“Hay thử một lần nữa xem sao?” Thập Ngũ đưa ra quyết định và bảo tôi gửi tin nhắn cho em gái R.
Em R nhanh chóng trả lời: “Mọi người đã đến chưa? Em sợ quá, căn hộ rất hỗn loạn.” “Em có thể nghe thấy tiếng hát của trẻ em, tiếng khóc, tiếng kêu than của phụ nữ, tiếng la mắng của đàn ông.”
“Em phải làm gì bây giờ? Em đang cảm thấy rất hoảng sợ. Mọi người hãy nhanh chóng đến cứu em với!!” Tôi, Thập Ngũ và chị Lệ cùng nhau nghiên cứu một chút và nhận ra rằng em R rất có thể cũng là một người bị mắc kẹt ở đây.
Nói cách khác, là hoàn cảnh của chúng tôi vô cùng giống nhau.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu: “Hay là thử gửi tin nhắn thoại xem sao?”
Em gái R nhanh chóng phản hồi, giọng nói của cô ấy hoàn toàn bình thường, nhưng tràn ngập sự hoảng sợ.
Điều này làm chúng tôi hoàn toàn yên tâm về danh tính của em gái ấy.
Tiếc rằng, em R cũng không biết cách thoát ra ngoài và cũng rất bối rối.
Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu các biện pháp để rời khỏi nơi quái quỷ này nhưng chị Lệ vô tình làm rơi điện thoại của mình.
Khi chúng tôi nhặt nó lên, Chị Lệ bảo chúng tôi xem giờ trên điện thoại của chị và phát hiện ra rằng thời gian trên điện thoại di động là năm 1995.
Tôi lập tức bật điện thoại lên, thời gian trên điện thoại của tôi và điện thoại của Thập Ngũ cũng giống hệt nhau.
Đùa chứ, vào năm 1995, chúng tôi còn chưa có điện thoại di động kìa!
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một khả năng, chuỗi số đó có thể là một tín hiệu.
Cả thầy Cao và Mỹ An đều nói "1995050523", và "1995" có thể tương ứng với năm 1995.
Chưa kịp suy nghĩ thêm thì có một tiếng kêu thảm thiết vang bên ngoài cửa sổ.
Hình bóng một người phụ nữ rơi từ trên lầu xuống và chính xác là ở bậc của cửa sổ tầng dưới của chúng tôi Khi chúng tôi nhìn qua, nó đúng như dự đoán.
[Thầy Cao— một lần nữa bị xuyên qua bởi thanh thép!!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT