Cam Đường bàng hoàng trở về nhà, đi trên hành lang lối vào lại quên thay dép, định bước thẳng vào trong.

“Đường Đường, sao con không thay dép?”

Giọng nói của Dư Lan đột nhiên vang lên, Cam Đường hoàn hồn, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống. Lúc này, cô mới chậm rãi phản ứng lại, cô như vừa thoát khỏi cơn mơ, khom lưng cởi giày, xỏ đại đôi dép vào rồi mới tiếp tục bước vào trong.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dư Lan thấy vẻ mặt Cam Đường có gì đó không ổn, quan tâm hỏi: "Con làm sao vậy? Sao như người mất hồn thế?"

Cam Đường cố gắng lấy lại tinh thần, mỉm cười với bà Dư: “Không sao, chỉ là con đang nghĩ đến vài chuyện thôi. Không nói nữa, con buồn ngủ quá, con muốn tắm rửa rồi đi ngủ luôn. Bà Dư à, mẹ cũng ngủ sớm đi.” Dứt lời, Cam Đường bước nhanh lên lầu.

Sau khi vào phòng, Cam Đường vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa. Đến bây giờ, đầu óc cô vẫn là một mớ hỗn độn, một lúc sau cô giơ tay đỡ cái đầu đau nhức, thở dài một hơi rồi mới chậm chạp vào phòng thay đồ lấy quần áo ngủ.

Cam Đường ngồi bên bồn tắm, hơi nóng từ trong bồn nhanh chóp tràn ra khắp phòng tắm, khói trắng lăn tăn lềnh bềnh. Cô gỡ bóng tắm mùi hoa hồng ra, thả vào trong bồn, bàn tay tùy ý khuấy mấy lần, bóng tắm tan nhanh, nhuộm nước trong bồn thành màu hồng nhạt xinh đẹp. 

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, làn nước nóng xua tan cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi trong người, đến tận bây giờ, Cam Đường mới có sức nhớ lại những gì Đoàn Thương Dữ mới nói lúc nãy.

Cam Đường không còn xa lạ gì với thuật ngữ "hôn nhân thương mại". Sau khi Cam Chính Hưng và bà Dư ly hôn, người vợ thứ hai của ông là đối tác của nhà họ Cam, cuộc hôn nhân của họ là hôn nhân thương mại. Nhưng cô không ngờ, mấy chuyện như ‘hôn nhân thương mại’ sẽ xuất hiện trên người Đoàn Thương Dữ...

Cam Đường bỗng cảm thấy thế giới của những người giàu có thực sự quá phức tạp.

Tình yêu, hôn nhân... Dường như tất cả đều là những con bài để mặc cả trao đổi ngang giá.

Nghĩ đến đây, Cam Đường thấy nội tâm rối rắm không tả nổi, cô không biết nên đáp lại như thế nào vì quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý. Kết hôn với Đoàn Thương Dữ? Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này quá hoang đường. Sao cô có thể kết hôn với Đoàn Thương Dữ chứ?

Mãi đến khi Cam Đường nhận ra làn da sắp nhăn hết vì ngâm bồn thì mới đi ra khỏi bồn tắm, đứng dưới vòi sen rửa sạch bọt trên người. Cô thay đồ ngủ, sấy khô tóc trong phòng tắm, đắp mặt mặt nạ và vội vã đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài cô đã nghe thấy tiếng điện thoại rung ở trên giường. Không hiểu sao, cô dừng chân lại, trong lòng cũng nhảy dựng lên. Chắc không phải là Đoàn Thương Dữ gọi đến chứ? Cô còn chưa nghĩ ra phải trả lời anh như thế nào...

Điện thoại trên giường vẫn đang rung, bàn tay Cam Đường siết chặt rồi lại buông, buông thõng rồi lại siết chặt, cuối cùng vẫn nhanh chóng đi sang đó. Chẳng phải chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi à? Có cái gì mà phải căng chứ! Cô gom hết dũng khí cầm điện thoại lên rồi nhìn cái tên trên màn hình.

Giảo Giảo.

Cam Đường: “...”

Cam Đường ngồi bên mép giường, chậm chạp ấn nghe cuộc gọi của Tống Giảo Giảo, giọng nói của Tống Giảo Giảo nhanh chóng truyền đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Alo, Đường Đường à, cậu về đến nhà chưa?”

Cam Đường: “Ừm, về rồi.”

