"Quả nhiên là thế, chỉ cần được bọn họ nhận định là đồng loại thì sẽ không bị tấn công..." 
"Xem ra, hình thức hành vi của bọn họ có chút giống với tang thi, nếu như khuếch tán rộng ra sẽ là một loại dịch bệnh cực kỳ đáng sợ, thế nhưng hơn một thập kỷ trôi qua, hòn đảo nhỏ này vẫn chưa bị phong tỏa, dịch bệnh vẫn bị giới hạn ở bên trong nơi này." 
Bị thiếu nữ ôm xong, ở trong mắt những người bị lây nhiễm thì có thể coi là đồng loại, vì thế Ôn Văn có thể đi lại thông suốt ở nơi này. 
Nhưng gai nhọn trên người bọn họ còn không thể đâm thủng đồng phục của nhân viên thu nhận. 
Chớ nói chi là Ôn Văn còn từng dùng cây gãi ngứa cào qua toàn thân không bỏ sót nơi nào, cho dù không có đồng phục nhân viên thu nhận thì mớ gai nhọn này cũng không thể nào cào trầy được da Ôn Văn. 
Tình cảnh một đống người nhím biển lao tới chỗ Ôn Văn, nếu người bình thường nhìn thấy thì có lẽ sẽ sợ tới ngất đi, nhưng Ôn Văn không phải người bình thường, tình cảnh này ngược lại còn không kích thích bằng chuyện nhìn những người bệnh này chỉ có thể chờ đợi cái chết. 
Sau khi bị những người nhím biển này nhận định là đồng bạn, hành động của Ôn Văn thuận tiện hơn rất nhiều. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play