Nghe thấy tiếng đứa bé khóc, vẻ mặt Ôn Văn cứng đờ.
"Sao lại khóc chứ, trông ta vui mừng biết bao nhiêu mà?"
Đào Thanh Thanh đi ở phía trước nhất hơi che mặt liếc mắt một cái.
"Ngài bớt làm mấy thứ cõi âm đi, sẽ không dọa con nít."
May là Đào Thanh Thanh đã làm trợ lý của Ôn Văn một khoảng thời gian rất dài, Ôn Văn không để cô khiêng ghế, bằng không thì mất hết mặt mũi rồi.
"Cõi âm... quả thực màu sắc ta lựa chọn không được tốt lắm, lần sau đổi thành màu đỏ đi."
Lúc Ôn Văn suy nghĩ, nhóm người của thôn Yêu Linh đã hoàn toàn dại ra, đám bọn họ vẫn luôn sống trong núi, đó giờ làm sao thấy được trận thế này, đây là cách chơi thần kỳ gì vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT