Văn Án:
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi mới biết mình có một mối minh hôn từ nhỏ.
Tôi quỳ lạy trước bài vị tổ tiên nhà mình, gào khóc kêu lên: “Tổ tiên, ngài giúp con với, con thật sự sợ quỷ lắm a!”
Bài vị đột nhiên chuyển động, sau đó một thân ảnh cao lớn liền xuất hiện.
Đối phương vươn đôi bàn tay mát lạnh xoa nhẹ đầu tôi, cất tiếng nói: “Tôi nuôi em 18 năm, vậy mà em không bằng lòng lấy tôi sao?”
_____________________________________________
1.
Trước khi đi ngủ, tôi vào thư phòng quỳ trước bài vị Tổ Tiên.
“Ngày mai con thi Đại Học, xin Tổ Tiên phù hộ độ trì cho con thuận buồm xuôi gió!”
Tôi đặt một viên kẹo hoa quả lên bàn thờ, khum tay giữ hai lá keo giơ lên ngang đầu rồi buông xuống đất.
(Lá keo hay jiao bei, moon blocks: dụng cụ hình bán nguyệt có một mặt phẳng (mặt dương) một mặt cong lồi (mặt âm),thường được làm từ gỗ hoặc trúc. Theo tục xin keo, người xin đang hỏi ý thần linh về một dự định hoặc kế hoạch trong tương lai có thể thực hiện hay không.)
“Tổ Tiên ơi, ngài nói xem liệu con có đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại không?”
Thư phòng nhà tôi chỉ để thờ bài vị, ngoài một chiếc đệm hương bồ thì chẳng còn gì khác. Phòng không có cửa sổ cũng không có đường thông gió mà tự nhiên lá keo lại chuyển động.
Tôi nhíu nhíu mũi rồi nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Bảo yêu người ta, bảo thương người ta mà giờ có mỗi cái đại học cũng không giúp tôi vào được là sao?!
Hừ! Không được cũng phải được!.
“Tổ Tiên ơi, Tổ Tiên à ~”
Tôi nhìn chiếc bài vị mạ vàng khắc ba chữ Sở Lâm Nghi, cười nịnh nọt: “Đi mà, con mà đỗ được Thanh Hoa Bắc Đại thì ngài bảo con làm gì cũng được hết á!”
Vừa dứt lời, hai lá keo lại lắc lư dù không có gì tác động vào. Những mảnh gỗ hình bán nguyệt một sấp một ngửa.
Đồng ý rồi!
“Muahaha!” Tôi kích động nhảy cẫng lên “Tổ Tiên number one, con yêu ngài 3000!"
Ở cả hai đợt thi thử lần hai và lần ba, tôi đều được hơn 630 điểm. Các thầy cô trên trường bảo nếu không có gì bất ngờ thì điểm này xác suất cao là vào Thanh Hoa Bắc Đại rồi. Nhưng làm sao thầy cô có thể đáng tin cậy bằng Tổ Tiên nhà tôi được?
Từ lúc tôi bắt đầu biết nhớ, Tổ Tiên đã được thờ phụng ở đây rồi, chỉ cần ngài duyệt chuyện gì thì chắc chắn chuyện đó sẽ ổn thỏa.
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, tôi đang tính về phòng mình thì chợt nhớ ra còn một vấn đề quan trọng hơn nữa chưa có hỏi. Thế là đành mặt dày ngồi lại.
“Tổ Tiên, ngài xem nốt hộ con. Ở Thanh Hoa ý mà….”
Tôi cười nham nhở, phấn khích nói thao thao bất tuyệt: “Đám thanh niên vừa đẹp trai, lại học tập tốt, lao động tốt, đoàn kết tốt, giữ gìn vệ sinh thật tốt, khiêm tốn thật thà dũng cảm. Nếu mà con vào đó..."
Còn không để tôi kịp nói nốt, hai lá keo đã phập phồng liên hồi, lắc lư trái phải như con thoi.
Xong phim.
Tổ Tiên không đồng ý!
Đời tôi chỉ có thể bước qua cánh cổng Bắc Đại thôi sao...
Rầu thiệt chứ!
Uể oải đứng dậy, tấm đệm hương bồ đàn hồi ngay lập tức khôi phục hình dạng tròn trịa vốn có.
Tôi bĩu môi nói: “Ngài nhớ ăn kẹo nha. Vị sầu riêng đó. Hôm nay con dâng vị mới cho ngài đổi gió…”
Có Tổ Tiên chống lưng, tôi thi đại học suôn sẻ vô cùng. Không mang thiếu thứ gì, càng không tô nhầm phiếu điền đáp án, thậm chí khi đi còn không dính tắc đường. Kỳ thi khốc liệt đến mức làm bao người muốn đi đầu thai này cứ thế mà trôi qua đời tôi cái rẹt, không hề gợn chút sóng gió nào.
Mẹ tôi mặc một bộ sườn xám màu tím đợi sẵn ngoài trường thi, chờ đón tôi về nhà. Mẹ bảo, sườn xám đồng âm với ‘thành công’, đồ tím đồng âm với ‘chỉ định’ nên kết hợp lại tôi sẽ ‘nhất định thành công’.
Ok, tôi thật sự cạn lời luôn.
Mẹ tính dắt tôi về nhà, nhưng tôi lại ưỡn ngực tự tin nói: “Mẹ về trước đi, con hẹn bọn Bàn Tử lên bar mở mang tầm mắt tý!”
Mẹ tôi thoáng kinh ngạc rồi truy hỏi: "Thế đã xin phép Tổ Tiên chưa?"
Đấy, lại thế rồi, chuyện gì mẹ cũng bảo tôi hỏi Tổ Tiên.
Nhưng mà đi bar còn phải hỏi Tổ Tiên ư? Thời của Tổ Tiên có bar à? Ngài làm sao mà biết được!
Chưa kể, tôi không còn là trẻ vị thành niên nữa. 18 tuổi lẻ bảy ngày có thể vào bar một cách hợp pháp rồi!
Nhưng tôi vẫn gật đầu như bổ củi cho bớt việc: “Rồi rồi, con xin phép rồi mà. Ngài đồng ý!”
Nghe xong mẹ còn kinh ngạc hơn. Cặp lông mày lá liễu được kẻ chau chuốt hết nhướng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng mẹ đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi...Con đi đi.”
Lúc tôi tới quán bar thì Bàn Tử và Vĩ Ba đã đến rồi. Đám đông bu đen bu đỏ quanh bọn nó. Tôi tò mò đi đến rồi suýt tăng xông. Trần đời chưa thấy ai như hai khứa này!
Hai con hàng này lên bar để dò đáp án bài thi!
Che mặt đến nhập bọn, tôi nhăn nhó thì thầm: “Hai đứa mày ổn không vậy? Lên bar mà học hành gì?!”
Bàn Tử trợn mắt: “Ai có Tổ Tiên xem bói cho như mày đâu mà chả phải dò?!”
“Bói toán gì!” Tôi đính chính “Tổ Tiên phù hộ tao, phù hộ, hiểu chưa?"
Nói đến lại nhớ ra kết quả xem bói tối hôm qua, tôi đau lòng nhiều chút: "Tổ Tiên nhà tao cũng không thần kỳ lắm đâu chúng mày. Phù hộ cũng có giới hạn thôi. Ví dụ như tối qua tao hỏi, liệu tao có duyên với Thanh Hoa không, thì ngài phán..."
Bàn Tử nhìn tôi chằm chằm, hồi hộp nghe như nuốt từng lời: “Sao, ngài bảo thế nào?”
Tôi lắc đầu thở hắt ra.
Nó sượng trân, vỗ vai an ủi: “Thôi, không sao…”
Tôi gào to: “Ngài bảo tao chỉ có thể học Bắc Đại thôi uhuhu!!”
Bàn Tử lập tức đẩy tôi ra: “Biến! Đồ học sinh giỏi chít tịt!”
Aigu, tôi buồn thật mà. Ai thấu nỗi đau này~
Tôi tịch thu tài liệu của chúng nó, rồi gọi phục vụ qua order đồ.
Anh bồi bàn nhìn chúng tôi một lượt rồi hỏi: “Các em uống gì? Bắc Băng Dương, Lý Dao, Kiện Lực Bảo?” (tên các loại nước ngọt)
Tôi nhìn anh ta, nói giọng kiên quyết: “Bọn em uống rượu ạ.”
Bàn Tử hốt hoảng sáp lại: “Rượu á? Tổ Tiên nhà mày có cho không?”
Nói xong, nó đem kể lại lịch sử đen tối của tôi cho Vĩ Ba, sinh động như mới xảy ra ngày hôm qua.
Từ nhỏ tôi đã biết quy luật sinh tồn, gặp cái gì không chắc thì về hỏi Tổ Tiên.
Năm đó tôi lên bảy, vừa vào lớp một. Mới nhập học mấy ngày nào ngờ đã được một bạn nam trong lớp gửi thư tình.
Tôi phân vân lắm vì bạn đó trông cũng khá xinh trai nhưng không phải gu tôi. Hình mẫu lý tưởng của tôi lúc đó là dịu dàng ấm áp đồ đó. Thế là tôi cầm bức thư về hỏi Tổ Tiên.
Kết quả bức thư tình kia hóa thành bột mịn trong tích tắc.
Tổ Tiên giận rồi.
Tôi sợ đến khóc òa lên: “Uhuhu, Tổ Tiên đừng giận mà, con không nhận lời là được chứ gì!”
Hai lá keo rung rinh một hồi.
Tôi sụt sùi: “Nhưng cậu ta đẹp trai lắm. Làm bạn gái không được nhưng ôm chắc vẫn được chứ ạ?”
Hai mảnh gỗ hình bán nguyệt lập tức lắc lư theo chiều ngang.
“Thơm được không ạ?”
Hai lá keo tiếp tục lắc lư qua trái qua phải.
“Vậy nắm tay thì sao ạ?”
Lá keo lắc lư nhanh hơn.
Khi đó tôi có chút éc à, không hiểu gì. Cuối cùng phải để mẹ tôi đứng ra giải thích tôi mới hiểu đúng ý của Tổ Tiên.
“Mình là con gái, đừng để người ta tùy tiện đụng chạm vào cơ thể. Kiểu Kiểu, con vẫn còn nhỏ, Tổ Tiên khuyên con nên chú tâm học hành.” (Kiểu trong kiểu nguyệt: trăng sáng)
Thời gian qua, tôi vẫn luôn tuân thủ lời khuyên. Cho nên khi cả lớp chơi trò Năm xu Một đồng trong tiết thể dục, tôi đã vật Bàn Tử qua vai khi nó lao đến ôm tôi để lập thành một nhóm.
(Trò chơi dân gian Năm xu Một đồng: Con trai cầm 1 đồng, con gái cầm 5 xu. Quản trò đọc một số tiền xong thì mọi người cần ghép nhóm nhanh nhất để tạo ra số tiền tương ứng.)
Sau đó tôi bị cả lớp cười đến thối mũi.
Tôi mài răng trèo trẹo: “Bàn Tử, chuyện từ đời nào rồi mà mày cứ phải lôi ra nói mãi thế nhở! Bây giờ tao đã thành niên rồi! Có thể yêu đương, cũng có thể uống rượu được rồi!”
Tôi mở menu đồ có cồn, kiên quyết chỉ vào ảnh một chiếc chai thủy tinh màu đỏ: “Anh phục vụ, lên rượu đoạt mạng Wusu cho em! Một …”
Bồi bàn nhanh nhảu: “Một tá hả?”
Tôi: “Một chai!”
Nụ cười công nghiệp của anh nhân viên tắt ngóm, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt: “Các em còn muốn gì nữa không?”
Tôi xòe ba ngón tay, tràn đầy khí phách nói:
“Thêm 3 cái ly nữa ạ!”
Say quá trời say rồi. Bảo sao Wusu còn được gọi là rượu đoạt mạng. Tôi liêu xiêu leo cầu thang lên tầng 2 để vào nhà vệ sinh, bỗng đâu một ông chú trung niên xuất hiện chắn ngang lối đi. Người ông ta nồng nặc mùi rượu:
“Cô bé đi bar một mình à?”
Đầu tôi đang lơ mơ quay cuồng nên mất một lúc tôi mới nghĩ ra câu trả lời: “Thế chú không có bạn hay gì?”
Ông ta vừa tiến lại gần vừa cười rất đáng khinh: “Chú đang muốn kết bạn với cháu nè.”
Mồm thì nói thế nhưng tay đã đưa lên định sờ soạng mặt tôi rồi. Một thời gian dài luôn tránh tiếp xúc cơ thể với người khác giới nên tôi né tay hắn như một phản xạ có điều kiện. Nhưng cầu thang thì hẹp, tôi thì đang say, đứng không vững. Bàn tay bỉ ổi của hắn sắp chạm vào tôi tới nơi rồi.
Bất thình lình, tôi cảm nhận được hai lá keo tôi mang theo đang rung lên. Còn chưa kịp kiểm tra thì ông chú kia bỗng bước hụt một cái, sau đó ngã lăn lông lốc xuống cầu thang rồi đập đầu vào góc tường.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tiếng động không nhỏ này.
Một vị khách nhận ra hắn ta nên đứng phắt dậy, lửa giận ngập đầu: "Lão Lý? Đờ mờ mày đây rồi! Tiền mày nợ tao bao giờ mày trả?!"
Tôi mím môi, chợt nhớ ra thời hạn mà Tổ Tiên đáp ứng chống lưng cho tôi là hai ngày. Tính đến bây giờ, tôi vẫn còn 3 tiếng được bảo hộ nữa.
Quá là uy tín luôn!