Con rết dài hơn mét nằm rạp dưới đất, lớp xác cứng rắn không hề có vết thương, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện cơ thể bên trong của nó đã bị hóa lỏng, hiện giờ chỉ còn lại lớp xác ngoài dọa người mà thôi. 

Lâm Triết Viễn vẻ mặt chán chường ngồi trên thi thể con rết, miệng phun ra vòng khói thuốc, có chút uể oải. 

Con rết này là một trong số những sinh vật mạnh nhất khu vui chơi, nếu xét về năng lực chiến đấu thì nó còn mạnh hơn cả Godo khi chưa bị thương, vì thế Lâm Triết Viễn phải tốn không ít tâm tư mới giải quyết được nó. 

Dựa theo xếp loại cấp bậc quái vật nguy hiểm của Hiệp Hội Thợ Săn thì con rết này là cấp tai nạn, tương đương với người siêu năng cấp đồng hóa, bản thân của họ đối với thế giới hiện thực chính là tai nạn. 

Làm người phụ trách của thành phố này, Lâm Triết Viễn có thể một mình giải quyết quái vật cấp bậc này đã có thể coi là rất mạnh rồi. 

Nhưng thuốc còn chưa hút xong thì hơi thở không may đã giống như một chậu nước lạnh rưới vào người, tay cầm điếu thuốc của Lâm Triết Viễn khẽ run nhè nhẹ. 

"Chậc... này là quá phạm quy rồi, cho dù là người của Đọa Thần Huyết thì như vầy cũng quá đáng quá rồi!" 

Lâm Triết Viễn nhìn vòng xoay chọc trời mà có chút run run, rốt cuộc cũng hiểu được bố trí ở khu vui chơi này là gì, nó không chỉ là hiến tế cho chúa tể, mà còn muốn triệu hoán một con quái vật cường đại tới! 

"Bây giờ chỉ có thể thử giết chết người triệu hồi trước khi thứ kia thứ kia tới mà thôi, bằng không thì khu vui chơi này... không, là tất cả mọi người xung quanh đây không ai sống được!" 

"Phải liều mạng!" 

Lâm Triết Viễn ném điếu thuốc trong tay xuống, thân hình nhanh chóng trướng lên, cuối cùng biến thành một con ngươi màu xanh lá cây quỷ dị có đường kính hơn hai mét trôi nổi bồng bềnh trên không trung! 

Phía sau con mắt kia là tua tủa những sợi xúc tua màu đỏ nhạt, thoạt nhìn qua trông giống như một con nhím biển sặc sỡ. 

Cấp bậc đồng hóa, chân tri tà nhãn! 

... 

"Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp chế..." 

Hơi thở kia chỉ lóe lên một thoáng cực ngắn nhưng ảnh hưởng mà nó tạo thành thì không chỉ là một thoáng, cần phải hao tốn rất nhiều sức lực Ôn Văn mới có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, trên trán cũng túa mồ hôi lạnh. 

Nháy mắt vừa nãy anh muốn quay trở lại vị trí pho tượng, dùng tay không xé nát Đào Văn và Lý Đại Trang rồi mang vào trạm thu nhận làm thức ăn cho quái vật! 

"Quá nguy hiểm, tình huống đã xảy ra biến hóa, không thể ở lại nơi này nữa." 

Ôn Văn có ý muốn rời khỏi nơi này, đối với người như anh thì anh tình nguyện tử vong cũng không muốn biến thành một con quái vật không thể khống chế chính mình.

Một khi bước ra một bước kia, cho dù bản thân vẫn là người nhưng không được tính là người nữa rồi! 

Ôn Văn phải tự bảo vệ mình, anh không ngại cứu vớt sinh mệnh nhưng không cao thượng đến mức vì người khác mà hi sinh chính mình. 

Lần này tới khu vui chơi, cứu được người đương nhiên là tốt, nếu không cứu được cũng coi như anh đã cố hết sức rồi, có thứ nguy hiểm như vậy tồn tại, ở đây thêm giây nào cũng tức là tiến tới gần điên cuồng và tử vong hơn. 

Lúc Ôn Văn đang chuẩn bị rời đi thì găng tay Tai Ách đột nhiên xuất hiện, nó truyền tới một loại cảm giác khác thường, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được tâm tình, hoặc đúng hơn là nhu cầu của nó. 

Đói bụng, khao khát, nó muốn thứ gì đó, mà thứ đó đang ở sâu trong khu vui chơi, găng tay muốn Ôn Văn bắt lấy thứ đó. 

Ôn Văn đứng im tại chỗ, sắc mặt âm trầm, đang tính toán được mất. 

Vốn sự an toàn và lý trí nặng hơn so với cứu người và tìm kiếm kích thích, nhưng nếu cộng thêm nhu cầu của Trạm Thu Nhận Tai Ách thì Ôn Văn không khỏi phải cân nhắc kĩ lưỡng hơn. 

