"Cơ thể mẹ tang thi.... thành phố Phù Dung Hà này sắp nháo loạn tang thi hả?" Ôn Văn trợn tròn mắt, trong lòng bắt đầu tính toàn xem nên làm thế nào trốn ra khỏi thành phố này, được đủ tác phẩm điện ảnh soi sáng, Ôn Văn biết rõ tang thi đáng sợ đến cỡ nào. 

"Bình tĩnh, ông là đàn ông con trai sao lại nhát gan vậy chứ, thiệt uổng công ông là người siêu năng." Cố Phán Hề ghét bỏ nói. 

Ngược lại Ôn Văn lại cảm thấy Cố Phán Hề không bình thường: "Người bình thường có ai không sợ tang thi đâu chứ..." 

"Sửa lại một chút, là thất của thất lạc, đánh mất, không phải thi của thi thể, hai từ này khác biệt rất lớn." 

"Cái gọi là cơ thể mẹ tang thất là một con quái vật duy nhất mang theo virus, điểm đặc biệt của loại virus này là nếu người bình thường bị dịch của cơ thể mẹ xâm nhập thì cơ thể sẽ bị lây nhiễm, cho dù là người siêu năng nếu bị tiêm một lượng độc tố đủ lớn cũng sẽ bị lây nhiễm." 

"Một khi bị loại virus tang thất này lây nhiễm thì sẽ không có cách nào xoay chuyển, triệu chứng khởi đầu là mất đi khả năng kiềm chế bản thân." 

"Đạo đức, tình thương, tinh thần trọng nghĩa, thậm chí ngay cả những điều cơ bản nhất cũng biến mất, chỉ còn lưu lại một thể xác bị dục vọng chiếm giữ, muốn ăn sẽ tùy ý ăn, muốn giết người cũng sẽ tùy ý ra tay." 

"Mà giai đoạn thứ hai thì hoàn toàn mất đi ý chí của mình, trở thành con rối của cơ thể mẹ." 

Nghe Cố Phán Hề miêu tả xong, Ôn Văn ổn định trở lại, tuy nghe vẫn rất nguy hiểm nhưng không phải tang thi xác sống zombie trong phim thì dễ nói rồi. 

Hai tên đàn ông khi nãy có lẽ chính là người bị lây nhiễm nhưng đã bị anh tùy ý giết chết như một con gà bệnh, không đáng sợ. 

"Cô nói cơ thể mẹ là thứ duy nhất mang theo virus, cho nên loại virus này chỉ có thể thông qua cơ thể mẹ để phát tán?" 

"Đúng vậy, một khi virus thoát ra khỏi cơ thể mẹ sẽ mất đi hiệu quả." Cố Phán Hề gật đầu nói. 

Ôn Văn cân nhắc một chút mới nói: "Nói vậy, uy hiếp cũng không phải quá lớn, cần siêu thợ săn như cô tự mình ra tay sao?" 

"Hoàn toàn chính xác, chỉ có mỗi cơ thể mẹ thì không có cách nào lây truyền quá rộng rãi, nhưng ông không nên đánh giá thấp tính nguy hại của loại virus này, lần trước cơ thể mẹ xuất hiện ở Hải Bắc, tử thương hơn ngàn người!" 

"Cho dù không nói những vấn đề này, chỉ riêng thực lực của cơ thể mẹ đã đủ làm tôi phải ra tay rồi, phân bộ Phù Dung Hà vây bắt nó cũng không biết sẽ bị tổn thất lớn cỡ nào, loại người người siêu năng yếu nhớt như ông thì chỉ vài phút đã biến thành con rối của nó rồi." 

"Trong kho tài liệu của Hiệp Hội Thợ Săn, đánh giá cấp bậc của quái vật không căn cứ vào thực lực, mà là nó sẽ tạo thành nguy hại lớn cỡ nào, mà cơ thể mẹ tang thất chính là loại quái vật có tính uy hiếp tương đối cao kia." 

Nghe Cố Phán Hề nói xong, Ôn Văn lại tự mình suy nghĩ một chốc, sau đó mới nói: "Cần tôi giúp cũng được nhưng phải cho tôi tiền thù lao đầy đủ, tôi không rành cấp bậc nhiệm vụ này cần phải trả bao nhiêu tiền, nhưng cô không thể lừa phỉnh tôi." 

Dáng vẻ sống chết đòi tiền của Ôn Văn làm Cố Phán Hề tức giận quơ nắm tay, thân là thợ săn bảo vệ dân chúng, động lực tiếp nhận nhiệm vụ là tiền sao? 

"Cô có đánh tui thì vẫn phải trả tiền thù lao cho tui." Ôn Văn rụt cổ. 

Cố Phán Hề bất đắc dĩ nói: "Ông yên tâm, sẽ không thiếu đâu." 

"Vậy thì tôi hài lòng rồi, tôi sẽ giúp cô chú ý..." 

Rời khỏi quán rượu, Ôn Văn buồn phiền gãi gãi đầu, anh và Cố Phán Hề lại trò chuyện thêm một chốc mới phát hiện hóa ra cô chính là người phụ nữ mặc áo choàng trong lần vây bắt trước đó. 

Cố Phán Hề tới thành phố Phù Dung Hà vì cơ thể mẹ tang thất, tham gia lần vây bắt thành viên của tổ chức bí ẩn trước đó là bị Lâm Triết Viễn túm tới mượn sức mà thôi. 

