Miêu Miểu Miểu đi rồi, Ôn Văn chào Kiều Phỉ Nhã một tiếng rồi cũng đi theo, anh cũng phải xem thử xem vật thu nhận kia rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.
Nhìn bóng lưng hai người, Kiều Phỉ Nhã mím mím môi, cảm giác mình có chút oan ức.
"Mình thật sự rất chân thành mà, sao vẻ mặt bọn họ giống như mình đang khi dễ bọn họ vậy chứ?"
Từ khi sinh ra tới giờ, Kiều Phỉ Nhã cơ bản chưa từng có bạn bè gì, bởi vì mỗi hành động của cô đều làm người ta nghĩ rằng cô đang vênh váo hung hăng, mặc dù có lẽ cô chưa từng có ý nghĩ này.
Đối với chuyện này, cha đã an ủi cô là: "Đó chính là khoảng cách của thiên tài và người bình thường, càng như vậy thì càng chứng minh con đủ ưu tú."
Sau một lúc mất mác, Kiều Phỉ Nhã ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt ghét bỏ kéo bướu thịt trơn nhẵn, dùng kiếm dài vụng về cắt nó xuống, sau đó lại vung thanh kiếm nhắm vào một cái bướu thịt khác.
Động tác của Kiều Phỉ Nhã giống như người lần đầu tiên vào bếp nấu cơm vậy, thật sự làm người ta lo lắng thanh kiếm dài kia sẽ cắt vào tay cô ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT