Edit: Ry

Sau hai tiếng vang dội là một hồi tĩnh lặng.

Mẹ Thẩm ngả người ra sau, khiếp sợ nhìn Lục Nhiên, bờ môi tô son xinh xảo há to đầy khiếm nhã, tiếng hét nghẹn ở cổ họng.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn còn bị túm tóc.

Nó chưa kịp phản ứng, vẻ hiền lành giả dối cứng ở trên mặt, rơi vào trạng thái đờ đẫn. Hai má nó nhanh chóng sưng lên, thậm chí còn có cả vệt đỏ do móng tay sượt qua.

Cái này thì chân thực hơn vết nó tự cào nhiều.

“Thằng thiểu năng, ai là anh mày, đừng có bấu víu quan hệ.”

Lục Nhiên chưa buông tay. Cậu xách đầu nó lên, cười nhạo: “Chó của tao không cắn người, nhưng bố mày cắn đấy! Hắt nước bẩn cho tao hả, đéo vả mày mấy phát thì sao tao hồi vốn được?”

“A!” Tiếng hét tới muộn của mẹ Thẩm cuối cùng cũng vang lên: “Anh, anh, anh!”

“Anh cái gì mà anh, mắt đui thì đi khám đi!”

Lục Nhiên gắt lại một câu, mặc kệ hai mẹ con nhà kia trợn mắt há mồm ngồi trên ghế, quay đi chạy ra khỏi nhà họ Thẩm.

Ra khỏi biệt thự, Lục Nhiên cũng không dám dừng lại.

Cậu nhìn biển báo giao thông xung quanh, cố gắng điều động kí ức trong đầu, sau đó lao về một hướng.

Đại Hoàng đã ở bên cậu 9 năm.

Năm lên 10, do vóc dáng nhỏ hơn bạn cùng tuổi nên cậu ở viện mồ côi thường xuyên bị ăn hiếp.

Bài tập bị bạn cùng phòng xé, lại không dám mách giáo viên, sợ bị phạt đi dọn vệ sinh.

Đường cùng, cậu đành phải đợi giờ tắt đèn, cầm đen pin núp trong góc viện mồ côi, vừa khóc vừa cố gắng dán lại những trang giấy bị xé tan tành.

Đêm hôm đó rất lạnh, gió bấc thổi mạnh từng cơn.

Mảnh giấy trên tay cứ bị thổi đi mất, bé Lục Nhiên chỉ có thể nằm bò ra đất, mò mẫm tìm kiếm.

Chính vào đêm đó, Lục Nhiên gặp một bé cún còn chưa dứt sữa.

Cún con lè lưỡi liếm lên mặt cậu.

Xúc cảm ấm áp vào giây phút đó chữa khỏi tất cả cô đơn và ấm ức của Lục Nhiên.

Từ đó về sau, Lục Nhiên thường lén để dành một ít đồ ăn của mình. Đại Hoàng cũng vượt qua được mùa đông giá rét đó.

Phần yêu thương đầu tiên mà bé Lục Nhiên vụng trộm có được, cũng là phần duy nhất.

Đời trước cũng giống như hôm nay.

Khi Lục Nhiên về nhà, Đại Hoàng đã bị vứt đi.

Ban đầu Lục Nhiên còn tưởng họ chỉ đuổi Đại Hoàng đi thôi.

Cậu định đêm tới lại chuồn ra ngoài tìm nó, rồi đưa nó tới một nơi yên ổn.

Nhưng khi sống qua cơn mưa chỉ trích của mẹ Thẩm, thứ chờ Lục Nhiên là xác Đại Hoàng trên đường cái.

Bị xe cán chết.

Đoạn đường đó rất vắng, không có nhiều camera giám sát.

Cuối cùng có người tốt bụng thấy bộ dạng đau khổ của Lục Nhiên thì cho cậu xem video mình quay được.

Trong video, một cái xe thể thao màu đỏ đắt tiền rồ ga đâm vào Đại Hoàng đang trốn trên vỉa hè.

Sau đó cũng không bỏ đi, mà lặp đi lặp lại đuổi theo đâm chú chó già đang cố chạy trốn, nghiền đi nghiền lại những ba lần.

Thấy logo của chiếc xe kia, Lục Nhiên đã biết mình không có năng lực đòi lại công bằng cho Đại Hoàng.