"Lần trước mặc áo choàng, lần này mặc đồ hầu gái.... cô gái này không chỉ là máu âm mà còn thích chơi cosplay nữa!" 

Ôn Văn sờ cằm, tự lẩm bẩm. 

... 

Theo thường lệ uy máu cho nữ vampire, tiếp đó Ôn Văn tiếp tục tìm kiếm manh mối trong khu thành cũ. 

Đáng ăn mừng chính là không quản cơ thể mẹ tang thất hay thực hủ yêu mà anh muốn tìm thì đều lưu lại manh mối ở khu này. 

Như vậy anh chỉ cần dốc hết toàn bộ tinh lực vào khu này. 

Càng tìm kiếm, Ôn Văn lại càng bực bội, cơ thể mẹ tang thất cũng giống như cái tên mình, không tung không tích, anh căn bản không thể nào tìm ra, mà thực hủ yêu thì cũng như cũ, không có đột phá gì mới. 

... 

Cởi cà vạt thuận tay ném vào thùng rác, Lý Thư Dược ngơ ngác mất hồn đi trên đường. 

Hắn không biết sao mình lại lết thết ở trên đường như một kẻ thất tình như vậy, hắn cũng không biết vì sao mình lại vất cái cà vạt đã tốn không ít tiền để mua của mình. 

Ký ức cuối cùng của hắn là sáng nay đi làm, vì không kịp lên xe bus nên hắn phải chạy bằng đường tắt. 

Sau đó, hắn cứ vậy lang thang trên đường, mà bây giờ thì đã là chạng vạng rồi! 

Hắn không biết gì cả! 

Nhưng không biết cũng tốt, không cần xoắn xuýt gì hết, cứ về nhà thì được rồi, ở nhà rất thoải mái. 

Dùng chìa khóa mở cửa, cô vợ Triệu Hi Nguyệt nhiệt tình tới đón, trong phòng tràn ngập mùi thơm thức ăn, con trai bảo bối Lý Trì Học chạy tới ôm chân hắn, mọi thứ đều thực tốt đẹp. 

Oh... hắn có chút đói bụng. 

Có lẽ cơm nước đã chín rồi, có thể ăn rồi. 

Lý Thư Dược lấy đũa, mở nắp nồi, trực tiếp gắp một khối thịt bò ở trong nồi nhét vào miệng chậm rãi thưởng thức. 

"Sao anh lại gấp vậy chứ, hôm nay đói lắm hả, đừng để bị phỏng." Triệu Hi Nguyệt dịu dàng nói. 

"Em làm đồ ăn ngon quá mà." 

Đối với người vợ vẫn luôn nấu những bữa cơm thơm ngon, Lý Thư Dược chưa từng keo kiệt ngôn từ ca ngợi, sau khi ăn một miếng, hắn lại tiếp tục động đũa, chỉ một thoáng đã ăn sạch cả nồi thịt bò. 

Sắc mặt Triệu Hi Nguyệt có chút khó coi, hôm nay chồng có chút gì đó không đúng, nhà bọn họ cũng không giàu có gì, vì con trai có thành tích tốt ở trường mới đặc biệt mua phần thịt bò này, làm một người cha, sao chồng có thể ăn hết như vậy chứ. 

"Lý Thư Dược, hôm nay anh bị bệnh à?" Triệu Hi Nguyệt oán giận nói. 

"Anh làm sao?" Lý Thư Dược ợ một cái, nghi hoặc hỏi. 

"Đó là thịt mua cho con trai, anh ăn hết rồi giờ làm sao đây?" Triệu Hi Nguyệt chất vấn. 

"Em làm ngon nên anh ăn thôi, có vấn đề gì sao?" Lý Thư Dược đương nhiên nói. 

"Anh... anh... anh!" Triệu Hi Nguyệt tức tới không nói nên lời, Lý Thư Dược là trụ cột trong nhà, bình thường tính tình rất ôn hòa rất tốt, sao hôm nay lại biến thành như vậy chứ. 

Lý Thư Dược bị càm ràm có chút phiền, nhịn không được nói: "Anh cái gì mà anh, em còn nói nữa có tin tôi..." 

"Tin cái gì? Lý Thư Dược, hôm nay anh lại còn dọa nạt nữa hả, tôi xem thử xem anh có thể làm được gì?" 

Triệu Hi Nguyệt tức giận chỉ vào mặt Lý Thư Dược mắng to, ăn chút thịt bò cũng thôi đi, nhưng thái độ của anh ta như vậy thì sao này làm sao sống chung được nữa chứ? 

Lý Thư Dược cầm lấy cái chảo đập vào đầu Triệu Hi Nguyệt, thức ăn nóng nổi đổ vào mặt cô, lực đập lớn làm cô trực tiếp bất tỉnh. 

"Có tin tôi đập cái chảo vào đầu cô không hả?" Lý Thư Dược tỉnh rụi nói, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình có vấn đề. 

Lý Trì Học vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cha mẹ cãi nhau không dám lên tiếng, nhìn thấy mẹ ngã nhào xuống đất thì rốt cuộc chịu không nổi òa khóc. 

"Khóc khóc khóc, ngày nào cũng chỉ biết khóc, không phải tao chỉ đánh mẹ mày thôi à, mày khóc cái gì?" 

Lý Thư Dược bị tiếng khóc nháo phiền lòng, ánh mắt nhìn Lý Trì Học trở nên nguy hiểm. 

"Chỉ cần vá miệng mày lại thì mày sẽ không khóc nữa...." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play