Cười cười một hồi, vẻ mặt của Ôn Văn dần dần khôi phục bình thường, sau đó chuyển thành có chút bi thương, liếc nhìn quần áo trên người mà thở dài một hơi... 

"Đúng là vẫn chưa thể khống chế chính mình... may mắn mà xung quanh không có nhân loại." 

Lúc trận chiến tiến hành được phân nửa thì Ôn Văn bắt đầu không thể khống chế được mình, anh nhớ rõ bất kỳ chi tiết nào trong cuộc chiến này, cũng nhớ được hành động của mình trong suốt quá trình, trận đấu này xuất phát từ tự nguyện, nhưng chính vì tự nguyện nên mới đáng sợ. 

Cảm giác dâng trào từ tận đáy lòng kia thực sự làm anh không thể nào dừng lại được, ăn rồi quen mùi, đại khái chính là vậy. 

Thế nhưng Ôn Văn vẫn muốn khống chế chính mình, chuyện thế này tốt nhất không nên xảy ra nữa, anh không muốn mất khống chế. 

Tâm tình vừa suy sụp một chút, Ôn Văn đã lập tức hồi phục lại, anh không phải người thích mấy trò bi ai thương cảm, nếu đã xảy ra, lại không có cách nào thay đổi, có hối hận cũng không làm được gì, điều anh có thể làm chính là sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa. 

Ôn Văn nhìn thi thể hai con quái vật, tự nói với mình: "Nói ra thì hai con quái vật này thật sự rất khó dây dưa, mình đã mạnh hơn trước kia nhưng vẫn cảm thấy khá vướng tay vướng chân, nhưng sau khi mất khống chế lại có thể dễ dàng giết chết chúng..." 

"Đây chính là trạng thái hắc hóa vô địch, tẩy trắng yếu đi ba phần trong truyền thuyết sao?" 

Cảm khái xong, Ôn Văn liền ôm ngực, anh cảm thấy đau lòng quá, đau tới thở không nổi. 

"Sao lại giết chứ... sao lại giết chứ hả... lãng phí biết bao nhiêu!" 

"Vốn đã có thể có được năng lực phòng hộ với công kích tầm xa rồi, bây giờ thì mất hết ráo trọi, chẳng còn gì nữa... tuyệt đối không thể mất khống chế nữa." Ôn Văn kiên định nói. 

Anh túm lấy mào con gà trống ném nó lên trên thân thể con rùa đã bị ăn mòn hơn phân nửa, sau đó ngồi lên trên, muốn thử mang hai thi thể này vào trạm thu nhận, xem xem có mót được chút cặn nào hay không, giá trị quan trọng nhất đã lãng phí cả rồi, ít nhất cũng cứu vãn được chút tổn thất từ xác của chúng, cho dù chỉ là chút cặn thịt thì Ôn Văn vẫn muốn mang vào trạm. 

Trước khi tiến vào trạm thu nhận, Ôn Văn có chút quái dị nhìn chằm chằm nơi gà yêu ngã xuống trước đó, nơi đó đã bị máu của gà yêu nhuộm đỏ. 

"Có nên xúc mớ đất này về không nhỉ... có thể cho Đào Thanh Thanh liếm..."

Xoắn xuýt một hồi, cuối cùng Ôn Văn cũng từ bỏ ý nghĩ mê người này, để một mỹ nữ vampire ăn đất như vậy thật sự hơi quá đáng. 

... 

Đào Thanh Thanh nằm trên mặt sàn lạnh như băng, muốn ngủ một giấc. 

Vampire không sợ tịch mịch, loại sinh vật này chỉ cần ăn uống no đủ, sau đó tìm một cái quan tài là có thể ngủ rất nhiều năm. 

Nhưng Đào Thanh Thanh lại ngủ không được an ổn cho lắm, làm một vampire, cô đã mắc chứng khó ngủ hiếm thấy, tên khó ưa kia vẫn luôn rút sức mạnh của cô, làm cơ thể cô giống như bị móc sạch. 

Cứ thử tưởng tượng đi, bạn đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị rút đi phân nửa sức lực, một lần hai lần cũng thôi đi, nhiều lần quá thì ai mà chịu nổi. 

Vừa nãy phòng giam Tai Họa - 00005 lại xuất hiện thêm một người, là một cô gái mặc đồ trắng đi chân trần, người này đến giờ vẫn còn hôn mê, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại. 

Nhưng Đào Thanh Thanh cũng không quá quan tâm, đó chẳng qua chỉ là một người bị hại mà thôi, ở trước mặt Ôn Văn thì đám quái vật bọn họ mới là người bị hại. 

Đột nhiên, một luồng sức mạnh chưa từng có trước đây dũng mãnh tràn vào thân thể Đào Thanh Thanh, sức mạnh này rất vững bền, giống như cô được hút máu sở hữu năng lượng cao vậy. 

"Sức mạnh này từ đâu mà có... ưm... không chịu nổi, sướng quá đi mất." 

