Ngày hôm sau, tôi nhìn quần áo hỗn loạn xung quanh…
Bừa bộn.
Tôi sẽ không uống rượu xong làm chuyện đó đi!
Tiêu Dư đâu rồi?
Tôi di chuyển cơ thể.
Không có gì bất thường.
Không lẽ ngày hôm qua Tiêu Dư là cái ở phía dưới đó chứ?
Mặc dù O trên A dưới không phổ biến…
Hít — thở —
Rất tốt, Cố Trì mày là một người có trách nhiệm.
Tôi mặc quần áo xong.
Vừa mở cửa,
Bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Dư ở ngoài cửa.
Nhìn bữa sáng hắn cầm trên tay, tôi cảm thấy đau lòng.
Cố Trì mày sao lại như vậy.
Sao mày có thể để người mệt nhọc cả đêm đi mua bữa sáng chứ.
Mày đúng thật là đáng chết.
Trong lòng tôi đầy lời xin lỗi đỡ Tiêu Dư vào cửa.
Những tia nắng li ti rơi vào trong ánh mắt, vô cùng dịu dàng.
Tôi xấu hổ dời mắt.
“Tối qua, ừm… xin lỗi anh.”
“Em sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói xong, tôi lại cẩn thận ngước mắt lên.
Sau đó đột nhiên không kịp phòng bị, bắt gặp đôi mắt tươi cười đó.
Cong cong, ẩn chứa một chút hài hước.
Tôi nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch.
Dường như toàn bộ máu đều tụ lại ở nơi đó, sẵn sàng nở rộ bất cứ lúc nào.
Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng hắn cười.
“Tiểu Trì, chịu trách nhiệm mà em nói —”
“Chính là muốn yêu đương với anh.”
Lời này dường như đang dụ dỗ, tôi không chịu được mà bị cuốn hút.
“Có thể…”
Tiêu Dư đứng dậy, dùng thân hình cao lớn bế cả người tôi lên, sau đó đè xuống giường.
Mùi rượu rum và tuyết tùng lại tràn ngập căn phòng.
Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập, không thở nổi.
Lúc này, gò má hắn cũng phiếm hồng.
Đôi đồng tử run rẩy nhuốm một chút dục vọng.
Không…
Không thể tiếp tục được nữa.
Tôi vô thức muốn đẩy ra.
Lại cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tiêu Dư.
“Tiểu Trì…”
Hơi thở hắn phả vào cổ tôi, mang theo một cơn rùng mình.
Tôi không chịu nổi bắt đầu nức nở.
Một tầng nước mắt hơi mỏng xuất hiện trong mắt.
Đầu ngón tay Tiêu Dư xuyên qua mái tóc.
Trấn an cảm xúc tôi.
Theo sau đó, một trận cười khẽ tràn ra từ trong cổ họng.
“Lừa em thôi.”
“Ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra với chúng ta.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại cảm thấy buồn bã trong lòng.
Tôi giả vờ thả lỏng nói:
“Ha ha, em biết là không có mà.”
“Đùa anh thôi.”
“Tiếp theo em có thể yên tâm theo đuổi alpha nữ của mình rồi.”
Tôi đánh haha chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng một giây tiếp theo lại bị đẩy xuống giường.
Áp sát!
Có biết sẽ bị đè dẹp lép không hả!
Nhưng tôi dám mắng sao?
Tôi tất nhiên không dám mắng.
Bởi vì lúc này sắc mặt của Tiêu Dư cực kỳ tệ.
Cái đầu xù lông của hắn cọ vào xương quai xanh tôi.
Một lúc lâu sau, lẩm bẩm nói: ,
“Không phải em đã nói muốn chịu trách nhiệm với anh sao?”
“Em đã đánh dấu anh.”
Nhưng… nhưng đó chỉ là đánh dấu tạm thời.
Sau một thời gian liền sẽ biến mất.
--@ttradaosatac