Ánh trăng treo cao trên bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo của nó chiếu lên cây cối um tùm, tạo thành những vệt bóng râm chập chờn. 

Bây giờ tầm chín giờ tối, nơi này là một công viên nhỏ đóng cửa vào ban đêm, đột nhiên có hai tia sáng sáng ngời lóe lên. 

Nhìn kỹ thì hóa ra là hai thiếu niên tuổi tác không lớn, nhìn quần áo thì hẳn là học sinh của trường cấp ba gần đây. 

"Đào Văn, muộn như vậy rồi chúng ta còn tới đây không tốt lắm đi?" Một thiếu niên đội mũi trùm vóc người cao lớn run run nói. 

"Lý Đại Trang, ông sợ cái quái gì vậy chứ, lớn xác rồi chưng có có vậy đó hả? Tui với ông là đàn ông con trai, trên người lại chẳng có cắc bạc nào, còn sợ bị người ta làm gì à? Gan chút đi!" Cậu thiếu niên gầy teo ở bên cạnh khinh bỉ nói. 

"Nhưng mà mẹ tui nói..." Lý Đại Trang muốn giải thích. 

"Nghe làm gì cho mệt, gì mà trời tối tới đây chơi thì sẽ mất tích chứ, đều là mấy lời dọa con nít, ông bao nhiêu tuổi rồi mà con tin chứ." Đào Văn nhịn không được nói. 

"Nhưng mà..." 

"Ông đừng có léo nhéo nữa, hôm nay tui nhất quyết muốn xem thử xem nơi này rốt cuộc có cái gì quái dị, không phải chúng ta đã đánh cược với mấy thằng oắt kia rồi à, tối nay phải ở đây một đêm, chờ chúng ta về rồi xem còn thằng nào dám nói ông nhát gan nữa." 

Đào Văn đẩy Lý Đại Trang, tiếp tục thăm dò nơi này. 

Lúc này bọn họ đang ở độ tuổi phản nghịch, lúc ban ngày vừa đánh cược với đám bạn học là sẽ ở lại công viên này một đêm, vì thế mới tới đây vào giờ này. 

Đào Văn kỳ thực cũng không cứng như lời mình nói, chỉ là đã đánh cược rồi, không thể rút lui. 

Đi đi một hồi, tâm tình của hai thiếu niên cũng dần dần thả lỏng, tin đồn về nơi này khá là khủng bố nhưng nó quả thực đã bị nói hơi quá, hai bọn họ đi lâu như vậy nhưng không phát hiện thứ gì dọa người. 

Chỉ là một buổi tối trong công viên bình thường mà thôi. 

Đi đi một hồi thì trước mắt bọn họ có chút thoáng đãng, phía trước là một bãi cỏ lớn, phía bên trong có một cây sồi lớn, nó cao to hơn nhiều so với những cây khác, cũng không biết đã được bao nhiêu năm tuổi rồi. 

Tán cây rộng lớn tạo thành một mảng bóng râm, ban ngày lúc ánh mặt trời chói chang có rất nhiều người thích nằm nghỉ dưới tàng cây của nó hóng mát, Đào Văn và Lý Đại Trang cũng từng tới đây nên không phát hiện cái cây to này có gì cổ quái. 

"Có ai không..." Phía sau gốc cây truyền tới tiếng kêu của một cụ già dọa hai người giật mình. 

Đào Văn và Lý Đại Trang nhìn nhau, đều có chút run rẩy, nửa đêm nửa hôm trong công viên thanh vắng truyền tới âm thanh của cụ già, thấy thế nào cũng thực kỳ quái. 

"Có, cụ ơi, cụ bị làm sao vậy?" Do dự một hồi, Lý Đại Trang cố lớn giọng hỏi. 

"Ta bị trặc chân, con có thể dẫn cụ về nhà giùm được không?" Cụ già ở phía sau gốc cây yếu ớt nói. 

"Sao nửa đêm mà cụ còn tới công viên làm gì..." Đào Văn cảm thấy chuyện này có chút quái lạ, vì thế liền đặt câu hỏi. 

"Ai nói nửa đêm ta chạy tới đây chứ?" Cụ già thay đổi giọng điệu, có chút tức giận. 

"Ban ngày ta tới đây dạo bộ rồi bị ngã, xung quanh có nhiều người như vậy mà không ai thèm chạy tới đỡ ta, đến tận giờ công viên đóng cửa cũng không ai chú ý tới ta, vì thế ta phải ngồi ở đây tới tận bây giờ, sắp chết đói luôn rồi." 

Nói tới chuyện đói bụng, cụ già ở sau gốc cây còn ừng ực nuốt nước miếng, âm thanh rất lớn, tăng thêm vài độ tin cậy. 

"Người nhà cũng không tới tìm cụ sao?" Đào Văn suy nghĩ một chút lại hỏi. 

"Mấy đứa nhóc đó, ai cũng bận rộn cả, làm sao có thời giờ quan tâm ta chứ." Cụ già tức giận nói. 