Sức mạnh từng đợt từng đợt ồ ạt đổ ập vào làm Đào Thanh Thanh phải kêu rên thành tiếng, cảm giác sức mạnh từ trong thân thể truyền tới này rất khác với khi hút máu, nó làm ý thức của cô trở nên mơ hồ. 

Qua một hồi thì cảm giác này khựng lại, cô ước lượng một chút, sức mạnh này tương đương với hút khô máu một người siêu năng, hơn nữa bởi vì sức mạnh từ trong thân thể truyền tới nên cô có thể hấp thu trọn vẹn. 

Vampire có thể dựa vào hấp thu máu có năng lượng cao để nâng cao thực lực, thế nhưng phương thức này bị tổn hao rất lớn, vì thế nguồn sức mạnh không bị tổn hao này có thể giúp thực lực của cô tiến thêm một bước tiến lớn! 

Đào Thanh Thanh vui vẻ một hồi, sau đó tâm tình lại có chút suy sụp, cho dù thực lực có gia tăng thì cô vẫn bị giam trong phòng giam này, tình huống không có gì thay đổi. 

Đúng lúc này, Ôn Văn cả người đầy máu me xuất hiện, đồng thời còn có thi thể hai con yêu quái! 

Đào Thanh Thanh liếc nhìn Ôn Văn một cái liền sững sờ, cô cư nhiên cảm nhận được hơi thở thuộc về quỷ hút máu trên người Ôn Văn, hơi thở này làm Ôn Văn có sức hấp dẫn đặc biệt đối với cô. 

Nhưng Ôn Văn không cho Đào Thanh Thanh có quá nhiều thời gian thưởng thức đã trực tiếp biến mất trong trạm thu nhận, điều này lại làm tâm tình của cô một lần nữa suy sụp. 

... 

Sau khi mang xác gà trống vào trong trạm thu nhận, Ôn Văn không lãng phí quá nhiều thời gian mà đi ra ngoài, anh muốn tranh thủ lấy được thứ đồ mà Trạm Thu Nhận Tai Ách mong muốn, hiện giờ đã không còn thứ gì ngăn cản anh nữa rồi. 

Ôn Văn đi vào căn nhà ma, khắp nơi đều là bụi bằm, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều mạng nhện, là loại hàng thật. 

Xét theo một ý nghĩa nào đó, nơi này bây giờ không có ánh đèn, cũng không có cơ quan hoạt động nhưng so với khi còn kinh doanh còn đáng sợ hơn. 

Ôn Văn chỉ đi vài bước đã có một hình nộm cương thi bật tới, phương thức hù dọa này khá cũ kĩ nhưng cũng rất hữu dụng... vì thế Ôn Văn trực tiếp tung một quyền đấm nát nó thành mảnh nhỏ. 

Cơ bản thì anh sẽ không bị thứ này hù dọa, mặc dù không sợ hãi như vị đại văn hào nào đó nhưng thần kinh của anh lại đặc biệt thô hơn người bình thường, mấy cảnh tượng khủng bố này căn bản không thể dọa được anh. 

Một đường vô kinh vô hiểm đi sâu vào trong nhà ma, trước mặt Ôn Văn là một căn phòng nhỏ cỡ năm sáu mét, nhưng căn phòng này không dễ tiến vào như vậy. 

Các ngóc ngách bên trong đầy ắp những loài côn trùng có độc như bò cạp, rắn, rết, nhện, căn bản làm người ta không có chỗ nào để đặt chân. 

Nếu đi vào bên trong thì chắc chắn sẽ phải đối địch với lũ côn trùng này. 

Mặc dù chúng ở chung với nhau có vẻ rất hòa bình nhưng Ôn Văn không dám cam đoan mình sẽ an toàn. 

Đây không phải phim điện ảnh mô típ thám hiểm kiểu cũ, kiểu trong hang động có một đống côn trùng có độc nhưng chỉ có mỗi nhân vật chính chính dũng cảm tiến vào rồi kích hoạt hiệu ứng hào quang nhân vật chính, kết quả không có con nào có thể cắn trúng. 

Nơi này là thế giới thật, đám côn trùng này đều không phải thứ hiền lành, Ôn Văn tin rằng chỉ cần mình bước vào căn phòng này thì đám côn trùng sẽ lập tức theo khe hở quần áo chui vào cơ thể, tiếp đó trong khoảng thời gian ngắn sẽ phát độc tử vong. 

Mà thứ Trạm Thu Nhận Tai Ách muốn là gì cũng rất rõ ràng, ở chính giữa căn phòng này có một trái tim lớn cỡ một người đang mạnh mẽ nảy lên! 

Trên trái tim có vài mạch máu đỏ tươi kéo dài lên đỉnh căn phòng, những mạch máu này làm Ôn Văn có cảm giác nó chính là đầu nguồn của số mạch máu bao phủ khắp khu vui chơi Phù Dung Hà này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play