Chén trà sắp đầu vào đầu, thân thể Phùng Chanh theo bản năng né ra.

Thấy chén tà không đập trúng nàng, Ngưu lão phu nhân càng nổi giận hơn, chộp lấy chén trà trong tay Nhị thái thái ném tiếp.

Lại lần nữa Phùng Chanh nghiêng người tránh đi.

Liên tiếp hai cái chén trà bị hụt đập vào tường vỡ tan tành, phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai khiến những người hạ nhân run sợ không thôi.

Nhìn Ngưu lão phu nhân trời mặt mày u ám giận dữ, Phùng Chanh thở dài.

Hình như nàng tránh nhanh như vậy, tổ mẫu giống như càng tức giận hơn.

Nghĩ nghĩ một hồi, thiếu nữ bước lên trước hai bước rồi quỳ xuống: “Tổ mẫu, tôn nữ đã trở về”

Ngưu lão phu nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu nữ đang quỳ dưới đất, trên mặt không chút cảm xúc nào.

Sau một hồi im lặng, bà hỏi: “Phùng Chanh, ngươi bỏ trốn cùng người khác huỷ đi danh dự của gia tộc, giờ còn dám vác mặt trở về?”

Ngay từ những ngày đầu Phùng Chanh mất tích, Thượng Thư Phủ mặc dù lo lắng lại không nghĩ tới phương diện này, nhưng rất nhanh liền nghe được tin đồn nhị công tử Thành Quốc Công Phủ cũng bặt vô âm tín. Theo người tìm kiếm của hai phủ, có người đi đường nói từng nhìn thấy một đôi nam nữ thiếu niên đi ra khỏi thành, nhưng nghe miêu tả cũng không nhất định là đại cô nương Thượng Thư Phủ Phùng gia cùng nhị công tử của Thành Quốc Công Phủ.

Hai người mất tích cùng một ngày, còn có người trông thấy một đôi ra khỏi thành, còn không phải là bỏ trốn à?

Lời đồn càng ngày truyền đi càng xa.

Ngưu lão phu nhân ban đầu vốn không muốn tin, nhưng sau đó lại có lời đồn truyền đến, nói rằng trong tiết Nguyên Tiêu Phùng Đại Cô Nương khi ngã xuống trước mặt nhị công tử Thành Quốc Công Phủ, hai người khi đó vừa mắt nhau, thế nhưng Phùng Đại Cô Nương sớm đã hôn ước trên người, không thể làm gì khác hơn là mưu đồ bỏ trốn.

Phùng Chanh ngẩng đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc: “Tổ mẫu nói cái gì? Ta cùng với người khác bỏ trốn ư?”

Nàng vội vã trở về, chính là muốn gột rửa sạch gáo nước bẩn bị tạt trên người, nhưng bây giờ lại không thể tỏ ra mình biết sự thật.

Ngưu lão phu nhân thấy Phùng Chanh khuôn mặt ngơ ngác, cười lạnh một tiếng: “Nghiệt chướng, ngươi còn giả bộ hồ đồ, ngươi có biết chuyện ngươi cùng nhị công tử của Thành Quốc Công Phủ bỏ trốn cùng nhau đã truyền đi cho bao người biết rồi không!”

Thiếu nữ quỳ dưới đất như vô cùng chấn động, mặt tràn đầy không thể tin: “Tổ mẫu, lời ngài nói tôn nữ hoàn toàn nghe không hiểu, ta cùng với nhị công tử Thành Quốc Công Phủ vốn không quen biết nhau, làm sao lại cùng hắn bỏ trốn được?”

Ngưu lão phu nhân vỗ lên bàn một cái: “Vào tết Nguyên Tiêu, ngươi dám nói chưa từng gặp qua Lục nhị công tử?”

“Tết Nguyên Tiêu?” Phùng Chanh thì thào, đôi mày đẹp nhăn lại, “Tết Nguyên Tiêu con cùng với nhị muội, tam muội đi xem hội hoa đăng, lúc bắn pháo hoa đông người chen chúc, vô ý ngã xuống...... Khi đó là có mấy vị công tử đứng gần đó, Lục nhị công tử cũng xuất hiện trong đó, nhưng khi đó nhìn thấy tôn nữ té ngã cũng có rất nhiều người, Lục nhị công tử là một trong số đó. 