Đào Văn và Lý Đại Trang liếc nhìn nhau, cảm thấy cụ già này không có vẻ lừa người, hoặc là bọn họ theo bản năng không nghĩ tới khả năng này. 

Khoảng thời gian này hay có tin người giả đột nhiên bị ngã nhưng không đỡ, không quản là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi, nói chung là tình huống mặc kệ người già không phải không tồn tại. 

"Cụ ơi, cụ chờ chút nha, bọn con qua đỡ cụ ngay." Lý Đại Trang lớn giọng nói. 

Học sinh cấp ba bây giờ thường rất có tinh thần trọng nghĩa, chúng không như vội số người trưởng thành, vì một vài án lệ mà sợ đầu sợ đuôi lo được lo mất mà mất đi một vài thứ quý giá, hiện giờ chúng vẫn tin rằng thế giới này vẫn còn rất tốt đẹp. 

Mãi đến khi phần ngây thơ kia bị cuộc đời này mài mòn góc cạnh... 

"Vẫn là học sinh tốt bụng, bà cám ơn các con." Cụ già không ngừng nói cám ơn, lại càng làm hai thiếu niên có cảm giác thành công hơn. 

Vì đỡ bà cụ về mà không cần ở trong công viên này cả đêm cũng coi như có nguyên nhân, vì thế, hai người liền chạy tới. 

Phía sau cái cây kia bắt đầu tỏa ra hơi thở quỷ dị, mặt đất khẽ rung động, chỉ chờ hai người tới đủ gần nó sẽ lập tức giải quyết! 

"Chờ đã, cụ già kia để tôi tới đỡ!" 

Hai cậu học sinh vừa đi được một nửa thì một người đàn ông xuất hiện ở sau lưng, đưa tay ngăn cản bọn họ. 

Lý Đại Trang và Đào Văn quay đầu nhìn lại, mồ hôi lập tức túa ra khắp người, chân sợ tới mềm nhũn, hai người chỉ có thể đỡ nhau mới đứng được, giờ phút này bọn họ thật sự tin rằng lời đồn ở công viên này là sự thật. 

Chỉ thấy ở sau lưng có một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, trên mặt đeo mặt nạ phòng độc màu đen, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng điên cuồng. 

Chỉ đơn giản như vậy cũng không dọa người lắm, quan trọng là trong tay hắn ta còn xách một cây cưa điện thật to! 

Ở sau lưng vác một cái bao bố lớn, trong bao là thứ gì đó có hình tròn tròn, trông có vẻ rất nặng. 

Đèn pin trong tay Lý Đại Trang đã rớt xuống đất vì quá sợ hãi, Đào Văn thì sợ tới ré lên, nhưng tay thì vẫn còn cằm chặt đèn pin rọi vào gương mặt người đàn ông này, làm cho ánh mắt đối phương trông lại càng nhỏ hơn. 

"Ông... ông là ai?" Đào Văn run run hỏi. 

"Đừng có chiếu vô mắt tôi, chói quá sắp không thấy rõ luôn rồi." Người đàn ông mặc áo khoác trắng đẩy đèn pin trong tay Đào Văn xuống thấp một chút, từ âm thanh thì, người này là Ôn Văn. 

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của khu Hoa Phủ, bà cụ kia bị thương ở chân rất nghiêm trọng, tùy tiện đỡ dậy sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nên cứ để tôi tới thì hơn!" 

"Bọn tôi không được, sao ông thì được chứ?" Lý Đại Trang nhỏ giọng phỉ nhổ, không ngờ Ôn Văn tai thính mắt tinh lại nghe rất rõ ràng. 

Ôn Văn không tức giận mà hiền hòa xoa xoa đầu Lý Đại Trang: "Anh trai hỏi cưng một vấn đề, bình thường bác sĩ mặc đồ gì?" 

"Áo... áo blouse trắng." Lý Đại Trang lắp ba lắp bắp trả lời. 

"Tôi mặc áo khoác trắng cho nên tôi chính là bác sĩ, tôi tới chữa bệnh cho cụ bà này." Ôn Văn suy luận nói. 

Cụ già phía sau gốc cây có chút bối rối, lớn tiếng nói: "Tôi không có bệnh, cứ để hai đứa nhỏ đưa tôi về là được rồi." 

"Ồ, không có bệnh, không có bệnh thì thử đi hai bước coi?" Ôn Văn nhướng mày, lớn giọng nói. 

Cụ già phía sau gốc cây: "..." 

Đào Văn và Lý Đại trang: "..." 

Đi hai bước cái quỷ gì chứ, người này thực xấu xa mà. 

"Nhưng mà..." Lý Đại Trang còn muốn nói vài lời, đoạn nói chuyện trước đó làm cậu cho rằng tinh thần của Ôn Văn tuy có chút vấn đề nhưng vẫn có thể giao tiếp. 

Ánh mắt ôn hòa của Ôn Văn trở nên nóng hừng hực, bàn tay đặt trên đầu Lý Đại Trang cũng tăng thêm vài phần sức mạnh, có cảm giác nếu còn dám nói thêm lời nào nữa sẽ bị bóp nát sọ vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play