Có lẽ nhà họ Thẩm có thể, nhưng Lục Nhiên không dám nhắc với họ.

Ngày hôm đó, hơi ấm duy nhất trong đời Lục Nhiên đã biến mất.

Khi cậu đã hoàn toàn dằn được nỗi đau ấy xuống đáy lòng, thì trong một lần, ở một buổi đàn đúm bạn bè của anh hai Thẩm Tinh Trác, Lục Nhiên lại thấy được chiếc xe thể thao màu đỏ kia.

Chủ xe còn cười đùa đến là thân thiết với Thẩm Tinh Trác.

Lục Nhiên tưởng hai người cùng là con em nhà giàu nên quen nhau cũng là bình thường.

Ai ngờ chủ xe đi ngang qua cậu thì đứng lại, quay sang cười hỏi: “Chó của mày vẫn khỏe chứ?”

Khoảnh khắc đó, Lục Nhiên như rơi vào hầm băng.

Cậu cứng đờ quay đầu nhìn tất cả người nhà họ Thẩm, từng người một.

Tới giây phút đó, Lục Nhiên mới biết.

Cái chết của Đại Hoàng là do người nhà họ Thẩm thiết kế.

Mục đích là để ra oai phủ đầu với cậu.

Nực cười làm sao khi mà cậu còn ngu si tin cái lũ người gọi là “máu mủ” đó, không hề nghĩ nhiều.

Trên đường cái.

“Ẳng.”

Một tiếng chó kêu thảm vang lên.

Một con chó nhỏ lông vàng lao ra đường, nhưng chân sau vẫn bị bánh xe đè lên, khập khiễng chạy trốn.

Trong chiếc xe thể thao màu đỏ vừa đạp thắng, người ngồi ghế lại cười toe toét nói chuyện điện thoại:

“Ấy anh Trác à, con chó này cũng khôn lắm nha, thế mà tránh được.”

Loa vang lên chất giọng hờ hững không mấy để tâm của Thẩm Tinh Trác: “Mày có được không đấy Tóc Vàng? Một con chó cũng không đâm chết được à?”

“Tất nhiên là được rồi!” Tóc Vàng vỗ ngực tự hào: “Nghe nói con chó đó cắn Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Tinh Trác cười khẩy: “Em ấy không thích chó thì đuổi đi là được, còn cố tình gây chuyện như thế, đúng là phiền phức.”

Cuối cùng gã dặn dò: “Tao không cần biết chuyện gì, mày phải xử lý con chó đó.”

“Ok!” Tóc Vàng đáp ngay, nhìn con chó đang khập khiễng chạy đằng trước.

Vừa rồi con chó này trốn trên vỉa hè, bị gã đâm cho một cú mới chạy ra giữa đường.

Một con chó rách thôi mà, chết thì chết.

Muốn trách thì trách chủ của mày làm người ta ngứa mắt thôi.

Tóc Vàng cười hì hì châm thuốc, đạp vào chân ga.

Động cơ “rừm” một tiếng.

Xe thể thao lao như tên bắn về phía chú chó nhỏ trên đường.

Tốc độ xe còn càng lúc càng nhanh.

Nghĩ tới cảnh tượng tiếp đó, Tóc Vàng còn nở nụ cười hưởng thụ.

Nhưng ngay trước khi bánh xe cán lên, đầu xe bỗng hiện một bóng người.

Tóc Vàng giật bắn mình, sợ tới nỗi cắn điếu thuốc. Tàn thuốc rơi xuống đùi nóng rát, nhưng Tóc Vàng mặc kệ, vội vàng đạp phanh.

Tiếng thắng xe đâm thủng màng nhĩ, để lại trên mặt đường dấu bánh xe trượt dài.

Giây phút ngay trước khi cuộc va chạm xảy ra, bánh xe khó khăn dừng lại.

Tóc Vàng bị dây an toàn thắt cho tí nghẹn, lông tóc gì đó dựng hết lên.

Gã nhớ mang máng vừa rồi có người xông tới trước xe, vội vàng ngẩng lên nhìn.

Cách kính chắn gió, gã thấy trước xe có một thiếu niên đang trong độ tuổi mới lớn.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng giá rẻ, cộng hết đồ trên người lại chắc cũng không quá 100 tệ.

Đúng chuẩn cái bộ dạng nghèo kiết xác mà Tóc Vàng ghét nhất.

Nhưng đối diện với cặp mắt của thiếu niên, gã không khỏi rùng mình.

Thiếu niên có phần tóc mái hơi dài, bị mưa phùn làm ướp nhẹp, dính trên mí mắt.

Bên dưới làn tóc là một đôi mắt… Không ai có thể hình dung.

Đen như mực, lại đầy sự điên cuồng bất chấp mạng sống.

Tóc Vàng đờ dẫn, mất một lúc mới đuổi đi được cảm giác khác lạ kia.

Gã tức điên xuống xe, chửi ầm lên: “Mày muốn chết rồi đúng không? Đéo thấy trên đường có xe à, chán sống hả!”

Đi tới trước xe, Tóc Vàng đang máu dồn lên não mới giật mình.

Vì gã cúi đầu xuống là có thể thấy mũi xe, đầu gối của thiếu niên gần như dán vào đèn xe.

Khoảng cách gần như vậy, thấy xe lao tới mà không hề lùi lại nửa bước.

Thiếu niên cứ như vậy giang hai tay đứng trước xe, che chở cho chú chó vàng sau lưng.

Cảm giác rợn cả tóc gáy kia lại dâng lên.

Tóc Vàng còn chưa kịp nói gì thêm, Lục Nhiên đã quay sang nhìn gã, giọng điệu âm u: “Mày đâm chó của tao?”

Tóc Vàng theo bản năng lùi lại.

Nhưng rồi gã nhận ra thân phận của Lục Nhiên, chỉ là đứa con riêng trong lời đồn của nhà họ Thẩm.

Thế là khôi phục thái độ ban đầu, cười ngả ngớn bảo: “Mày có bằng chứng gì mà nói là tao đâm? Tao đang muốn bảo là chó của mày đâm vào xe tao đấy.”

Thẩm Tinh Trác cố tình vứt chó tới một đoạn đường không có giám sát, còn ít người qua lại.

Ai chứng minh được?

Lục Nhiên đã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của Đại Hoàng.

Thấy chú chó nhỏ chỉ bị thọt một chân, cơ thể không có dấu hiệu bị cán thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu giữ tư thế ngồi xổm này ngẩng lên nhìn Tóc Vàng: “Mày nói đúng.”

Tóc Vàng hơi rợn với thái độ bình tĩnh của Lục Nhiên.

Gã cúi đầu nhìn thiếu niên, phát hiện thằng con hoang này cũng đẹp ra phết.

Lục Nhiên có bề ngoài ngoan hiền, kiểu trầm tính ít nói.

Đôi mắt tròn, đuôi mắt hơi hướng xuống, khi ngửa mặt lên tạo vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Tóc Vàng bỗng động lòng, muốn trêu chọc cậu.

Nhưng gã mới vươn tay ra thì thấy thiếu niên “nghe lời” nằm lăn ra đất ôm chân.

“Mày làm gì đấy?” Tóc Vàng ngơ ngác.

Sau đó gã đã biết.

Lục Nhiên ôm chân bắt đầu gào: “Đâm người rồi đâm người rồi! Con nhà giàu đua xe đâm người rồi!”

“Này! Mày nói cái đéo gì đấy? Ai đâm vào mày!” Tóc Vàng hốt hoảng.

Đâm người khác với đâm chó.

Con đường này có vắng vẻ tới mấy thì vẫn có người qua lại.

Người qua đường thấy chó bị đâm cùng lắm tiếc thương một chút.

Nhưng thấy tai nạn xe cộ thì chắc chắn sẽ bu tới xem.

Giờ Lục Nhiên còn cố tình gào lên, đã có tốp năm tốp ba người đi đường dừng lại nhìn sang bên này.

Tóc Vàng bắt đầu cuống.

Mặc dù nhà gã có chút tiền, nhưng bê bối kiểu đua xe đâm phải người ta thì không xử lý nổi.

Huống hồ dạo gần đây cha gã đang cố gắng giành suất đấu thầu một dự án lớn, hầu hết vốn lưu động trong nhà đã dồn vào đó.

Giờ gã mà có bê bối thì dự án cũng trôi theo dòng nước.

Cha gã sẽ giết gã mất.

Tóc Vàng quýnh lên chỉ lo rũ sạch trách nhiệm: “Mày, mày, mày như thế là ăn vạ! Mày lấy đâu ra bằng chứng tao đâm mày!”