Tống Giảo Giảo nghe thấy giọng nói của Cam Đường thì cảm thấy có gì đó không ổn, trái tim không khỏi căng thẳng: "Đường Đường, cậu vẫn còn giận tớ à?”

Cam Đường vẫn đang bị mắc kẹt trong cảm xúc của chính mình nhưng khi nghe Tống Giảo Giảo nói thế thì cô giật mình tỉnh táo lại: “Cậu nghĩ gì thế? Sao tớ lại giận cậu chứ?”

“Thì là lúc nãy tớ nói cậu với Phương Tự gương vỡ lại lành đó...”

Cam Đường sửng sốt và sau đó lại bật cười nói: "Cậu đang nghĩ gì thế? Tại sao tớ phải giận cậu vì chuyện đó chứ? Lúc đó tớ...đang bận việc thật, cậu đừng nghĩ nhiều.”

"Thật hả? Cậu không giận tớ thật hả?"

"Thật mà thật mà thật mà.”

Tống Giảo Giảo ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng thả lỏng: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, làm tớ sợ chết khiếp."

Cam Đường cười cười, nằm xuống giường, đè lên chăn mền mềm mại. Cô mím môi, suy nghĩ một lúc, chợt hỏi: “Giảo Giảo, cậu thấy... cậu thấy con người Đoàn Thương Dữ như thế nào?”

"Cậu còn không biết Đoàn Thương Dữ là người như thế nào à?” Tống Giảo Giảo hỏi.

“Tớ muốn nghe cậu nói thử.”

“Đương nhiên là tốt lắm.”

Cam Đường ‘ồ’ một tiếng. Đúng vậy, Đoàn Thương Dữ rất tốt, tốt vô cùng.

"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

Cam Đường chớp mắt, nói: "Tớ hỏi bừa thôi ấy mà. Ôi chao, tớ buồn ngủ rồi, không nói chuyện với cậu nữa, cúp máy đây.”

Tống Giảo Giảo nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng: "Ừm, ngủ đi, ngủ sớm đi nha, ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, Cam Đường vẫn nằm ngửa không động đậy, ngây người nhìn trần nhà trắng như tuyết, đầu óc phiêu diêu vào cõi tiên ​​không biết bao lâu. Bỗng, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, bàn tay tê dại. Cô mệt mỏi giơ điện thoại đến trước mặt, nhìn dòng thông báo We Chat trên màn hình. Cô cầm không chặt, điện thoại đập thẳng xuống mũi.

Sống mũi Cam Đường đau nhức, nước mắt lập tức ứa ra. Cô bụm mặt ngồi dậy ở trên giường, tiện tay lột miếng mặt nạ đã thấm gần hết xuống, ném vào thùng rác và lấy khăn giấy lau tinh chất dính trên tay rồi mới cầm điện thoại lên.

Đoàn Thương Dữ: “Nghỉ chưa?”

...

Anh đã bỏ lỡ hai lần trong suốt bảy năm.

Anh thừa nhận, anh rất sốt ruột và sợ hãi nên anh mới nói dối cô, thực chất không có hôn nhân thương mại gì ở đây cả.

Trong chuyện này, cuối cùng anh vẫn hèn hạ đến tận cùng.

Cam Đường nhìn chằm chằm tin nhắn Đoàn Thương Dữ gửi đến mấy giây, cuối cùng vẫn chậm rãi gõ hai chữ: “Chưa nữa.”

Chỉ một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Đoàn Thương Dữ đã gọi điện thoại đến. Tay Cam Đường rung lên, suýt thì làm rơi điện thoại, trái tim cô nảy lên từng hồi, bỗng có chút căng thẳng không rõ lý do. Ngón tay trượt mấy lần trên màn hình mới ấn trúng nút nghe.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Đoàn Thương Dữ truyền đến.

“Alo?”

Cam Đường căng thẳng ‘ừ’ một tiếng.

Dứt lời, hai người bỗng im lặng không nói gì, Cam Đường túm lấy tua rua trên cái gối đầu cô vừa kéo qua. Trong không gian tĩnh lặng, cô mấp máy môi mấy lần nhưng không nói được câu nào bởi vì cô phải biết nên nói cái gì. Bầu không khí yên tĩnh làm không khí như cô đọng lại, cảm giác bối rối không nói thành lời bắt đầu quấn quanh.

Đoàn Thương Dữ chủ động phá vỡ bầu không khí này.

“Có phải vẫn chưa phản ứng kịp không?”