Dìu ta đứng dậy là tam muội, cũng không thể bởi vì Lục nhị công tử đứng gần đó, liền nói tôn nữ có gì với hắn, còn cùng hắn bỏ trốn chứ?”

Ngưu lão phu nhân cười lạnh: “Nghiệt chướng, ngươi không cần giảo biện, lúc người trong nhà đi khắp mọi nơi tìm ngươi, có người tận mắt nhìn thấy ngươi cùng Lục nhị công tử dắt nhau ra khỏi thành!”

Vừa rồi Nhị thái thái Lưu thị bị Ngưu lão phu nhân đoạt chén trà mím chặt miệng, đáy mắt đều là khinh bỉ.

Đại cô nương còn có mặt mũi nhắc đến Mai nhi, sớm biết nha đầu này có thể làm ra những chuyện mất mặt mũi như vậy, bà sẽ bắt Mai Nhi cách ra xa rồi.

Phùng Mai là nhị cô nương phủ Thượng Thư và cũng là nữ nhị duy nhất ở nhị phòng. 

Phùng Chanh trầm mặc rồi chớp mắt một cái, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Ngưu lão phu nhân : “Tổ mẫu, xin hỏi ai là người nhìn thấy con cùng Lục nhị công tử bỏ trốn cùng nhau?”

“Người bán hàng rong phụ cận cổng thành” Ngưu lão phu nhân lạnh lùng nói.

Phùng Chanh cười khẽ: “Nếu nói tôn nữ thường đến những cửa hàng quen biết, chưởng quỹ cùng tiểu nhị nhận biết con thì không kỳ lạ gì, nhưng sao một người bán hàng rong phụ cận cổng thành lại biết con được?”

Thấy Phùng Chanh đến lúc này vịt chết mạnh miệng, Ngưu lão phu nhân tức giận đến thịt trên mặt đều run run.

Lưu thị vội vàng khuyên nhủ: “Lão phu nhân, ngài đừng tức giận a, hai ngày này vì chuyện của đại cô nương ngài đều không nuốt nổi cơm, giờ lại còn tức giận lên thì thân thể nào chịu nổi”

Bà vừa nói vừa nhìn Phùng Chanh một cái, thở dài: “Đại cô nương, ban đầu trong nhà cũng không muốn tin điều này đâu, nhưng người bán hàng rong miêu tả chiều cao, tướng mạo cùng búi tóc y phục của người mất tích hôm đó không khác chút nào......”

Phùng Chanh sửa lại tóc rối, hỏi Lưu thị: “Nhị thẩm cảm thấy ta thực sự rất ngu xuẩn?”

Lưu thị sững sờ, vô ý thức phủ nhận: “Sao có thể như vậy, Đại cô nương từ nhỏ đã thông minh lanh lợi......”

Coi như thật sự cảm thấy đại cô nương ngu xuẩn, bà ta cũng sẽ không nói ngay trước mặt lão phu nhân đâu.

Phùng Chanh thẳng lưng, nói lớn: “Tất nhiên là con không ngu xuẩn, nếu ngu xuẩn thật cùng Dữ Lục nhị công tử bỏ trốn, vì sao ngay cả cái cơ bản là cải trang cũng không có? Để gương mặt này không sợ bị tìm về sao?”

Lưu thị trì trệ.

Đại cô nương bộ dáng vô cùng xuất sắc, dù nàng sớm không còn phụ thân, mẫu thân lại không được lòng lão phu nhân, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác lão phu nhân đối với cháu gái này khá là thiên vị.

Bây giờ nghe xong, cảm giác đại cô nương nói có chút đạo lý.

Lưu thị không cam lòng bị vãn bối hỏi khó, vặn khăn lý lẽ: “Lão phu nhân sai người đi điều tra chỗ ở của đại cô nương, tất cả đồ trang sức cùng bạc vụn của đại cô nương đều không thấy”

Có nghĩa là, Phùng Chanh mang theo số tiền này bỏ trốn.

Phùng Chanh giật mình trong lòng.

Nàng đã mất hết tài sản của mình rồi sao?

Lúc nàng làm mèo có biết một chút đại sự, nhưng dạng chi tiết nàng lại không biết.

“Con sau khi mất tích trong phủ trên dưới đều rối ren, có người thừa dịp thừa nước đục thả câu cũng chưa biết chừng” 

Phùng Chanh đỏ mắt, ủy khuất nhìn Lưu thị. 

“Nhị thẩm nhất định phải đem gáo nước bẩn tạt vào người chất nữ ư, đối với Thượng Thư Phủ chúng ta có chỗ tốt gì chứ?”

Lưu thị hơi biến sắc mặt: “Đại cô nương nói gì vậy…”

Bà chỉ nói mấy câu mà thôi, rõ ràng chất vấn đại cô nương chính là lão phu nhân.

Phùng Chanh giương mắt chờ xem.

Tổ mẫu trực tiếp hỏi đương nhiên không được ích gì, nhưng mượn việc Nhị thẩm hỏi lại nhắc nhở tổ mẫu, tổ mẫu tỉnh táo lại cân nhắc được mất, có thể sẽ nghe nàng giải thích.

Quả nhiên Ngưu lão phu nhân nghe xong lời này trong lòng khẽ động, nhíu mày hỏi Phùng Chanh: “Vậy ngươi nói xem, vì sao lại mất tích?”

Bỏ đứa cháu gái này đi thì danh tiếng Thượng Thư Phủ có lẽ còn vãn hồi một chút. Vô luận nguyên nhân mất tích là gì, đều tốt hơn tin đồn bỏ trốn cùng người khác.

Phùng Chanh mi mắt run run,  nước mắt lăn xuống: “Tôn nữ gặp phải một người què ......”

Nghe Phùng Chanh kể xong, Ngưu lão phu nhân lúc này mới chú ý  con mèo trong ngực nàng: “Ngươi nói con mèo hoang này cứu ngươi, để cho ngươi may mắn đào thoát khỏi ma trảo của người què?”

Phùng Chanh dùng sức gật đầu, ôm Lai Phúc chậm rãi rơi lệ.

Ngưu lão phu nhân bình tĩnh nhìn thiếu nữ quỳ rất lâu dưới đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy danh tiếng ném đi, nhưng gặp phải người què so với cùng người khác bỏ trốn tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, vì danh tiếng Thượng Thư Phủ, mọi chuyện chắc chắn không thể nói ra như vậy.

Ngưu lão phu nhân gọi Hồ ma ma, thầm thì bên tai bà.

Hồ ma ma thần sắc căng cứng, tay run một cái.

Ngưu lão phu nhân gật đầu với Phùng Chanh: “Ngươi theo Hồ ma ma đi đi, để Hồ ma ma kiểm tra cho ngươi”

Lưu thị nghe xong, lập tức nhìn phản ứng của Phùng Chanh .

Chậc chậc, lão phu nhân đây là muốn Hồ ma ma kiểm tra xem đại cô nương còn trong sạch không, thật là khó xử nha.

Ai ngờ Phùng Chanh chỉ dập đầu với Ngưu lão phu nhân, sau liền theo Hồ ma ma đi vào một gian phòng.

Ngưu lão phu nhân nhìn chằm chằm cửa phòng, thần sắc khó lường, đưa tay định cầm chén trà lên, mới nhớ vừa rồi ném mất hai chén trà. 

Trong phòng kế bên, Hồ ma ma thần sắc khác thường, Phùng Chanh nhẹ giọng hỏi: 

“Ma ma dự định kiểm tra như thế nào?”

Hồ ma ma nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa âm thầm thở dài, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Đại cô nương thật sự không hiểu sao?”

“Biết cái gì?”

Hồ ma ma trầm mặc phút chốc, thấp giọng nói: “Đại cô nương không phải bỏ trốn cùng người khác, mà là gặp người què, sau khi may mắn đào thoát liền liều chết chạy về phủ nói ra chân tướng cho trưởng bối, rồi không chấp nhận liền tự tử để chứng tỏ trong sạch......”

Phùng Chanh mím môi, cuối cùng đã hiểu.

Như vậy tổ mẫu lệnh cho Hồ ma ma kiểm tra chỉ là sự ngụy trang, mục đích thực sự là để cho nàng tự tử, để lại một cái danh là giữ gìn trinh tiết!

Danh tiếng cmn!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play