“Thế mày lấy đâu ra bằng chứng mày không đâm tao?” Lục Nhiên vặn lại.

“Địt mẹ mày bố có camera hành trình…” Nói được một nửa, Tóc Vàng im tịt.

Lấy camera hành trình ra xem thì vụ đâm chó sẽ là ván đã đóng thuyền, huống hồ về sau đúng là gã rồ ga lao tới, Lục Nhiên chỉ cách mũi xe có một tí, khó mà nói có đâm hay không.

Lục Nhiên tiếp tục ôm chân nằm trên đất.

Cậu đã từng bị tai nạn xe, diễn y như thật, mặt mày tái nhợt.

Tóc Vàng đổ đầy mồ hôi, sợ làm lớn chuyện.

Gã tiến lên, nhỏ giọng bảo: “Người anh em, có chuyện gì mình bình tĩnh nói được không. Cậu lên xe…”

“Cái gì? Anh bảo tôi thức thời một chút lên xe rồi xử lý tôi?” Lục Nhiên cao giọng, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.

Tóc Vàng đờ ra: “Không… Không phải tôi, tôi không…”

“Anh họ Hồ, cha anh là Hồ Diệu Tổ, uy hiếp tôi đừng có chọc vào nhà họ Hồ không thì chết thế nào cũng không biết?” Lục Nhiên quá sợ hãi, che miệng hét lên, xổ hết thông tin của Tóc Vàng ra.

Lục Nhiên trông rõ là sinh viên, mặt trắng bệch, còn hoảng loạn như thế.

So ra thì tên tóc vàng đứng đối diện, cái bản mặt đúng là không ưa nổi.

Tóc Vàng hết đường chối cãi: “Mày, sao mày dám…”

Người qua đường nghe được rất là tức giận: “Tôi từng nghe danh nhà họ Hồ rồi, nợ tiền hàng xưởng bọn tôi không trả, hóa ra là nhà các người à?”

“Con nhà giàu thì giỏi ha, ức hiếp dân lành! Em gì ơi đừng sợ, bọn anh báo cảnh sát rồi!”

“Mày thử báo cảnh sát xem!” Tóc Vàng cuống quá hét lên.

Xung quanh yên tĩnh trong một chớp mắt, sau đó càng dậy lên chỉ trích.

Có cô nhỏ la lên: “Cháu thấy hết, cái anh tóc vàng này lái xe thể thao đâm vào anh đang nằm đất kia. Trước đó anh ta còn như bị khùng không ngừng đâm chú chó nhỏ kia nữa!”

Tóc Vàng càng chột dạ.

Cái xe này của gã… Không thể bị điều tra.

Mặc dù Lục Nhiên cho Tóc Vàng một bài, nhưng cậu vẫn luôn chú ý trạng thái của Đại Hoàng.

Thấy tình huống vừa đủ rồi, cậu vội bảo: “Có ai tốt bụng cho cháu đi nhờ tới bệnh viện với, cháu không dám lên xe của người này.”

Đường hẹp, xe cũng ít.

Nhưng vì tranh chấp của hai người nên có hai chiếc xe doanh nhân màu đen lẳng lặng dừng ven đường.

Lục Nhiên thoáng thấy xe lập tức giơ tay vẫy: “Chú tài xế ơi, cho cháu đi nhờ một đoạn được không ạ?”

Tóc Vàng theo bản năng quay lại nhìn.

Khoảnh khắc thấy chiếc xe doanh nhân phiên bản dài có tới 6 cửa kia, gã như rơi vào hầm băng.

Sao, sao vị đó lại ở đây?

Nhưng rồi gã an ủi bản thân.

Không sao, không sao hết…

Vị kia cũng không phải kiểu thích xen vào chuyện của người khác.

Chiếc xe doanh nhân màu đen yên lặng đỗ ở đó.

Trái tim đang treo lên của Tóc Vàng dần trở về vị trí của nó.

Nhưng còn chưa hoàn toàn vào lồng ngực, gã đã thấy chiếc xe doanh nhân vẫn luôn đứng im đột nhiên lăn bánh, chầm chậm lái tới bên cạnh Lục Nhiên.

Cửa xe mở ra, để lộ không gian đen ngòm tăm tối không có lấy một tia sáng bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play