Ôn Văn có được thực lực như vây giờ là nhờ vào Trạm Thu Nhận Tai Ách, nếu lần này có thể lấy được thứ mà nó muốn, nói không chừng sẽ mở thêm được nhiều quyền hạn hơn, anh cũng càng mạnh hơn. 

Anh vốn cũng không phải người quá tiếc mệnh, tìm kiếm và chiến đấu với quái vật vốn đã là bước đi trên lưỡi dao rồi, khi đối mặt với đối thủ có thực lực tương đương, anh sẽ không bao giờ chạy trốn, chỉ là anh không muốn lãng phí sinh mệnh vào cuộc chiến biết rõ mình nhất định sẽ thua mà thôi. 

Trạm thu nhận cũng không cưỡng chế Ôn Văn nhất định phải thu nhận thứ kia, nhưng khát vọng của nó truyền tới làm Ôn Văn không thể không suy nghĩ. 

Sau khi cân nhắc một phen, Ôn Văn quyết định tạm thời không trốn mà là tìm được thứ kia rồi mới trốn. 

Theo sự chỉ dẫn của trạm thu nhận, Ôn Văn đi sâu vào khu vui chơi Phù Dung Hà, nơi này cách vòng xoay khổng lồ một đoạn. 

Trên đường đi Ôn Văn thỉnh thoảng có thể cảm nhận được sự tồn tại của vài người bình thường, vì bị hơi thở kia ảnh hưởng, bọn họ đã trở nên không đúng cho lắm. 

Bọn họ là nhân loại nhưng sâu trong tâm hồn thì đã có chút gì đó không giống nữa. 

Vòng qua nhóm người siêu năng hoặc quái vật đang chiến đấu, Ôn Văn đi tới trước cửa nhà ma dưới lòng đất. 

Nơi này có thể xem là khu bỏ trống trong khu vui chơi Phù Dung Hà, khoảng sân trước cửa nhà ma bị lan can vây lại, bên trong cỏ dại rập rạp, ngay cả bảng chỉ dẫn cũng không có. 

Đất trong khu vui chơi cũng không rẻ, sao lại để trống cả một khu như vậy... có lẽ nơi này có vấn đề. 

Mà cũng đúng, nếu găng tay Tai Ách đã chỉ tới nơi này, nó có vấn đề là đương nhiên. 

Ôn Văn đang định tiến vào trong lấy đồ rồi rời đi thì đột nhiên mí mắt anh giật thật nhanh, vội vàng ngồi xổm xuống, một tia kim quang xẹt qua trên đầu, mang theo vài cọng tóc. 

"May mà không dùng thể chất quỷ ngôn thụ tinh, bằng không gãy nhiều tóc như vậy thì chắc đau chết rồi." Ôn Văn đứng dậy buồn bực nói, anh sớm biết quá trình lấy thứ kia sẽ không quá dễ dàng. 

"Cục cục cục..." 

Một con gà trống lớn cao như người trưởng thành bước đi ưu nhã từ trong nhà ma tiến ra, kiêu ngạo hệt như một con chim công. 

Con gà trống này toàn thân có bộ lông vàng óng ánh, mào gà đỏ ươm như muốn nhỏ máu, phần mỏ mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng nhọn sắc bén, có lẽ không phải để ăn chay. 

Phía sau con gà trống còn có một bóng đen rất lớn, người bình thường có lẽ sẽ không nhìn rõ, nhưng Ôn Văn thì thấy rất rõ. 

Đó là một con rùa đen to lớn cao một mét, bốn chân và phần vảy trên đầu có màu vàng, trong phần miệng to như chậu máu của nó tràn đầy răng sắc nhọn, rất khác với lũ rùa bình thường. 

"Con gà này đủ làm hai bàn tiệc, con rùa này... chậc chậc, hầm canh cũng không tệ." Nhìn con gà và con rùa to như vậy, Ôn Văn liền xác nhận một phen xem có phải mình bị thu nhỏ hay không. 

"Nhân loại, ngươi muốn sống không? Chỉ cần ngươi làm ta vui vẻ, ta sẽ không giết ngươi." Con gà trống kiêu ngạo nói, âm thanh giống như mấy ông già ngày xưa. 

Sắc mặt Ôn Văn có chút quái lạ, lẽ nào anh gặp một con quái vật kỳ lạ sao? 

Nhưng thứ quái vật này vốn đã khác nhân loại, cho nên có kỳ lạ cũng thực bình thường. 

"Làm sao để mày vui?" 

"Khen ta!" Gà trống ngẩng đầu nói. 

"...mày là con gà rất đẹp?" 

Nghĩ ngợi một hồi, Ôn Văn phọt ra được vài chữ, bình thường trình cà khịa của anh không tệ, còn khen người? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play