Không hiểu sao khi nghe anh nói vậy, Cam Đường liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô liếm đôi môi khô khốc, nhỏ nhẹ nói: “Hơi hơi.” Lời nói lúc trước của anh như một viên đá lớn ném xuống hồ nước sâu. Bọt nước văng cao đã thấp dần nhưng mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng, thật lâu vẫn không thể lắng xuống khiến tâm trạng cô hoảng hốt không yên.

Cho dù là chỉ qua cáp mạng, Đoàn Thương Dữ vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng và trốn tránh khó nói của Cam Đường. Anh siết chặt điện thoại, âm thầm hít một hơi thật sâu, cân nhắc rõ ràng rồi nói.

"Chuyện lúc trước tôi thật sự có chút bốc đồng, có lẽ là bởi vì gần đây áp lực công việc quá lớn, nên..." Đoàn Thương Dữ dừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nhưng cậu không cần thấy áp lực gì đâu, dù cậu từ chối thì tôi cũng hiểu mà.”

Cam Đường nghe giọng nói dịu dàng pha thêm chút mệt mỏi của Đoàn Thương Dữ, cô vô thức siết chặt cái gối trong lòng. Theo những gì cô hiểu về anh. cho dù cô có từ chối anh thì với tính cách của anh, anh sẽ không thỏa hiệp trước cái gọi là hôn nhân thương mại mà không thỏa hiệp thì phải chịu áp lực lớn hơn. Cô biết anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, lại càng không đễ để lộ sự yếu đuối của bản thân nhưng hôm nay anh lại nói cho cô biết.

Đoàn Thương Dữ vốn đã không thân thiết với người nhà, sau khi tốt nghiệp đại học đã từ chối sự sắp xếp của gia đình, một mực tự gầy dựng sự nghiệp. Vất vả lắm mới đưa công ty internet của mình lên sàn nhưng sau khi lên sàn còn có rất nhiều việc quan trọng đang chờ anh giải quyết, anh lại không thể không tiếp quản công ty của ba mẹ. Có thể tưởng tượng ra trách nhiệm và áp lực anh phải gánh lớn bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, tâm tình Cam Đường có chút phức tạp, trong đầu cũng đang giao chiến kịch liệt.

Một bên cô nghĩ dù sao cũng không phải là kết hôn thật, kết hôn giả, hữu danh vô thực mà thôi. Sau khi có tờ giấy đăng ký kết hôn cũng sẽ không có thay đổi nào ngoại trừ việc cô sẽ có thêm thân phận đã kết hôn. Hơn nữa, người đó là Đoàn Thương Dữ, hai người cùng nhau lớn lên, cô còn phải lo gì về anh?

Bên còn lại thì nghĩ dù là kết hôn thật hay kết hôn giả, chỉ cần nhận giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng dấu thì mối quan hệ hôn nhân này đã được pháp luật công nhận, trong mắt người ngoài bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Kết hôn là chuyện lớn, sao có thể qua loa như một trò đùa như thế? Nhỡ sau này bị lộ ra, bà Dư chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô...

Cam Đường mím chặt môi, nhíu chặt mày, chần chừ do dự, cô đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thời gian cứ thế trôi qua, Đoàn Thương Dữ không đợi được lời hồi đáp của Cam Đường, bây giờ từng dây thần kinh của anh đều đang căng như dây đàn, trái tim bị treo lên cao, vô cùng lo lắng. Anh bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chiêu lấy lùi làm tiến này đã không còn tác dụng với cô nữa? Nhỡ đâu cô thuận thế từ chối thì sao? Trong bầu không khí căng thẳng, đầu óc Đoàn Thương Dữ nhanh chóng xoay chuyển. Ngay trước khi anh mở miệng thì giọng nói của Cam Đường đã từ trong điện thoại truyền ra.

“Đoàn Thương Dữ, tôi...tôi suy nghĩ kỹ rồi.”

Trái tim đang dâng cao của Đoàn Thương Dữ nháy mắt vọt tới cổ họng, hô hấp khó khăn, lòng bàn tay toát mồ hôi. Anh vất vả lắm mới có thể ‘ừ’ một tiếng, kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói: “Cậu nói đi, tôi nghe.” Dứt lời, anh nín thở chờ đợi câu trả lời của cô, không dám thở mạnh vì sợ nghe nhầm một chữ.

Bên kia, Cam Đường siết chặt nắm tay, hé môi, lấy hết dũng khí nói.

“Chuyện cậu nói ấy, tôi...tôi đồng ý.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play