuyện mà Ôn Văn thông qua sợi xích nghe lén được, cao lắm là còn khoảng hai tiếng nữa, mười sáu chỗ ẩn giấu virus thực vật sẽ bùng nổ, làm thành phố bởi vì khai thác quặng mỏ mà có chất lượng không khí không đạt tiêu chuẩn phủ một tầng máu tươi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT