vào mùa hè năm 1997, thời tiết so với những năm trước lại càng nóng nực hơn một ít.

bầu trời phủ đầy một màu xanh da trời, cây long não là màu xanh lục, lan can của nhà trẻ lại là màu đen nặng nề.

Tiếng ve kêu lúc dài lúc ngắn, quạt trần của văn phòng nhẹ nhàng xoay chuyển làm xua tan sự nóng bức trong không khí.

“Cô Vương , tuy rằng trí óc của Miên Miên có chút vấn đề, nhưng thật sự rất ngoan ,xin cô hãy cho nó vào nhà trẻ đi ạ. Nó có thể tự mình mặc quần áo ăn cơm.” Lâm Mẫn Chi lúng túng, đau khổ cầu xin.

Cô Vương duỗi tay sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Quý Miên, tiếc nuối nói: “Mẹ Miên Miên à, nhà trẻ chúng ta có quy định không thể cho đứa trẻ có vấn đề về đầu óc vào nhà trẻ được. Hay là chị thử cho bé đi nhà trẻ khác đi?”

Trong văn phòng, hai thực tập sinh mới đang nói chuyện với nhau:

“Đứa nhỏ này là ai vậy, nhìn rất đáng yêu nhưng tại sao lại không nói lời nào.”

“Đây là đứa bé của Mẫn Chi, lúc lớn lên thì đáng yêu, đáng tiếc lại có vấn đề về đầu óc, không thể nói chuyện cùng người bình thường”

“Haizz, thật đáng tiếc. Hèn chi nhìn trông khá ngốc.”

“Cậu cũng biết tình hình trong nhà của Mẫn Chi như thế nào mà, chồng của cô ấy ngoại tình……”

“ừm…… vậy còn hai đứa nhỏ trong nhà thì phải làm sao.

“Đứa con trai lớn của cô ấy cũng không làm gì nên thân được, không đọc sách, cứ thích lăn lộn ở ngoài xã hội, xấu hổ chết đi……”

Lâm Mẫn Chi lau mặt, bắt lấy góc áo: “Cô Vương à, con của tôi không thể đi chỗ khác được nữa. Miên Miên à, tới đây, con xin cô Vương, con muốn có bạn không?”

Cô Vương thở dài, “Mẹ bé Miên Miên ơi, chị biết rõ Miên Miên sẽ không nói chuyện……”

Âm thanh đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện của mẹ cậu bé và cô Vương vang lên: “…… Muốn.”

Lâm Mẫn Chi cùng cô Vương đều trừng lớn đôi mắt dường như không thể tin được mà nhìn Quý Miên.

Quý Miên nói xong thì cúi đầu.

Lâm Mẫn Chi kinh ngạc nói: “Cô Vương, cô nhìn xem! Miên Miên, con nói thêm câu nữa đi.”

Khuôn mặt của Quý Miên hồng hào tỏa ra nhiệt độ cao , Lâm Mẫn Chi luống cuống, duỗi tay sờ thử trán của Quý Miên: “ tại sao lại nóng như vậy! Đây là bị sốt từ khi nào rồi?”

Chữ “Muốn” vừa rồi tựa như cơn gió thoáng qua, làm cho hai người cảm thấy mình bị ảo giác nên mới nghe thành vậy.

Lâm Mẫn Chi cau mày, một nửa tiền trong nhà đều bị Quý Vệ Quốc mang đi cho tình nhân vậy nên trên người cô giờ chỉ có năm tệ, vô cùng túng quẫn

“Cô Vương, tôi đi mua thuốc cho Miên Miên, nhờ cô trong chừng thằng bé ở văn phòng ngủ một lát, được không.”

“Yên tâm, tôi sẽ chông chừng bé, không có gì đâu.”

Quý Miên tuy bị sốt đến choáng váng, nhưng khi nghe thấy cái tên này thì đại não giống như phản xạ có điều kiện mà nhảy ra một đoạn văn miêu tả:

-Thiếu niên thiên tài, thủ lĩnh tội phạm trẻ nhất ở đế quốc, trời sinh bị khiếm khuyết nhân cách, có chướng ngại đối với phương diện tình cảm, ác ma máu lạnh vô tình.

20 năm sau, thiếu niên thiên tài đó đã tạo ra ám võng, làm cho toàn bộ thế giới rung chuyển cùng sự bất an đến tột cùng, trực tiếp làm tỉ lệ phạm tội toàn cầu bay hẳn lên 10%.

Vai boss phản diện trong tiểu thuyết 《 Sự ôn nhu và dịu dàng của người lạ 》-  Phó Trầm Du!

Ký ức của Quý Miên cứ như bị ấn chốt mở mà cứ điên cuồng tràn vào đầu không ngừng được.

Hoá ra cậu vốn dĩ là người ở thế giới khác, nhưng do đọc cuốn tiểu thuyết này mà giây trước còn ở thế giới cũ, giây sau đã sang tận thế giới trong sách.

《 Sự ôn nhu và dịu dàng của người lạ 》là cuốn tiểu thuyết kinh điển về tổng tài bá đạo, công chính trong nguyên tác là một tổng tài điều hành xí nghiệp thuộc top 500 thế giới. Chỉ có duy nhất một việc cầu mà không có được đó là bạch nguyệt quang thẳng nam của anh ta. Mà người trông giống với bạch nguyệt quang đó lại là Quý Miên, cũng chính là cậu lúc này mới có 5 tuổi, được công chính chọn làm thế thân để sau này lấy lùi làm tiến.

Thật trùng hợp là cậu cùng pháo hôi tên Quý Miên này lại trùng cả họ lẫn tên.

Quý Miên chỉ nghe đội nữ cảnh sát* thảo luận cốt truyện chứ chưa xem tiểu thuyết.

Pháo hôi thế thân và bạch nguyệt quang cùng nhau so sánh, tất nhiên mọi thứ đề không thể bằng bạch nguyệt quang.

Bạch nguyệt quang thanh nhã, cao ngạo, tài hoa hơn người, kết cục được định sẵn là về với tổng tài.

Còn cậu, là pháo hôi thô tục, vụng về, chính xác là một bình hoa di động, bị người theo đuổi bạch nguyệt quang làm cho  một đao mất mạng.

Mà một trong những người theo đuổi bạch nguyệt quang lại là thiếu niên 20 năm sau làm người ta vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, chỉ số phạm tội cao, là thiên tài thông minh—Phó Trầm Du.

Cũng chính là người đã giết Quý Miên.

Quý Miên gian nan bò từ trên giường xuống dưới, nhân lúc cô Vương không chú ý mà lén cầm giấy bút viết xuống dưới những ký ức của mình.

Đó là bởi vì cậu cảm nhận được rõ ràng những ký ức đột nhiên bị dung hợp đó đã ngày càng trở nên mơ hồ.

Cái tay tròn vo viết lên từng nét bút trên giấy:

Tôi, Quý Miên, người xuyên sách, là cảnh sát thực tập tại Cục Công An Kiến Kinh, mẹ mất sớm, cha hi sinh vì nhiệm vụ.

Phó Trầm Du, vai đại phản diện trong tiểu thuyết 《 Sự ôn nhu và dịu dàng của người lạ 》, tương lai sẽ giết chết tôi….. hãy nhớ rằng nên rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du!

Sau khi viết xong hai dòng này thì Quý Miên đã mất hết sức lực mà mình sở hữu rồi.

Cậu đem tờ giấy này giấu vào tuốt bên trong túi của mình rồi nằm xuống cuộn tròn lại, sau đó chìm vào giấc ngủ.

———

“Hứ! Con của tội phạm thì cũng là tội phạm!”

“Ba của mày giết người! Mày cũng là tội phạm giết người!”

“Đồ đáng sợ! Mày là đồ đáng sợ!”

“Không có ba, thật mất mặt!”

Phía bên trong vườn, mấy đứa nhóc vòng thành vòng tròn, đứa bị cô lập thì đứng ở chính giữa, khắp người toàn là bùn, thái dương thì bị bầm tím.

Cậu bé mới chỉ có năm tuổi hốc mắt đỏ bừng, hai tay vừa gắt gao nắm chặt vừa phản bác nói: “Tôi không phải tội phạm giết người.”

“Mày là tội phạm giết người, mày chính là tội phạm giết người!”

“Mày là tội phạm giết người! Tất cả chúng ta ai cũng biết hết!

“Ba của mày giết người, tương lai mày cũng sẽ giết người thôi!”

“Tôi đã nói tôi không phải tội phạm giết người mà!” Cậu bé vừa lặp lại vừa rống lên một tiếng, sau đó lao vào đánh nhau với đứa nhóc nói to nhất.

Cô Vương vội vàng chạy tới, lôi hai đứa nhỏ ra: “Từ Tài, Phó Trầm Du, không được đánh nhau!”

Từ Tài nhấc tay cáo trạng trước: “Cô ơi, nó muốn giết con!”

Phó Trầm Du hiện giờ giống như con thú nhỏ bị bức vào tuyệt cảnh, hung ác nhìn chằm chằm Từ Tài.

“Được lắm!” Sắc mặt cô Vương trầm xuống.

Cô Chu của nhà trẻ buộc phải dẫn Từ Tài đi mới tách được hai đứa nhỏ ra.

Cô Vương lấy khăn đưa cho Phó Trầm Du để lau khô mặt, nhẹ giọng nói: “Về sau không được đánh nhau ở nhà trẻ, biết chưa?”

Mắt của Phó Trầm Du ửng hồng, giống như định giải thích chuyện gì nhưng cuối cùng lại ngậm chặt miệng không nói.

Cô Vương: “Hầy…”

Đứa nhỏ này thật đáng thương.

Đồng Thành ở huyện Lâm Cảng không lớn, ít khi có dân cư bên ngoài nên từng nhà có chút việc nhỏ đều truyền đến tai cho mọi người biết.

Ba của Phó Trầm Du là Phó Dũng, một doanh nhân, mẹ Ninh Thiến của anh lại là một người vô cùng xinh đẹp, một người đẹp như vậy ở lại trấn nhỏ liền xảy ra chuyện.

Năm trước, Ninh Thiến trong lúc đang trên đường về nhà thì bị một đám lưu manh say rượu cưỡng hiếp.

Sau khi Phó Dũng biết chuyện liền tìm đến những tên lưu manh đó đánh nhau, đánh chết 2 người trong đó, bị phán ở tù chung thân.

Phó Dũng đi rồi, Ninh Thiến cũng chẳng gượng dậy nổi, khoảng giữa năm nay bắt đầu làm tình nhân của một lãnh đạo, từ đó về sau không bao giờ trở về nhà nữa.

Mỗi ngày lúc nhà trẻ tan học, người đến đón Phó Trầm Du đều là bảo mẫu của họ.

Từ đó cho tới nay, Phó Trầm Du thông minh giống như đổi thành một người hoàn toàn khác.

Âm u không nói lời nào, vĩnh viễn đứng ở một góc đối xử với thế giới như kẻ thù.

Cô Vương đi rồi, trong một góc chạy ra một cậu nhóc da trắng như tuyết, dưới khoé mắt có nốt ruồi màu đen.

Nếu Quý Miên thấy, cậu sẽ lập tức nhận ra ngay đây là vai chính thụ bạch nguyệt quang  trong 《 Sự ôn nhu và dịu dàng của người lạ 》- Tô Lạc Du.

Tô Lạc Du cầm chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng lau cho hắn: “A Trầm, cậu không sao chứ. Cậu đừng nghe lời bọn họ, mình sẽ vĩnh viễn ở cạnh cậu.”

Phó Trầm Du gằn từng chữ: “Vĩnh Viễn…”

Tô Lạc Du dùng sức gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì chúng ta là bạn thân trước kia mà, mình sẽ không vứt bỏ cậu!”

Phó Trầm Du hờ hững chất vấn: “Vậy vì sao hồi nãy không giúp tôi.”

Lúc Anh bị đánh, bị mắng đến độ nhục nhã thì sao lại không thấy bạn thân của anh đâu?

Tô Lạc Du sửng sốt cắn môi dưới, mắt ứa ra nước mắt: “Vừa rồi tớ…tớ…”

Phó Trầm Du hất tay nhóc ra, khăn trắng rơi xuống đất, anh xoay người bước đi khập khiễng mà rời đi.

———

Cô Vương trở lại văn phòng thì thấy Lâm Mẫn Chi đang bế thân mình mập mạp của Quý Miên nhỏ giọng hát ru.

Cô vốn dĩ không còn trẻ nữa, hoa tàn thì ít bướm, chồng cô cuỗm đi số tiền cô và chồng cùng nhau tích góp bao lâu nay để đi theo ả đàn bà tiểu tam.

Một người hơn 30 không biết đã gả cho loại người đàn ông nào nữa, cái gì cũng chẳng trông cậy được.

Cùng là phụ nữ, cô Vương sinh lòng đồng cảm không nỡ đuổi Lâm Mẫn Chi đi.

“Mẹ Miên Miên, Miên Miên đang bị sốt nên mang tới nhà trẻ báo danh ạ.”

Cô Vương nhìn Quý Miên lại nghĩ tới Phó Trầm Du, thế là xuất hiện thêm một học sinh có “vấn đề”…

Đột nhiên cô Vương cảm thấy áp lực nhân đôi rồi.

———

“Em từ vùng núi đến, mang theo hoa lan thảo, đặt ở trong khu vườn, hy vọng hoa nở sớm…” 

Tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên, Lâm Mẫn Chi đút thuốc cho Quý Miên uống rồi đưa đến phòng khám.

Quý Miên bị xóc một chút nên tỉnh dậy từ trong lồng ngực Lâm Mẫn Chi.

Lâm Mẫn Chi đưa cho Quý Miên cái chong chóng để chơi, cậu chưa chơi được bao lâu nó liền theo gió mà đi.

Quý Miên híp mắt nhìn bọn nhỏ cười đùa được ba mẹ đón về.

Ai cũng có bóng dáng của người thân bên cạnh, riêng chỉ Phó Trầm Du là đơn côi lẻ bóng.

Anh ôm cặp sách màu đen trầm mặc ngồi trên ghế.

Phụ huynh của bọn nhỏ đều tránh anh đi, khe khẽ nói nhoe, trên mặt sẽ toát ra sự kinh ngạc hoặc trơ trẽn hay đồng tình.

Thế giới trong mắt Phó Trầm Du giống như một bức tranh im lặng, rất xấu xí.

Đột nhiên một cái chong chóng màu trắng xuất hiện, làm thế giới màu đen của anh tăng thêm màu sắc.

Phó Trầm Du nhìn theo chong chóng nhỏ thấy được dì bảo mẫu Trần tới đón mình.

Dì trần tát rơi cái chong chóng, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, lát tao còn phải đón con trai tao nữa. Đúng là cái thứ kéo chân…sao không để ở nhà trẻ quản lí luôn đi, còn phải mỗi ngày tới đón, sao cứ phải đón thứ phiền toái như mày chứ…”

Chong chóng màu trắng rơi xuống đất nhanh chóng bị dì trần dẫm nát, dì lấy đi cặp sách sau đó kéo Phó Trầm Du đứng dậy.

Thế giới của anh lại quay trở về màu đen mà anh căm ghét.

Anh nghe bên tai những tiếng nói chuyện của mấy đứa nhóc với cha mẹ, cha mẹ chúng quan tâm chúng, còn anh chỉ cảm thấy ghê tởm.

Phó Trầm Du đi khập khiễng đằng sau nhưng dì Trần cũng chẳng hỏi tại sao, dẫm lên chong chóng màu trắng, bóng dáng nhỏ lộ ra sự âm lãnh không hợp với tuổi.

Bên ngoài nhà trẻ có kem đá muối, quán sửa giày, bỏng ngô kiểu cũ, xe đạp màu vàng, xe đạp phượng hoàng và một số thứ khác.

Ở nơi xa ghi hình trong tiệm truyền đến âm nhạc, xoay quanh trên bầu trời vào đầu mùa hạ.

“Biển cả hoá ruộng dâu, xoá đi những nhớ thương của tôi đối với người.”

“Gọi tên người thêm nhiều lần nữa, năm 1997 của tôi—“

Mùa hè năm 1997, Phó Trầm Du đã hiểu được một chuyện.

Màu trắng là từ ngữ tốt đẹp và đơn thuần như vậy, là anh không xứng đi vấy bẩn nó.

-Hết chương 1-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play